Chapter 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi vừa mới đến phòng thí nghiệm ngày đầu tiên, cho nên vẫn chưa biết rõ quy tắc. Tiến sĩ, anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi mời anh bữa tối."

Đến giờ ăn tối, trợ lý mới đuổi theo phía sau Dorian và lải nhải như ruồi nhặng, cho dù anh đã nói với hắn ta lần thứ n rằng không sao cả.

"Vậy cùng nhau ăn tối đi, đúng lúc tôi có vài điều muốn hỏi anh." Lival đưa ra lời mời một lần nữa. Khi đến cửa nhà ăn, hắn ta ân cần đi trước mở cửa cho Dorian.

Dorian lùi lại một bước, tránh luồng sáng hẹp lọt ra qua khe cửa, nhỏ giọng nói với Lival: "Cậu không cần phải làm tới bước này, cậu hiểu chứ. Trong phòng nghiên cứu, cậu là trợ lý của tôi, ngoài phòng nghiên cứu thì chúng ta là đồng nghiệp bình đẳng." Dorian cố tình nhấn mạnh hai chữ "đồng nghiệp".

"Được rồi, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nhanh chóng hòa nhập với hai người thôi." Lival buông tay nắm cửa của nhà ăn ra. Ấnh sáng màu cam ấm áp rực rỡ lập tức bị đèn trần xám trắng trên hành lang xua tan, giống như cảm xúc chán nản đột ngột bao trùm lấy Lival.

Khi Dorian vừa mới vào viện nghiên cứu, anh cũng từng có một khoảng thời gian quan tâm đến mối quan hệ giữa các cá nhân như thế này. Anh cảm thấy đồng cảm với hắn ta, và Lival cũng không làm gì sai hết.

Mặc dù tiệc rượu bí mật là một lần gặp đầu tồi tệ, nhưng bọn họ đều là những người tham gia tiệc rượu đó, không ai có tư cách chỉ trích đối phương. Nếu tất cả mọi người đều mặc định chuyện đêm đó không tồn tại, Dorian cũng nên điều chỉnh thái độ của mình với vị trợ lý mới này một cách hợp lý.

"Tôi hiểu ý của cậu, có lẽ cách cư xử trước đó của tôi hơi thiếu thân thiện nên đã khiến cậu hiểu lầm vài chỗ. Nhưng tôi hy vọng cậu biết rằng, tôi vẫn rất vui vẻ khi có trợ lý mới gia nhập phòng thí nghiệm." Dorian nói nghiêm túc, anh tin rằng sẽ không có trợ lý nào kém chuyên nghiệp hơn Rose. Anh nói chậm lại, đưa tay vỗ vỗ vai Lival, "Tôi xin lỗi, lúc mới gặp mặt lại không nói với cậu như vậy -- anh bạn, hoan nghênh cậu gia nhập."

Tia lửa trong mắt Lival lại lần nữa sáng lên, hắn ta bắt đầu tiếp cận Dorian: "Còn bữa tối ..."

"Không!" Dorian lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang dịu dàng của mình, anh đẩy cửa nhà ăn ra và quay đầu nói với Lival trước khi bước vào bên trong, "Tôi ghét xã giao, hơn nữa tôi còn có việc phải giải quyết sau bữa ăn."

Dorian nói "có việc" cũng không phải là một cái cớ. Vào buổi chiều, anh nhận được tin nhắn từ giáo sư Payson, nói rằng cô đã có một vài phát hiện về "tiếng hát" của Silver. Lúc ấy Dorian đang bận kiểm tra sức khỏe cho Silver, anh chỉ có thể hẹn lại thời gian gặp mặt vào sau bữa tối. Cho nên Dorian chỉ muốn giải quyết xong bữa tối càng sớm càng tốt rồi đi tìm Payson.

"Xin lỗi vì đã để cô phải tăng ca." Dorian mang cho Payson một tách trà đen từ nhà ăn để bày tỏ sự áy náy.

"Không sao, dù gì công việc của tôi cũng nhàn nhã hơn các cậu rất nhiều." Payson vui vẻ uống tách trà đen kia, "Được rồi, chúng ta không nhiều lời nữa, cậu xem cái này trước đi."

Payson đưa tới một bản báo cáo phân tích âm thanh của Silver, Dorian đọc nhanh qua một lượt và nắm bắt được điểm mấu chốt trong đó: "Sóng hạ âm?"

"Đúng vậy, tuy rằng con người không thể nghe thấy ngưỡng sóng âm như vậy, nhưng nó thực sự tồn tại trong tiếng kêu của người cá, hơn nữa còn chứa đựng một số thông tin đặc biệt." Biểu cảm của Payson trở nên có chút vi diệu, "Bây giờ tôi sẽ cho cậu xem một đoạn video. Đây là cảnh quay mà tôi ghi được vào một hôm tôi bất chợt nảy ra ý tưởng phát đoạn "bài hát của người cá" này cho một đàn cá nóc đốm trắng nghe."

Dorian khẽ gật đầu, anh ngồi bên cạnh Payson, kiên nhẫn xem một đoạn video dài khoảng mười phút.

Cảnh mở đầu là một đàn cá nóc đang thong thả bơi lội, lúc này biểu hiện của chúng vẫn bình thường, sau đó tiếng hát của Silver vang lên, đàn cá bắt đầu lo lắng bơi loạn xung quanh. Sau khi tăng tốc độ phát để tua nhanh, có thể thấy rất nhiều cá nóc trong video bắt đầu chìm xuống đáy bể quan sát, và rồi một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện...

Chúng sử dụng đuôi và vây bụng để bới lớp cát lắng đọng phía dưới. Chúng đào, đắp dựng, làm lớp cát trồi lên, chất thành những "sườn núi", thỉnh thoảng còn ngậm lấy những chiếc vỏ sò bỏ đi để mang về làm đồ trang trí... Sau đó, một hình tròn với hoa văn kỳ lạ xuất hiện ở dưới đáy bể nước. Ống kính quay lại được rõ ràng từng đường hoa văn tròn trịa giống như những biểu tượng mang tính tôn giáo.

Tiếp theo, Dorian không cần nhìn cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đây là một chiếc tổ tình yêu được cá nóc đốm trắng đực cẩn thận làm ra để tìm phối ngẫu. Và chẳng bao lâu nữa chúng sẽ giao phối và sinh sản với cá nóc cái bị chiếc tổ xinh đẹp thu hút ở trung tâm của vòng tròn.

Nhưng vấn đề là cá nóc sinh sản từ tháng 2 đến tháng 5, mà bây giờ đang là cuối tháng 10.

Sau khi video kết thúc, Dorian không thể tin nổi quay sang nhìn Payson: "Chỉ vì tiếng hát của người cá?"

Payson gật đầu nói: "Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là vì tiếng hát của người cá. Ở đây tôi còn có rất nhiều video tương tự, hầu như mỗi lần phát lại tiếng hát của người cá, đều sẽ dẫn tới hành vi sinh sản bất thường của sinh vật biển, giống như kích thích bọn chúng động dục sớm vậy. Thế nên tôi nghi ngờ đây có thể là bài hát tán tỉnh của người cá."

"Không thể nào!" Phủ nhận là phản ứng vô thức của Dorian. Cho dù nói theo một cách lý trí thì anh thậm chí hoàn toàn đồng ý với kết luận của Payson, nếu như Silver không hát bài hát này cho Dorian nghe trong phòng thí nghiệm.

Payson cũng không quá để ý tới thái độ của Dorian, cô nhún vai: "Đây chỉ là suy đoán hợp lý của tôi dựa trên chuyên môn cá nhân. Vật thí nghiệm của cậu có thể đã bước vào thời kỳ giao phối, tất nhiên cậu có thể lựa chọn tin hoặc không."

Làm thế nào mà một người cá lại có thể tán tỉnh loài người được chứ?

Dorian cảm thấy vô cùng hoang đường, khiến anh không khỏi nhớ tới vài trường hợp cá heo kết hôn với nhân loại. Nhưng anh vẫn cho rằng đó chỉ là trò bịp bợm của mấy trang tin bịa đặt, là do con người tự tiện gán danh xưng "tình yêu" vặn vẹo cho tình bạn thân thiết với cá heo.

Nhất định là có nhầm lẫn ở chỗ nào đấy.

Dorian nhanh chóng nghĩ đến một ít bằng chứng, giọng điệu của anh trở nên chắc chắn: "Anh ta chỉ hát bài hát này đúng một lần, chính là vào ngày tôi gửi file âm thanh đó. Về sau anh ta không còn phát ra tiếng kêu nào tương tự như vậy nữa, người cá không thể có thời kỳ giao phối ngắn đến thế được."

"Ồ, cũng có lý." Payson đồng ý với cách nói của anh, "Cậu có thể cho tôi biết tiếng kêu này được người cá phát ra trong tình huống nào không?"

Dorian nhớ lại cảnh tượng khi ấy, anh né tránh một số điểm mấu chốt quan trọng, chỉ nói là trong một hoàn cảnh khiến người cá cảm thấy an toàn và thoải mái: "Lúc đó tôi chỉ giảm độ sáng trong phòng..."

Payson suy nghĩ một lúc: "Tôi có thể xem video đầy đủ không?"

Dorian trầm mặc. Anh nhìn về phía Payson, có lẽ là do ánh sáng phản chiếu mà con ngươi màu xám xanh của anh đã biến thành màu xanh đen đậm. Giờ đây trông anh hoàn toàn trái ngược với bộ dáng thoải mái khi vừa mới bắt đầu bước vào phòng thí nghiệm của Payson.

Payson nhanh chóng tỏ ra đã hiểu, nói: "Ok, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu đoạn âm thanh này, để xem tôi có thể tìm ra lời giải thích nào khác không."

"Giáo sư." Giọng điệu của Dorian hơi thay đổi, "Liệu chúng ta có thể nghĩ như thế này không: Tiếng kêu của người cá có thể gây ra những hành vi bất thường cho sinh vật biển, bao gồm tất cả, mà... không chỉ giới hạn ở... hành vi sinh sản?"

Payson sững sờ trong giây lát, ánh mắt của cô và Dorian chạm nhau. Dorian có thể nhìn thấy sự kinh ngạc của cô nhưng cô vẫn lập tức đưa ra trả lời khẳng định: "Đúng vậy, hành vi săn mồi và ăn uống của đàn cá cũng xuất hiện sự khác thường rõ ràng."

Tất nhiên, cả hai đều biết việc săn mồi và ăn uống bất thường của đàn cá cũng là do chúng đã bước vào mùa sinh sản. Nhưng bằng cách dùng từ ngữ khéo léo, bọn họ có thể thay đổi sự thật mà không cần nói dối.

Trong phòng thí nghiệm rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi. Video trên màn hình đã ngừng phát, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh hai con cá nóc đốm trắng đang nép vào nhau trong vòng tròn.

Cuối cùng, Dorian đứng dậy, chân thành nói với Payson: "Cảm ơn cô rất nhiều."

Payson khôi phục lại vẻ mặt thoải mái: "Không cần phải cảm ơn, đây là công việc của tôi. Tối nay tôi sẽ gửi tất cả các video thử nghiệm đến thiết bị đầu cuối của cậu."

"Được."

"À đúng rồi," Payson gọi Dorian quay lại trước khi anh rời đi, "Cậu nhớ lưu trữ file cẩn thận, thỉnh thoảng tôi sẽ dọn dẹp mấy tập tin vô dụng, có thể xóa nhầm một ít tài liệu quan trọng. Cậu biết mà, người lớn tuổi sẽ gặp vấn đề trí nhớ kém như vậy đấy. Lúc trước tôi đã từng xóa nhầm video chúc mừng sinh nhật của con gái tôi, cho dù tôi đã dùng bao nhiêu cách tìm lại cũng không thể khôi phục được nó. Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi khi đó tôi đã tiếc hùi hụt biết bao nhiêu ngày đâu..."

Lần này đến lượt Dorian sửng sốt ngây người, một lúc lâu sau anh mới lấy lại tinh thần: "Cảm ơn dã nhắc nhở, tôi sẽ lưu trữ thật kỹ."

.

Vào ban đêm, trong phòng tắm nhỏ trong phòng nghỉ ngơi, Dorian nhắm mắt lại và nằm trong bồn tắm chật hẹp, nhớ lại tất cả những gì anh đã trải qua trong phòng thí nghiệm của Payson cách đây không lâu.

Nước ấm giúp cơ thể thư giãn và khiến người ta buồn ngủ, nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ vẫn lặp đi lặp lại trong tâm trí của Dorian.

Dorian cùng không tin bài hát tán tỉnh của Silver là dành cho anh. Lúc ấy bọn họ chỉ mặt đối mặt nói chuyện bình thường, biết đâu bài hát kia chỉ là một bài tình ca phổ biến giữa các người cá. Không phải trong lời bài hát của nhân loại cũng thường xuyên nhắc tới tình yêu sao.

Nhưng vấn đề là, nếu chuyện này bị những người khác trong viện nghiên cứu biết, bị Magmendy biết thì Dorian nhất định sẽ trở thành một đối tượng quan sát khác, một vật thí nghiệm thực sự.

Thế nhưng Payson, một đồng nghiệp bình thường chỉ mới gặp qua Dorian mấy lần, vậy mà đã ám chỉ rằng cô sẽ giữ bí mật cho Dorian, thậm chí còn có thể tiêu hủy bằng chứng giúp anh mà không đòi bất kỳ khoản thù lao nào. Dorian hoàn toàn không thể hiểu được -- Nhân tiện, tuy rằng bọn họ không nói gì, nhưng Dorian biết Payson nhất định đã đoán được lý do anh che giấu.

Sẽ không có ai vô duyên vô cớ thay người khác gánh vác bí mật, huống chi là bí mật động trời như chuyện được một người cá tán tỉnh. Payson vốn không cần phải làm việc này.

Nhớ tới người phụ nữ da vàng luôn nở nụ cười sắc sảo kia, Dorian thoáng cảm thấy bất an...

Dần dần, Dorian mất đi ý thức trong làn hơi nước mờ mịt.

Màu xanh dương.

Biển cả.

Anh lại lần nữa mơ thấy mình rơi vào vòng tay ôm ấp của biển cả, xung quanh là những đàn cá nhiệt đới xinh đẹp bơi lướt qua, cùng với một vài con cá nóc đốm trắng nghịch ngợm đang tiến đến gần. Chúng lượn vòng giữa hai chân anh, lớp vảy lạnh lẽo trơn nhẵn trên thân chúng mang đến xúc cảm khiến người ta run rẩy.

Chờ đã.

Cá nóc có vảy trên thân sao?

Ngay khi Dorian ý thức được vấn đề này, những con cá nóc đáng yêu kia đột nhiên biến thành những con rắn biển dữ tợn, quấn chặt lấy mắt cá chân của Dorian và nhanh chóng bò lên trên.

Không! Dừng lại! Cút đi!

Dorian hét lên trong ý thức, anh vùng vẫy muốn vươn tay đẩy những con rắn biển kia đi nhưng lại bất ngờ chạm vào một mảnh vây cá mềm mại.

Dorian hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống hai chân mình. Chỉ thấy những con rắn biển kia biến mất, lúc này thứ quấn lấy mình là một chiếc đuôi cá màu xám bạc to dài như mãng xà.

Một giây sau, nửa người trên của Dorian cũng bị một lồng ngực săn chắc và cánh tay cường tráng quấn lấy.

Một tiếng gọi đứt quãng, trầm thấp, tiếng gọi như lời nguyền vang lên từ bên tai, vang lên từ nơi sâu thẳm nhất trong đại dương--

Dorian...】

Cảm giác mất trọng lực đột nhiên ập tới.

Dorian đạp nước bật dậy khỏi bồn tắm, nước trong bồn đã lạnh như băng, khi nãy anh suýt chút nữa đã chết đuối.

Trong cơn ho khan kịch liệt, Dorian đưa tay vuốt ve bắp chân mình, trên da thịt vẫn còn lưu lại cảm giác bị vảy cá cọ xát.

"Khụ khụ khụ.... Chết tiệt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro