Chapter 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Để người cá nổi lên mặt nước dễ dàng hơn, Dorian đã dùng một số cách trái quy định để thu được mấy chục lô đá ngầm vụn, sau đó xếp chồng chúng lên nhau tạo thành một độ cao thích hợp, vừa đủ để khi người cá dùng đuôi chống đỡ thân thể, có thể lộ đầu lên trên mặt nước.

Trong khi đó, tư thế của Dorian lại không được thoải mái như vậy. Để giao tiếp với người cá, anh phải dùng tư thế ngồi xổm hoặc ngồi bệt, đồng thời cũng luôn giữ tư thế cúi đầu nhìn xuống dưới bể nước, sau đó Dorian thậm chí còn nằm sấp luôn trên mặt sàn —— Tóm lại, hình tượng cá nhân không nằm trong phạm vi cần suy xét của nhà nghiên cứu này.

Mới đầu Dorian vẫn cảnh giác thăm dò như trước, sau khi dặn dò Owen và Lival trong tai nghe xong, anh mở một mảnh lưới điện nhỏ ra, đưa tay phải không bị thương vào trong nước.

"Bé cưng Silver, lại đây nào."

Vài giây sau, Silver chậm rãi quẫy đuôi bơi lại gần. Hắn ước chừng cách khoảng một mét thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào tay của Dorian rồi không tiếp tục tới gần nữa.

"Lại đây, nhanh lên." Dorian với tay vốc ít nước và hất lên mặt Silver.

"Huh!" Silver không kịp đề phòng trúng phải một đòn "tập kích" bất ngờ, sau đó hắn đột ngột chìm xuống mặt nước. Dorian cúi đầu nhìn xuống, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Silver nhưng không ngờ chỉ một giây sau tên xấu xa này lại đột nhiên xuất hiện dưới chân Dorian, ngửa đầu phun ra một cột nước.

Lưới điện giúp tạo thành một tấm rào cản, nhưng lỗ lưới chắc chắn vẫn để một phần cột nước bắn lên người Dorian. Dorian liên tục lui về phía sau, cuối cùng đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.

"Phụt —— ha ha ha, tên nhóc xấu xa chết tiệt này!"

Bầu không khí trở nên sôi nổi. Cuối cùng Silver cũng chịu tiến đến gần và áp sát vào bàn tay của Dorian một cách thân mật, dùng những từ ưm ơ đứt quãng trả lời câu hỏi của Dorian.

Đến lúc bắt đầu dạy học rồi.

Dorian đặt đầu ngón tay lên mặt Silver rồi nhanh chóng thu tay về: "'Chạm', cái này gọi là 'chạm'." Đồng thời trên màn hình điện tử bên ngoài lưới điện cũng lập tức xuất hiện cách viết từ "chạm".

Nhưng Silver lại không sẵn sàng hợp tác cho lắm, hắn chỉ muốn chơi đùa với Dorian. Sau khi Dorian rút tay về, hắn lập tức đuổi với theo, dùng hai má cọ cọ, dùng đầu lưỡi liếm láp, vui vẻ không biết mệt mỏi.

Dorian nhìn thấu suy nghĩa của hắn bèn lạnh lùng thu tay lại, nhìn hắn với ánh mắt khiển trách.

Silver chỉ để lộ một nửa khuôn mặt trên mặt nước, mở lớp mí mắt thứ ba ra và ngước nhìn Dorian bằng cặp mắt màu bạc lấp lánh huỳnh quang. Xuyên qua hàng rào lưới điện như nhà tù này, ánh mắt của hắn trông vừa vô tội vừa đáng thương khiến Dorian không khỏi mềm lòng.

"Được rồi, chỉ cần nói 'Chạm' với tôi, tôi sẽ thưởng cho anh một con cá mòi, anh thấy thế nào?" Dorian nhấc đuôi một con cá mòi từ hộp thức ăn bên cạnh ra và lắc lắc nó bên ngoài lưới điện, "Tôi biết anh có thể làm được mà Silver, nói 'Chạm' nào."

"Ch... chạm..."

"Giỏi quá." Dorian ném con cá mòi qua cái lỗ trên lưới điện vào trong bể nước.

Động tác của Silver rất nhanh. Vào khoảnh khắc toàn bộ cơ thể của con cá mòi lướt qua lưới điện, chỉ trong vòng 0,1 giây mà mắt người không thể nào bắt kịp thì người cá đã há miệng nuốt chửng miếng tráng miệng bé nhỏ kia. Dorian hoàn toàn không thể nhìn rõ chuyển động của hắn.

Đây chắc chắn là một khởi đầu khá tốt. Mấy ngày kế tiếp, những cuộc tương tác giữa Dorian và người cá diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin. Silver tiến bộ rất nhanh, hắn thậm chí còn học được cách chủ động đưa ra yêu cầu, như là khi nào muốn ăn cá mòi thì hắn sẽ nói "Please" với Dorian.

Tiếp xúc gần quả nhiên là một việc rất cần thiết, điều này lại một lần nữa chứng minh phỏng đoán của Dorian —— Cho dù là sinh vật biển nguy hiểm như người cá thì sự tiếp xúc thân thể cũng có thể mang đến nhiều cảm giác an toàn hơn cho bọn họ, và từ đó gia tăng tình cảm giữa các cá nhân với nhau. Cứ nhìn vào cách hắn dính chặt vào trong lòng bàn tay của Dorian là biết.

Dorian lại lần nữa rơi vào cơn say cuồng nhiệt với người cá. Ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ, anh gần như dùng toàn bộ thời gian mỗi giây mỗi phút đều ở bên người cá.

Anh căn bản không rảnh để đi tìm hiểu xem các đồng nghiệp bên cạnh đang tiến hành thí nghiệm đáng sợ gì, cũng không rảnh suy nghĩ xem câu nói nào đó của Magmendy trong hội nghị đang ám chỉ âm mưu gì. Hay thậm chí là ứng phó với mấy trận ganh nhau nho nhỏ của hai vị trợ lý, cùng với những lời huyên thuyên thần kinh của Lival...

Dorian cảm thấy như thể mình đã bước vào một trạng thái dòng chảy kéo dài vô tận. Cảm giác hưng phấn và thỏa mãn cao độ làm cho thế giới của anh thu nhỏ lại bằng kích thước của bể nước quan sát, trong mắt anh chỉ có thể chứa được người cá dài gần 4 mét kia.

Cảm xúc của Dorian đã lây nhiễm cho Silver. Chỉ cần ánh mắt của họ chạm nhau, Silver sẽ bắt đầu "nhảy múa", đong đưa thắt lưng và đuôi theo những đường cong uyển chuyển, đồng thời lại chạm tay vào đuôi cuộn người tạo thành dáng vòng tròn có độ khó cao.

Lúc này, vảy của Silver sẽ lấp lánh ánh hồng tương tự như màu của vỏ xà cừ ở một góc độ nhất định. Dorian đoán đuôi của người cá sẽ thay đổi màu sắc khác nhau dưới những cảm xúc khác nhau. Gần đây anh đang xem lại các video giám sát trước đó để thu thập dữ liệu chứng minh phỏng đoán này.

Sau một tuần, Silver gần như đã thông thạo gần một trăm động từ. Mặc dù nói như thế này có vẻ không được chuyên nghiệp cho lắm, nhưng Dorian không thể không thừa nhận, anh đã phải vận dụng một vài kỹ thuật huấn luyện cún con để dạy học. Ví dụ như anh sẽ bảo Silver xoay vòng, nhảy nhót hoặc đứng yên khi nhìn thấy những động từ chỉ mệnh lệnh kia.

Nhân tiện, Silver cuối cùng đã tìm ra sự khác biệt giữa "môi" và "ăn", tất cả là nhờ vào quá trình dạy học kèm thực hành của chính Dorian.

Thế nhưng, việc người cá trở nên phấn khích lại không phải tin vui cho những cư dân khác trong bể nước. Mỗi lần hắn quẫy mạnh đuôi sẽ làm cho vài kẻ xui xẻo bị thương, đương nhiên, chú rùa biển mà Silver yêu thích nhất sẽ luôn phải hứng chịu nhiều đau khổ nhất.

Thông qua một số cách thương lượng, Silver đã đồng ý gọi chú rùa biển kia là "Pat", và hôm nay Pat cũng đang phải chịu cảnh "tra tấn" như mọi ngày.

Bởi vì được Dorian xoa đầu và khen một câu "Good boy", Silver hưng phấn đến mức dùng đuôi quăng quật Pat khắp nơi trong bể nước, cuối cùng vô tình ném nó ra khỏi khe hở của lưới điện, đáp xuống chân Dorian.

Dorian giúp sinh vật nhỏ đáng thương trở mình lại sau khi bị hất lật ngửa lên trời. Xác nhận nó vẫn còn sống xong, anh cúi đầu quở trách Silver: "Thế này là không đúng đâu Silver, anh cứ làm vậy sẽ khiến nó bị thương đấy."

Silver giả vờ không hiểu, hắn vươn tay qua khe hở của lưới điện, hướng về phía Dorian, nói rõ ràng một từ: "Please." Hắn muốn lấy lại thú cưng của mình.

"Không." Dorian lắc đầu, có đôi khi anh không thể chiều theo ý muốn của tên người cá này quá mức. Hắn cần phải hiểu rõ một điều rằng Dorian sẽ không thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn.

"Pleaseeee..." Silver kéo dài âm cuối và thêm vào giọng mũi đặc trưng của mình khi nói chuyện, nghe giống như một tiếng nức nở tủi thân.

Người cá giống đực với vẻ ngoài xinh đẹp và giọng nói gợi cảm này lại đang làm nũng với Dorian qua tấm lưới sắt.

Cảnh tượng ấy thật sự khiến anh đếch thể cưỡng lại được.

Dorian xoa xoa thái dương, miễn cưỡng đấu tranh nội tâm vài giây: "Được rồi, nếu anh nói 'help me', tôi sẽ trả lại Pat cho anh."

"Help, me."

Nhưng vào lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Khi Silver cố gắng rút tay về, một sợi gai sắt nhô ra từ hàng rào lưới điện đã đâm vào cổ tay hắn. Hắn càng giãy dụa thì sợi gai sắt đâm vào càng sâu. Hắn kêu lên đau đớn, tiếng kêu cực kỳ giống như của cá heo con bị thương.

"Giữ nguyên đó, đừng nhúc nhích." Dorian lập tức cúi xuống nắm lấy cổ tay của Silver, ngăn cản hắn tiếp tục làm mình bị thương.

Silver vẫn còn đang nhỏ giọng lặp đi lặp lại cụm từ "help me", vậy mà lại vô tình dùng đúng ngữ cảnh. Dorian bất đắc dĩ cười rộ lên: "Được rồi, tôi sẽ cứu anh. Ngoan nào, đừng xoay tới xoay lui nữa."

Dorian kiểm tra vết thương của hắn, phát hiện mảnh gai sắt kia đã đâm vào cổ tay Silver theo một góc hướng lên trên, nhưng may mắn là không chảy quá nhiều máu. Thực ra, làn da của người cá trông dày hơn nhiều, nếu không phải vừa rồi Silver cứ giãy dụa lung tung thì mảnh gai sắt này hoàn toàn không thể đâm sâu vào như thế.

Lưới điện giam giữ người cá đương nhiên được làm bằng chất liệu cực kỳ rắn chắc. Dorian thử một lúc lâu cũng không tìm được cách gỡ tay của Silver ra mà không làm vết thương nặng thêm.

"Này, hai người có ở đó không? Tôi cần một số công cụ có thể cắt lưới điện, cưa điện cầm tay hay gì đó chẳng hạn." Dorian nói với hai trợ lý trong tai nghe.

"Vâng, tiến sĩ." Người trả lời là Owen, nhưng cuối cùng người bước vào phòng thí nghiệm lại là Lival.

Trong khoảnh khắc khi cửa phòng thí nghiệm mở ra, người cá lập tức trở lên kích động. Hắn liên tục thở khò khè về phía cửa, khi Lival tới gần thì bắt đầu thét chói tai.

"Ôi Chúa ơi." Dorian cố gắng chịu đựng tiếng kêu mang tính công kích tinh thần của Silver. Anh dùng một tay giữ chặt cổ tay hắn, một tay cầm lấy cưa điện, nói với Lival, "Anh ta không thích cậu, mau đi ra ngoài."

Lival nán lại một lát, sau đó để lại một lời dặn dò "cẩn thận" rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Dorian không để ý, anh dùng cưa điện cẩn thận cắt đứt một đoạn lưới nhỏ, cuối cùng cũng lấy được mảnh gai sắt kia ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro