Chapter 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Khi Magmendy tìm đến Dorian, anh cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm. Trước đó anh đã trải qua một tuần nghỉ ngơi và chấn thương của anh đã hồi phục rất tốt.

Trên đường đi tới văn phòng giám đốc, Dorian lại gặp phải một vài người chỉ trỏ sau lưng —— Bất cứ khi nào anh xuất hiện ở nơi công cộng, anh luôn có thể nghe thấy được mấy lời bàn tán về mình. Nói là anh đã bị người cá mê hoặc và mở lưới điện ra như thế nào, rồi suýt chút nữa bị ăn thịt các kiểu như trợ lý của Kayden ra làm sao.

Dorian rất muốn quay người lại và hét lên với bọn họ rằng: Mấy người tự lo thân mình cho tốt đi!

Nhưng anh cũng hiểu rất rõ, nếu anh làm như vậy, anh sẽ bị coi như một Kayden khác và bị người ta nghi ngờ là có vấn đề về tâm thần.

Bình tĩnh nào ——

Thank God for his grace.

For peace and love.

Vì vậy, khi Dorian ngồi trước mặt Magmendy và nghe ông ta nói rằng sẽ gửi Silver đến viện nghiên cứu Sinh vật biển Consby một khoảng thời gian ngắn, trong lòng Dorian cũng không có chút dao động dư thừa nào.

"Chúng ta sẽ tiến hành một số nghiên cứu chung với Consby, gần đây bên chỗ bọn họ đã có một vài phát hiện mới. Dù sao thì con cũng biết mà, người cá không phải tài sản riêng của chúng ta, và chúng ta cần phải kiềm chế một số cảm xúc cá nhân cho sự tiến bộ vượt bậc của khoa học nhân loại." Magmendy nói với Dorian như vậy.

Dorian hiểu rõ ám chỉ của ông ta. Ông ta sợ Dorian vẫn tràn đầy khát vọng độc chiếm người cá như lúc trước và sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp đi vật thí nghiệm của mình.

Nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.

Dorian cong khóe miệng lên, nói: "Tất nhiên rồi, khi nào Consby cần nó?"

"Nhanh thì đầu tháng tới, chậm thì sau Giáng sinh. Điều này phụ thuộc vào tình hình tiến độ của công tác chuẩn bị sơ bộ."

"Vậy trong khoảng thời gian này tôi cần phải làm gì?"

"Rất đơn giản, con chỉ cần tiến hành kiểm tra toàn diện cho người cá và chỉnh lý tất cả số liệu sinh lý hiện tại của nó để thuận tiện cho việc bàn giao sau này."

"Không thành vấn đề."

Magmendy vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Dorian, và sau khi tạm dừng một lát, ông ta chuyển sang chủ đề khác: "Con trai thân mến, mặc dù nói như thế này sẽ làm con buồn, nhưng ta rất vui vì cuối cùng con đã bước ra khỏi sương mù và trở về với bản chất của nghiên cứu."

Dorian không nói gì, chỉ nhìn ông ta bằng đôi mắt màu xanh xám vô cảm.

Đây chính là thời điểm vô cùng hiếm hoi khi Dorian không phản bác lại những lời dạy đời của Magmendy mà chỉ im lặng lắng nghe. Điều này chắc chắn đã mang tới cho Magmendy một sự khích lệ nào đó. Ông ta ý thức được trách nhiệm của danh hiệu "làm cha", cảm thấy phải lấy thân phận người lớn trong nhà nói thêm chút gì đó.

"Đó là lý do tại sao ngay từ đầu ta không giao cho con nhiều nhiệm vụ nghiên cứu. Từ nhỏ con đã như vậy rồi. Nhìn qua có vẻ lạnh lùng mạnh mẽ, những thực ra lại tràn đầy lòng trắc ẩn. Sớm muộn gì con cũng phải nhận ra điểm này. Con là một nhà nghiên cứu, không phải người chăn nuôi động vật, nếu con không thể cầm dao mổ, vậy thì con hoàn toàn không phù hợp với công việc này."

Tràn đầy lòng trắc ẩn?

Đúng là một lời quy kết lố bịch.

Dorian cười nói: "Cha yên tâm đi, nếu có lần sau, con nhất định sẽ dùng súng laser bắn xuyên qua trái tim của người cá." Giống hệt như cách ông đã từng làm với John vậy.

Khuông mặt của Magmendy thoáng hiện lên một chút kinh ngạc. Dorian đã bắt được khoảnh khắc này một cách rõ ràng. Trong lòng anh cảm thấy vui sướng và khuây khỏa được phần nào, nhưng anh lại giả vờ như không có gì xảy ra, đứng dậy mời cha dượng: "Buổi thảo luận sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi, giáo sư."

Dorian chưa bao giờ cẩn thận lắng nghe cuộc thảo luận diễn ra mỗi lần một tuần của tổ nghiên cứu người cá. Bởi vì đây gần như là sân khấu để Magmendy rèn luyện diễn xuất. Ông ta chắc chắn là một chính trị gia giỏi nhất trong giới học thuật, là một nhà diễn thuyết kinh nghiệm nhất trong số các giáo sư.

Tất cả mọi người trong cuộc thảo luận đều đã quen với điều này. Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình với vẻ mặt lạnh tanh. Dorian từng cảm thấy lạc lõng vì những hoài nghi và oán trách của bản thân, còn giờ đây anh đã hòa nhập vào với bọn họ một cách vô cùng tự nhiên.

Tất cả mọi người đều mang theo sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, ngoan ngoãn chấp nhận mệnh lệnh một cách máy móc và vô cảm.

Điều duy nhất khiến Dorian kinh ngạc chính là cái chết của người cá tên Cain.

"Chuyện này bắt nguồn từ một tai nạn. Trợ lý gây ra cái chết cho người cá chỉ vừa mới đến viện nghiên cứu một tháng, còn thiếu kinh nghiệm cần thiết... Bây giờ người trợ lý ấy đã bị sa thải. Chúng ta cảm thấy rất buồn, nhưng bi kịch đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể chấp nhận và cố gắng hết sức để Cain trở nên có giá trị hơn cho sau này..."

Magmendy không nói rõ Cain đã chết như thế nào, ông ta chỉ nhấn mạnh nhiều lần rằng đó là một "tai nạn".

Dorian hướng mắt nhìn về phía Kayden, trông dáng vẻ của người đàn ông này giống như đã bước một chân xuống mồ.

Dorian cảm thấy rất khó tin. Hai tháng trước, tình trạng sức khỏe của Kayden đã kém đến mức ngay cả những người bình thường cũng cảm thấy đáng báo động. Gã gầy trơ cả xương, tinh thần uể oải suy sụp, giống hệt như một xác sống. Vậy mà đến giờ phút này gã vẫn còn sống, Dorian thậm chí còn nhìn thấy được sức sống tuôn trào trong ánh mắt của gã.

Dorian mơ hồ cảm thấy cái chết của Cain dường như đã làm Kayden vui vẻ hơn rất nhiều. Gã gần như là người trông hạnh phúc nhất trong toàn bộ buổi thảo luận hôm nay.

Cũng chính vào lúc này Dorian bỗng nhớ lại một chuyện. Người cá Cain đã ăn thịt trợ lý của Kayden, mà người trợ lý đó hình như có quan hệ huyết thống với Kayden, có vẻ như đấy là em trai của gã thì phải.

Đây thực sự là một "tai nạn" do trợ lý gây ra sao?

Dorian không có cách nào thăm dò nội tâm của Kayden, nhưng khi nhớ tới người cá có chiếc đuôi xanh lam tuyệt đẹp kia, anh lại cảm thấy vô cùng mất mát và buồn bã.

Nhân loại bắt người cá, người cá ăn thịt nhân loại, sau đó lại bị nhân loại giết chết...

Một chiếc còi báo động nào đó bị Dorian giấu kín trong đáy lòng lại bắt đầu vang lên inh ỏi, nhưng lần này anh chọn cách phớt lờ nó.

Khi anh tưởng tượng mình là một viên sỏi bị nghiền nát dưới bánh xe lịch sử của nhân loại, anh có thể cảm nhận được dường như tinh thần của mình đã tách rời ra khỏi cơ thể, anh đã biến thành một vật không cần phải suy nghĩ.

Sự kiên trì của anh không còn quan trọng nữa. Sự lựa chọn đúng hay sai của cá nhân cũng sẽ không ảnh hưởng đến hướng đi của lịch sử, toàn bộ Dải ngân hà cũng chỉ là một tia lửa bay thoáng qua trong vũ trụ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu con người có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, trò chuyện hòa bình với người cá và khám phá ra mọi bí mật trong tự nhiên? Và nếu không thể thì thế nào?

Điều gì sẽ xảy ra nếu con người tiếp tục duy trì sự sống tạm thời trên đất liền? Nếu đến bờ vực tuyệt chủng thì sao đây?

Tất cả đều không liên quan gì đến Dorian.

.

Trong lúc đeo găng tay và kính bảo hộ, Dorian nhìn người cá nằm trên bục quan sát, trái tim anh cứng rắn như dao mổ của mình.

Liên tục tiêm thuốc gây mê đã khiến người cá sản sinh ra kháng thể chống lại. Liều thuốc gây mê có thể giết chết một con trâu lại chỉ có thể làm người cá mất đi năng lực hành động. Silver vẫn cố gắng gượng không chịu nhắm mắt ngủ thiếp đi. Hắn nằm trên mặt bàn kim loại lạnh như băng kêu lên những tiếng rên rỉ the thé.

Khi Dorian cắt một mảnh vây cá nhỏ của hắn, hắn cố hết sức cong chóp đuôi lên rồi cọ vào cánh tay anh cầu xin tha thứ. Khi bị nhốt trong bể nước quan sát, hắn vừa khóc rơi ngọc trai vừa cầu cứu Dorian bằng cách viết "help me please" trên kính.

Dorian lạnh lùng nhìn hắn rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện. Anh lấy viên ngọc trai từ sợi dây thép mỏng trên cổ tay mình xuống, đưa nó cho Owen: "Đây là ngọc trai do người cá tiết ra, đi kiểm tra thành phần của nó, so sánh với ngọc trai bình thường rồi nhanh chóng nói cho tôi biết kết quả."

Nói xong, Dorian không tiếp tục nhìn người cá nữa mà xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro