Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Mỗi nhà nghiên cứu đều có rất nhiều quyền tự do trong việc nghiên cứu người cá —— có lẽ là vậy.

Ít nhất Magmendy không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào cho Dorian. Anh có thể tiến hành nghiên cứu người cá đuôi bạc này từ mọi góc độ, miễn là mỗi ngày đều nộp lên số liệu nghiên cứu tương ứng.

Trong mấy ngày qua, Dorian đã thu được tất cả các dữ liệu có thể có về bề ngoài của người cá. Anh cần nhiều thông tin hơn về cơ thể người cá, anh muốn biết cảm giác khi sờ tay lên làn da của người cá, muốn biết độ cứng cáp của vây lưng người cá. Anh muốn biết cách người cá vung đuôi, cách họ săn mồi, cách họ ca hát, và cách họ giao lưu với đồng loại...

Nhưng hiện tại tất cả những điều này đều không thể thực hiện được, bởi vì con cá hề màu xám tầm thường này vẫn còn đang chìm trong hôn mê.

Vết thương dữ tợn trên ngực hắn dường như vẫn chưa lành hẳn, bên ngoài vẫn còn vết cháy đen sau khi bị điện giật, chỉ lộ ra một chút da thịt hồng ở chính giữa.

Nếu không phải máy móc vẫn đang hiện thị nhịp tim đập chậm rãi của hắn, thì Dorian nhất định sẽ hoài nghi thứ đang nằm trong bể nước hiện giờ là một thi thể người cá —— So với loài người mà nói, nhịp tim của người cá gần giống với cá heo hơn, chỉ có khoảng 40 nhịp mỗi phút.

Dorian nhìn chằm chằm vào những dụng cụ đo lường bên cạnh, tính toán trong đầu xác suất tử vong của người cá là bao nhiêu sau khi bị kéo ra khỏi nước.

"Ừm... hay là chúng ta quan sát thêm một thời gian nữa đi?" Rose ôm máy tính bảng cẩn thận đi tới bên cạnh Dorian, nhiệm vụ của cô là ghi chép và tải lên các mục dữ liệu về cơ thể người cá mỗi ngày, "Ý em là, ít nhất chờ đến khi anh ta tỉnh lại, khôi phục bình tĩnh, lúc đó anh ta sẽ không... ờm, phát điên lên như thế kia..."

Dorian biết cô đang lo lắng về điều gì. Kể từ khi cuộc bạo loạn của "cá koi ba màu" đó nổ ra, mọi người không còn giữ thái độ thoải mái và mới lạ khi nói về người cá như trước nữa. Tất cả các cuộc trò chuyện về người cá gần như kết thúc bằng câu "thực sự khủng khiếp".

Khi các người cá lần lượt thức tỉnh, bản tính tàn bạo xấu xa của bọn họ cũng dần dần biểu lộ. Dorian không thể biết được tình hình trong các phòng thí nghiệm khác như thế nào. Nhưng những lời đồn đãi sẽ mọc chân, chúng sẽ tìm cách chui vào trong tai những kẻ tò mò. Nghe đâu đã có rất nhiều trợ lý trẻ tuổi muốn rút khỏi dự án nghiên cứu người cá.

Nhưng Dorian tin chắc rằng rủi ro và cơ hội luôn luôn tồn tại song song.

"Không thể chờ thêm nữa, thời gian vô cùng quý giá, bất luận là đối với anh ta hay là đối với tôi." Dorian nói.

Nếu như anh không lấy thêm được một chút dữ liệu nào ra hồn, thì Dorian chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong cuộc thảo luận của tổ nghiên cứu người cá vào tuần sau. Đây cũng chính là kết quả mà Magmendy mong muốn, Dorian tuyệt đối sẽ không để cho ông ta đạt được.

"Owen, đến đây, chuẩn bị bục quan sát, chúng ta sẽ đưa người cá ra ngoài." Dorian bắt đầu vuốt thẳng ống tay áo và đeo găng tay cao su lên.

"Vâng thưa tiến sĩ." Owen lúng túng trong giây lát, nhưng ngay sau đó cậu ta đã nhớ ra phải kích hoạt thiết bị của bục quan sát.

Dorian thì đi đến thao tác trên bảng điều khiển bên cạnh bể nước.

Chẳng mấy chốc, những đường ống theo dõi rơi ra, dung dịch dinh dưỡng đặc biệt trong bể nước dần dần rút đi, người cá mất đi sức nổi, gập người lại dưới tác dụng của trọng lực, gục xuống đáy bể nước. Sau đó người cá được từ từ đẩy lên trên đỉnh bằng trục đẩy bên dưới, cánh tay robot cố định sẽ gắp và đưa tới bục quan sát.

Toàn bộ quá trình di chuyển vô cùng thuận lợi, người cá vẫn đang hôn mê, không có dấu hiệu phản kháng nào. Nhưng ba người Dorian vẫn đổ chút mồ hôi, lo lắng người cá sẽ vùng lên ngay lúc này.

Tuy là nói bộ phận kỹ thuật đã tăng cường hệ thống phòng ngự nhắm vào người cá trong phòng thí nghiệm, nhưng thứ thật sự được gắn lên người cá chỉ có thêm một chiếc vòng cổ kim loại. Nghe nói bên trong chiếc vòng này có thiết lập một hệ thống thông minh, có thể phóng ra điện cao áp và tiêm thuốc gây mê ngay vào thời điểm người cá sinh ra cảm xúc nóng nảy muốn tấn công.

Thành thật mà nói, thứ này dường như không mang lại nhiều cảm giác an toàn cho các nghiên cứu viên.

Vào khoảnh khắc người cá tiếp xúc với mặt bàn quan sát, đuôi cá của hắn lập tức bị vòng kim loại giữ chặt, theo sau đó là hai tay. Thế nhưng lúc này lại gặp phải một số rắc rối nhỏ.

Vì vây lưng của người cá dựng thẳng cứng cáp, cho nên hắn không thể nằm thẳng trên mặt bàn quan sát, cũng bởi vậy một bên cổ tay chưa bị vòng kim loại khóa chặt. Nhưng Owen đã dùng chút bạo lực, cố kéo cổ tay người cá đến sát vòng kim loại rồi cài khóa.

Sau khi làm xong tất cả, Owen mệt lả người thở ra một hơi.

"Bây giờ chúng ta sẽ nhìn kỹ hơn vào anh ta." Dorian si mê quan sát người cá dưới ánh đèn phẫu thuật.

"Làn da tái nhợt, dưới ánh đèn trông sáng bóng như trân châu," Dorian nhìn lướt qua Rose, "Đừng ngẩn người, ghi chép đi."

"À, vâng thưa tiến sĩ." Rose vội vàng mở máy tính bảng bắt đầu ghi chép.

"Có đầu vú, nhỏ và nhạt màu, màu sắc tương đồng với màu da. Có thể suy đoán hợp lý rằng, cách cho con bú của người cá cũng giống như loài người."

Dorian nhìn chằm chằm người cá vài giây, không kiềm được cởi găng tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên ngực người cá.

Cảm giác lạnh lẽo, giống như đang vuốt ve một con cá heo.

Dorian chậm rãi trượt lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, cảm nhận cơ bắp và sức mạnh của phần thân trên của người cá.

Những ngón tay của anh trượt từ ngực lên đến cổ, tránh các vết thương rồi lại trượt từ cổ xuống bụng dưới nơi bắt đầu mọc vảy.

Không thể không nói, xúc giác dưới lòng bàn tay làm cho Dorian liên tưởng tới một loại đồ ăn vặt đắt tiền —— thạch. Dù sao nó cũng cực kỳ trơn loáng, mềm mại đàn hồi, sờ khá thích.

Khung ccảnh này thoạt nhìn trông có hơi gợi tình.

Một người đàn ông cúi mình ghé sát vào cơ thể của một người cá giống đực, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào từng tấc da thịt của người cá dưới thân, dùng bàn tay của bản thân để cảm nhận xúc giác khi chạm vào da thịt và đường cong cơ bắp của người cá.

Không biết từ lúc nào hai gò má của Rose đã đỏ ửng lên, mà ánh mắt của Owen cũng bắt đầu lơ đãng nhìn xung quanh. Cậu ta nhìn trần nhà rồi nhìn lướt qua giá đèn phẫu thuật, cuối cùng giả vờ kiểm kê số lượng dao kìm trên bàn.

Chỉ có Dorian, sự tập trung và lãnh đạm của anh vẫn luôn toát ra từ cặp mắt xanh xám lộ diện phía trên khẩu trang.

"Sau khi rời khỏi nước khoảng chừng hai phút, da bắt đầu tiết chất nhầy không rõ, đại khái có tác dụng giữ ẩm cho cơ thể." Dorian giơ tay lên, quan sát chất nhầy trong suốt trên đầu ngón tay dưới ánh đèn, anh ngửi thấy một mùi tanh tanh kỳ dị.

"Nhớ chiết ra một ít." Anh dặn dò Owen.

Dorian thay đổi tư thế, lúc này anh bắt đầu quan sát vây lưng của người cá.

Bởi vì không thể nằm thẳng, hơn nữa hai cổ tay lại bị khóa chặt, vậy nên tư thế nằm hiện tại của người cá trông rất kỳ quặc. Dorian suy nghĩ một lát, cởi khóa một bên cổ tay cho hắn.

"Tiến sĩ!" Owen đang chiết chất nhầy lập tức lùi bước cách xa người cá theo bản năng, "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên giữ thận trọng thì tốt hơn!"

Tuy rằng khi cậu ta nói những lời này, người cá vẫn nằm yên trước mặt cậu ta giống như một người đẹp ngây thơ đang ngủ say trong rừng, thậm chí lông mi còn chẳng hề lay động.

"Này, anh bạn bình tĩnh một chút đi, tôi chỉ cởi khóa một bên tay của anh ta thôi." Lời an ủi của Dorian đa phần là chiếu lệ, anh chẳng quan tâm đến thần kinh mẫn cảm quá mức của trợ lý, chỉ cúi đầu nghiên cứu vây lưng của người cá, "Đến đây giúp tôi một việc, giữ anh ta nằm nghiêng."

Owen chậm chạp đặt thanh gạt trong tay xuống, cố gắng kéo dài thời gian tới gần người cá.

Dorian sốt ruột ngẩng đầu lên, lia ánh mắt sắc bén như đại bàng về phía Owen.

Ngay lập tức, Owen còn sợ Dorian hơn cả người cá, cậu ta vội vàng bước nhanh tới phía trước, rồi hai người cùng nhau dùng sức đẩy người cá nghiêng sang một bên.

Rose nhận thấy một lớp mồ hôi lạnh đang túa ra trên đầu Owen, bèn trao cho cậu ta một cái nhìn đồng cảm thoáng qua.

Giống như vừa nãy, Dorian cũng trực tiếp chạm tay vào vây lưng sắc bén kia. Đúng như những gì anh đã nghĩ, chúng quả thật rất cứng và sắc bén, sau đó anh để ý thấy bàn quan sát kim loại thậm chí còn bị vây lưng của người cá rạch ra một vết cắt thật sâu.

Vây lưng của người cá bắt đầu mọc ra từ đoạn cột sống giữa hai xương bả vai rồi kéo dài đến phần đuôi cá ở hông.

Dorian cẩn thận vuốt dọc theo hướng sinh trưởng của vây gai, khi đầu ngón tay của anh vừa chạm vào phần da ở gốc vây, một cảnh tượng kỳ diệu đã hiện ra —— Những vây gai còn đang cực kỳ cứng rắn đột nhiên một giây sau rũ xuống mềm mại, mềm nhũn dán lên da lưng, như thể chúng chỉ là một vật trang trí vô hại.

Lần này không chỉ có Owen, mà ngay cả Dorian cũng kinh hãi lùi lại một bước.

Bọn họ đều cho rằng người cá đã thức tỉnh và tự hắn điều khiển khép vây lưng lại. Nhưng ba người đứng cách xa bục quan sát chờ thêm một lúc, người cá lại không có bất kỳ động tác gì nữa. Dorian xoay mặt người cá qua nhìn —— hắn vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Rose, ghi lại chưa?" Dorian để người cá nằm thẳng lại, cũng cài khóa vòng kim loại, "Chạm vào gốc vây gai của người cá có thể kích thích anh ta thu vây gai lại, giống như cá nóc..."

Dorian đã có thể tưởng tượng ra phương thức săn mồi và tấn công của người cá.

Có thể là hành động đơn lẻ, cũng có thể là phối hợp theo nhóm. Chỉ cần hai ba người cá là có thể săn được một con cá voi lớn. Bọn họ chỉ cần lượn lờ dạo chơi quanh đống thức ăn vài vòng, ra vẻ tưởng như vô hại. Sau đó đến khi tìm được phần bụng mềm mại của đối phương, bọn họ sẽ đột ngột dựng vây lưng lên, lượn qua lượn lại mấy vòng giống như gọt vỏ khoai tây là có thể rạch ra vài nhát chí mạng trên cơ thể cá voi...

Hiện tại người cá đuôi bạc cuối cùng cũng có thể thoải mái nằm xuống. Hắn nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài màu bạc xõa tung trên bục quan sát, các đường nét khuôn mặt hoàn hảo trông giống như một chiếc mặt nạ tinh xảo dưới ánh đèn. Lúc này hắn hoàn toàn là một "người đẹp ngủ trong rừng".

Cuộc quan sát vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Lúc này ba người đang chuyên tâm nghiên cứu màng tay của người cá, bởi vậy, không có ai chú ý tới, những xúc tu tóc của "người cá đẹp ngủ trong bể" này bỗng nhiên hơi nhếch lên. Chúng nó nghiêng trái nghiêng phải để thăm dò, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó trong không khí.

Rất nhanh sau đó, chúng đã nhắm thấy "con mồi" rồi chĩa đuôi thẳng về phía Dorian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro