Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Móng tay cong nhọn, màng tay hẹp mỏng, dạng trong suốt..."

Rose nhanh chóng ghi lại mô tả của Dorian. Owen không còn căng thẳng như lúc đầu, cậu ta bắt đầu trở nên nhiều lời.

"Có thấy móng vuốt của anh ta không? Thứ này có thể đào một cái lỗ trên tường kim loại như đào cát đấy. Hai người đã đi xem phòng thí nghiệm bị phá hủy kia chưa? Mấy vết cào trên vách tường quả thực khiến người ta nghĩ rằng bên trong có một con gấu nâu nổi điên!"

Rose khá phối hợp hô lên một tiếng: "Em nghe nói hắn ta còn ăn nguyên một trợ lý nghiên cứu, ngay cả vụn xương cũng không còn."

"Chính xác mà nói thì còn lại nửa cánh tay." Owen cố gắng giả vờ bình tĩnh sau khi Dorian lệnh cho cậu ta nâng cánh tay của người cá lên.

"Chúa ơi, thật sự rất đáng sợ..." Rose ôm chiếc máy tính bảng trước ngực, động tác nhàn nhã chỉnh lại tóc hoàn toàn bất đồng với giọng điệu hoảng sợ của cô.

Cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng thí nghiệm đang giảm xuống rất thấp, có lẽ là do hôm nay cô ăn mặc quá mát mẻ. Nhưng người cá trên bục quan sát dần dần tỏa ra mùi tanh khó ngửi, cô cầm lấy một lọn tóc của mình rồi ngửi thử, lo lắng rằng mái tóc xoăn được chải chuốt cẩn thận của mình sẽ ám phải mùi tanh kỳ dị này sau khi kết thúc công việc.

Dorian không biết tại sao bản thân lại trở nên vô cùng hứng thú với khuỷu tay của người cá, anh liên tục yêu cầu Owen gập cánh tay của người cá lại.

Vào những lúc như thế này, Rose mới có thể có chút thời gian rảnh rỗi để ngắm nghía móng tay của mình hay sửa sang lại kiểu tóc, vân vân.. —— Công việc của thực tập sinh vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt, cô bắt đầu suy nghĩ có nên quay về trường tiếp tục học vào năm tới không, suy cho cùng dù người cá có đẹp đến đâu, nhìn lâu cũng thấy...

"Ah ——!!!"

Tiếng kêu chói tai của Rose gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, Dorian suýt chút nữa xé rách màng tay của người cá.

"Chết tiệt, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy hả?!"

Cô thực tập sinh trẻ tuổi này đột nhiên phát điên, vứt bỏ chiếc máy tính bảng trong tay rồi ngã xuống đất. Cô há hốc khuôn miệng thoa son tươi tắn, vừa lùi người về sau, vừa chỉ tay về phía sau Dorian.

Owen và Dorian cùng quay đầu lại...

Một đôi mắt.

Một đôi mắt như của một con quỷ địa ngục.

Không có con ngươi, chỉ có tròng trắng.

Dorian nhìn thẳng vào chúng, giống như đang đối mặt với tử thần .

Người cá đã tỉnh lại!

Sau đó, chủ nhân của đôi mắt này ngồi bật dậy khỏi bục quan sát  với tốc độ nhanh đến đáng sợ. Gần như chỉ trong tích tắc, cơ bắp cánh tay của hắn bắt đầu phồng lên, hai vòng kim loại trên cổ tay hắn cũng bắt đầu biến dạng, phát ra tiếng kít kít rợn người.

"Ah ——! Ah ——!!! "

Tiếng la hét của Rose giống như nhạc nền cho khung cảnh tử vong sắp sửa giáng xuống, trong khi Owen lại giống như một con trâu sắp chết, phát ra tiếng thở khò khè khàn khàn từ cổ họng. Cậu ta ngã xuống đất, dùng cả tay cả chân để chạy trốn, nhưng mặt đất trơn trượt chỉ cho phép cậu ta bò được vẻn vẹn một khoảng cách ngắn đến nực cười, đó là khoảng cách mà một người bình thường có thể đi được trong vòng hai bước. Cậu ta chẳng chạy được bao xa.

Nỗi sợ hãi khiến Owen mất đi toàn bộ khả năng phán đoán. Cậu ta muốn trốn đi, muốn trốn đằng sau tất cả những vật che chắn có thể ẩn nấp, nhưng không biết kính của cậu ta đã rơi ở đâu. Trong tầm mắt mơ hồ của cậu ta, cho dù là bàn thí nghiệm gần nhất cũng thoạt nhìn vô cùng xa xôi, giống như khoảng cách từ địa ngục đến thiên đường. Mà giờ phút này vật che chắn gần nhất chỉ có một đôi chân, một đôi chân thẳng tắp vững chắc, ống quần trắng tinh sạch sẽ gọn gàng, bình tĩnh hiên ngang như chủ nhân của nó.

"Tiến sĩ! Tiến sĩ!"

Owen lăn một vòng trốn đằng sau Dorian, ôm chặt lấy hai chân của anh, bắt đầu la hét không thua gì Rose.

"Đồ ngốc! Nhấn nút khẩn cấp đi!" Dorian quay đầu hét lên với Owen.

Đến lúc anh quay đầu lại, người cá đã bẻ gãy vòng tay kim loại, cũng thành công giãy đuôi thoát khỏi xích khóa. Hắn há cái miệng to đầy răng sắc nhọn về phía Dorian, đồng thời phát ra tiếng gào thét như dã thú.

Cả phòng thí nghiệm rơi vào hỗn loạn.

Chỉ có một mình Dorian không nhúc nhích.

Trong giây phút này, đầu óc của Dorian cực kỳ minh mẫn. Anh đã từng nhìn thấy phòng nghiên cứu sau khi bị người cá tàn phá bừa bãi, cũng đã nghe qua miêu tả của nhân viên an ninh rằng, không ai có thể chạy nhanh hơn người cá,  lúc người cá định tấn công thì cũng là khoảnh khắc tử thần vung lưỡi hái xuống.

Nhưng thay vì tuyệt vọng, Dorian lại tràn đầy nghi hoặc và tức giận.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng cổ kim loại trên cổ người cá.

Đây là thành quả nghiên cứu của bộ phận kỹ thuật sao?

Điện giật đâu?!

Gây mê đâu?

Bây giờ con quái vật xấu xí này sắp cắn đứt đầu anh, và cái món đồ chơi làm bằng kim loại kia chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc biến người cá trông giống một con thú cưng được con người nuôi dưỡng!

Bình tĩnh ——

Dorian liên tục điều chỉnh nhịp thở của mình, luôn tự nhủ với mình rằng phải bình tĩnh.

Anh nhìn chằm chằm vào người cá không chớp mắt, người cá tới gần một tấc, anh liền lui về phía sau một tấc.

Dorian cũng không nhớ mình đã nghe nói điều này từ đâu, đó là khi gặp phải thú dữ thì cứ từ từ lui về phía sau, làm như vậy có thể tránh được việc khiêu khích chúng, kỹ năng này cũng rất hiệu quả khi đối phó với sư tử và hổ trong tự nhiên.

Nhưng thật không may, anh lại quên mất tên ngốc Owen đang ôm lấy hai chân của mình, Dorian vừa lui về phía sau thì giẫm phải ngón tay của Owen, Owen lập tức kêu rên thảm thiết, ôm đùi Dorian càng chặt hơn.

Hành động này hiển nhiên chọc giận người cá, hắn trượt xuống khỏi bục quan sát, dùng đuôi chống đỡ thân thể rồi đứng thẳng người đối diện với Dorian. Hắn cao hơn Dorian một cái đầu, giống như một con quái vật khổng lồ chắn trước mặt Dorian, cúi đầu nhìn xuống anh. Bây giờ Dorian có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc răng trong miệng hắn, những hàng răng sắc nhọn dày đặc còn đáng sợ hơn cả cá mập .

Tim của Dorian đập nhanh đến mức chưa bao giờ anh cảm thấy mình đang sống như lúc này...

Có lẽ hàng thế kỷ đã trôi qua, và cũng có lẽ chỉ mới một vài giây.

Cửa phòng nghiên cứu đột ngột mở ra, đội an ninh cầm súng laser xông vào phòng thí nghiệm như nhảy dù từ trên trời xuống.

Hiển nhiên là Rose đã ấn nút khẩn cấp vào một thời điểm nào đó, cuối cùng cô cũng có chút hữu dụng hơn Owen.

"Tiến sĩ Dorian hãy nằm xuống!

Có ai đó hét lên sau lưng Dorian.

Trong phút chốc, trong tâm trí của Dorian hiện lên hình ảnh người cá đuôi bạc bị bắn thủng đầu nằm trên vũng máu, cảm giác hoảng sợ và bài xích cực độ bỗng nhiên dâng lên từ sâu trong nội tâm anh.

Gần như cùng lúc đó, người cá bắt đầu nổi điên, hắn phẫn nộ quẫy đuôi, lập tức phá tan bục quan sát thành hai nửa.

Đội an ninh vẫn đang kêu gào ra hiệu cho Dorian: "Nằm xuống! Tiến sĩ hãy nằm xuống!"

Owen cũng phối hợp liều mạng kéo áo blouse của Dorian: "Tiến sĩ mau nằm sấp xuống đi!"

"Không..." Dorian lẩm bẩm lắc đầu. Anh nhìn chằm chằm vào người cá, dường như đã nghe thấy được tiếng điện rè rè kỳ quái. Thế nhưng âm thanh này quá nhỏ khi ở trong tiếng la hét hỗn loạn của mọi người và tiếng gầm gừ của người cá.

"Bắn nó! Trước tiên phải đuổi nó cách xa tiến sĩ!"

Tất cả mọi người đều cho rằng Dorian bị người cá dọa sợ đến mức không thể điều khiển được cơ thể mình.

Nhưng tiếng nổ của súng laser khi bắn trúng mặt sàn bên chân lại khiến Dorian động đậy.

Trông thấy người cá chuẩn bị xoay người lao về phía đội an ninh, Dorian đá văng Owen ra, anh nghiêng người chắn giữa người cá và đội an ninh, sau đó vươn tay với lấy khay sắt đặt dụng cụ trên bục quan sát. Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, Dorian đã giơ tay lên, đập mạnh khay sắt kia vào mặt người cá.

"Chết tiệt câm miệng lại cho tôi!"

Đó thực sự là một cú đánh rất mạnh rất quyết liệt.

Dorian cũng không rõ mình đã dùng bao nhiêu lực, anh chỉ thấy rõ ràng khay sắt vốn đang bằng phẳng trong tay bỗng bị lõm sâu một hình khuôn mặt người...

Hành động này khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra, kể cả người cá.

Dorian thấy người cá xoay mặt nhìn về phía mình, dường như trên mặt hắn lộ ra một chút bất bình ấm ức, và rồi ngay sau đó hắn cứ như vậy ngã ầm xuống đất, rơi vào hôn mê.

Không có chuyện Dorian đập hắn ngất xỉu, có lẽ là chiếc vòng kim loại trên cổ hắn cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Adrenaline trong não bộ vẫn đang kích thích thần kinh của Dorian, anh run rẩy ném khay sắt đi, nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mình giống như một người sắp chết đuối.

Đúng lúc này, có người túm lấy cổ áo của Dorian, lớn tiếng chỉ trích anh: "Tiến sĩ Dorian! Hành vi vừa rồi của cậu sẽ hại chết chính cậu và toàn bộ mọi người trong phòng thí nghiệm đấy, cậu có biết không?!"

Phải mất một lúc lâu sau Dorian mới định thần lại, nhìn nhân viên an ninh da đen quen thuộc trước mắt, anh nhận ra đối phương đang trách cứ anh vì ban nãy đã ngăn cản tầm bắn của họ.

Nhưng Dorian không sợ hãi cũng không cảm thấy tội lỗi.

Dorian cầm cổ tay của nhân viên vặn ngược lại, nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: "Ông cũng câm mẹ miệng lại đi!"

"Anh ta là người cá của tôi, là vật thí nghiệm của tôi! Người có thể quyết định sự sống chết của anh ta chỉ có tôi và Thượng đế, và tôi muốn anh ta còn sống, nghe rõ chưa? Tôi muốn anh ta còn sống!"

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Người cá đuôi bạc (tìm thấy vợ) (há miệng dọa vợ) (bị vợ đánh cho tơi bời): QAQ

___________________

Kẹo có lời mún nói: chưa chờ được đến lúc thanh niên chê chồng bị vả mặt, ai ngờ thanh niên đã vả mặt chồng trước, vả mặt theo đúng nghĩa đen. Tội cá hề 5s (; ' ༎ ຶ ٹ ༎ ຶ ')

Bài học rút ra: khè nóc nhà sẽ bị đánh, đừng khè nóc nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro