Chapter 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Ba ngày trước đêm Giáng sinh, David phát hiện ra một chuyện, Dorian đang yêu đương.

Anh ta nghi ngờ mình là người cuối cùng trong viện nghiên cứu biết chuyện này. Dù sao Dorian cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với anh ta, chỉ thỉnh thoảng sẽ từ chối lời rủ đi ăn cơm cùng của anh ta thôi. -- Dorian thường xuyên làm như vậy, và David chưa bao giờ hoài nghi rằng Dorian từ chối mình là để đi hẹn hò với một người đàn ông khác.

Nhưng sự thật lại chính là như vậy.

Chập tối hôm đó, khi David đang bưng khay đồ ăn của mình và cố gắng tìm chỗ ngồi trong nhà ăn đông đúc thì anh ta chợt nhìn thấy Dorian và một người đàn ông khác đang ôm sát lấy anh, đó là Jerome.

"Ồ woah --!" David kinh ngạc tiến đến và ngồi xuống đối diện với hai người. Đôi mắt của anh ta đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của Dorian và Jerome, nhãn cầu gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, "Hai người? Hai người!"

Vẻ cứng ngắc khó nhận thấy thoáng hiện lên trên mặt Dorian: "Tôi tưởng cậu đã lên máy bay trở về đất liền từ trưa rồi."

"Máy bay? À đúng rồi, tôi đã nhường chỗ cho người khác, bởi vì tôi định ở lại với cậu vào dịp Giáng sinh này, để cậu không phải cô đơn một mình giữa biển cả. Chà, giờ xem ra cậu không cần tôi nữa rồi." Đôi mắt của David vẫn còn chĩa vào hai người, như thể ngồi đối diện với anh ta vào lúc này là hai tảng hóa thạch khủng long dưới biển sâu.

"Phải, hiện tại Dorian là của tôi." Jerome vui vẻ nói.

Cậu ta ôm cánh tay Dorian và bám lấy trên người Dorian như một con gấu túi. Cậu ta giống như một cô thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt, mê mẩn ngắm nhìn sườn mặt góc cạnh lạnh lùng của Dorian, nụ cười trên mặt trông vô cùng say mê.

"Em không thể tin được, cho đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy như mình đang mơ vậy! Tình yêu à, mau nói cho em biết là anh thực sự yêu em đi!"

Phản ứng khoa trương của Jerome đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thực khách, nhưng cậu ta hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt ghen tị hay ghê tởm kia. Cậu ta coi chúng là những tấm huân chương công trạng và chiến lợi phẩm mà mình cướp được.

Dù sao, cậu ta đã có được Dorian!

Anh là nhà nghiên cứu trẻ tuổi nhất trong viện nghiên cứu, là con riêng của giám đốc giàu có, là người tình trong mộng được cả nam lẫn nữ yêu thích, là người đàn ông anh tuấn tài năng luôn đứng trên trời cao giống như một vị thần lạnh lùng, không nhuốm bụi trần.

Từ ngày Dorian gửi tin nhắn mời cậu ta cùng đi ăn tối, Jerome dường như đã nhảy vào một bể hóa chất chứa đầy chất kích thích. Những dòng axit đậm đặc có tính ăn mòn mạnh kia đã hòa tan toàn bộ não của cậu ta, để cậu ta chỉ có thể nhớ rõ một cái tên duy nhất --

Dorian! Dorian! Dorian!

Buổi tối hôm đó, kể cả tuần kế tiếp, mỗi ngày cậu ta đều chải chuốt bản thân vô cùng tỉ mỉ kỹ càng. Lông mi cong vút hơn, đánh má tô son đỏ hơn. Không những thế, vì để chobvòng eo càng thêm thon thả, cậu ta kiên trì chỉ ăn một bữa cơm một ngày, đeo đai lưng thắt chặt. Tất cả chỉ là để ánh mắt của Dorian dừng lại trên người mình thêm một lát.

"..." Dưới ánh mắt tràn ngập tình yêu như nham thạch nóng bỏng của Jerome, David ngập ngừng không nói lên lời. Anh ta chuyển sang nhìn Dorian, âm thầm hy vọng người anh em của mình vẫn duy trì được trạng thái mà người bình thường nên có.

Và phần Dorian, anh không ngăn cản cũng không đáp lại hành động nhiệt tình của Jerome đối với mình.

"Tôi có thực sự yêu em không à? Tôi nghĩ về sau em sẽ biết." Dorian dùng ánh mắt vô cảm nhìn Jerome từ dưới lên trên. Chỉ với một ánh mắt này thôi đã khiến Jerome cảm thấy như đang "lên đỉnh", suýt chút nữa ngất lịm đi.

"..." David lại lần nữa không nói lên lời.

Tin tốt là, Dorian vẫn là Dorian. Anh sẽ không biến thành một kẻ ngu ngốc giống như bị zombie ăn não chỉ vì yêu đương này kia.

Tin xấu là David không nhìn ra chút dấu hiệu nào cho thấy Dorian thích Jerome.

Tất nhiên, điều này có thể là ảo tưởng của David. Dẫu sao David chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ khi yêu của Dorian. Có lẽ cậu bạn tốt của anh ta là một người lãnh cảm, thậm chí đối diện với người yêu cũng đều trưng ra bản mặt khó ở.

"Như cậu thấy đấy, từ giờ tôi sẽ bên em ấy, bao gồm cả dịp Giáng sinh. Tôi rất xin lỗi đã khiến cậu phải nhường vé máy bay vì tôi." Dorian vẫn nhớ tới sự có mặt của David. Trên thực tế, cho dù Jerome vặn vẹo như thế nào trong vòng tay của anh, thì anh vẫn luôn có thể bình tĩnh đối diện với David, "Nếu cậu cần, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ngồi khác cho cậu, đảm bảo rằng cậu sẽ về nhà trước đêm Giáng sinh."

"Vô cùng cảm ơn cậu, nhưng tôi nghĩ cậu đã làm quá nhiều cho tôi rồi. Hiếm khi có một lần tôi được đón Giáng sinh trên biển, đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời đấy." David nhún nhún vai. Anh ta ngập ngừng nhìn lướt qua cánh tay đang dính chặt vào nhau của Jerome và Dorian, nhưng vẫn đưa ra lời chúc phúc của mình, "Chúc mừng, Giáng sinh vui vẻ."

Nói xong, David chủ động bưng khay đồ ăn rời đi, điều này làm cho Dorian an tâm được phần nào.

Jerome say mê anh, bất kể anh nói hay làm gì thì cậu ta đều cảm thấy vô cùng mê mẩn. Nhưng David và anh đã quá thân với nhau, Dorian phải cố gắng rất khó khăn để không lộ ra bất kỳ sơ hở nào dưới ánh mắt của David.

Chỉ có điều David lại lựa chọn ở lại viện nghiên cứu vì anh, đây điều mà Dorian không lường trước được. May mắn thay, David không liên quan gì đến kế hoạch tiếp theo của anh, chuyện này cũng không phải biến số gì lớn...

"Này cưng ơi, anh muốn ở trong nhà ăn bao lâu nữa đây?" Jerome ghé sát vào bên tai Dorian thì thầm nói nhỏ, "Em thích không gian riêng tư chỉ có hai người chúng ta thôi, anh thấy thế nào?"

.

Jerome vẫn luôn biết rõ rằng Dorian là người kiểm soát tuyệt đối trong mối quan hệ của bọn họ. Nhưng điều này chẳng có gì không tốt cả, ngược lại nó cực kỳ tuyệt vời và Jerome yêu cảm giác này muốn chết đi được.

Khi Dorian cố ý dồn Jerome vào một góc nào đó trong hành lang dưới camera giám sát, cậu ta gần như muốn phát điên lên, cậu ta lại muốn quấn lấy người của Dorian rồi vặn vẹo cọ sát. Cậu ta biết Dorian không thích cậu ta làm ra những hành động thân mật quá mức khi ở bên ngoài, nhưng Jerome chỉ muốn chọc giận Dorian để đổi lấy một vài phần thưởng nhỏ đau đớn.

Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng của Dorian có vẻ tốt một cách đáng ngạc nhiên. Anh để Jerome cọ sát trên người mình một lát rồi sau đó tiến đến bên tai cậu ta, nói: "Không được. Tối nay em có ca trực."

"Không sao, em có thể đổi ca mà." Jerome run hết cả người vì sự lạnh lùng khi anh khi nói "Không". Cậu ta muốn nếm thử hương vị của Dorian và cho mình chút ngọt ngào, nhưng Dorian lại quay đầu tránh đi.

Từ đằng xa loáng thoáng truyền đến tiếng người nói chuyện, Dorian ôm hờ lấy cơ thể mềm nhũn của Jerome rồi đi về phía trước: "Em không thể vì tôi mà trì hoãn công việc được."

"Vâng vâng vâng, sao em có thể quên được anh chính là người cuồng công việc tận tâm tận lực nhất trong toàn bộ viện nghiên cứu này chứ." Jerome dựa vào lồng ngực Dorian và phàn nàn. Cậu ta không thực sự tức giận, chỉ là muốn làm nũng một chút với người yêu mà thôi.

Nhưng Dorian đột nhiên trịnh trọng nói, "Tôi xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đang tiến triển quá nhanh. Em nghĩ rằng tôi quá bảo thủ sao?"

Trong thời kỳ tận thế, để tìm một người đàn ông bảo thủ trong tình cảm còn khó hơn tìm được một mảnh đất nguyên sơ chưa bị con người hủy hoại. Jerome quả thực muốn yêu anh đến chết luôn: "Tất nhiên không phải vậy rồi cục cưng à. Vừa rồi là em nói đùa thôi, anh không cần xin lỗi vì những điều như thế."

Ngay sau đó, Dorian đưa cậu ta đến phòng giám sát ở khu F, đây là phòng trực ban nơi Jerome sẽ dành cả đêm của mình ở đấy.

Lúc này có một người đàn ông da trắng mập mạp đang ngồi trong phòng quan sát xem trận đấu bóng đá qua thiết bị đầu cuối. Gã là đồng nghiệp của Jerome và là người phụ trách trực ca ngày hôm nay. Gã không có bất kỳ phản ứng gì với cảnh Dorian và Jerome gần như dính chặt lấy nhau mà chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua hai người rồi chấm công tan làm.

"Anh không cần để ý hắn, chỉ là một con 'heo trắng' mà thôi." Jerome đảo mắt sắc lẹm, hiển nhiên mối quan hệ với đồng nghiệp của cậu ta cũng không hòa hợp cho lắm. Cậu ta bảo Doiran ngồi trên ghế rồi kiểm tra hoạt động của một số thiết bị.

"Tôi có vào đây có vi phạm quy định gì không?" Dorian chỉ về hướng mà người đàn ông ban nãy rời đi, ngụ ý liệu đối phương có báo cáo bọn họ hay không.

Jerome vô tư cười rộ lên: "Anh nghĩ xem coi thi đấu bóng đá trong phòng giám sát có vi phạm quy định không? Anh yêu à, đừng lo lắng như vậy. Được rồi, bây giờ anh chỉ được phép nghĩ về em thôi."

Jerome vội vàng hoàn thành các khâu kiểm tra, sau đó dạng chân ngồi lên người Dorian với những động tác đầy quyến rũ. Cậu ta vòng tay ôm lấy cổ anh, rồi nhìn anh từ trên xuống.

Thực ra chiều cao của Jerome không chênh lệch nhiều so với Dorian, nhưng chàng trai mặc đồ nữ này lại thích giày cao gót. Khi cậu ta đứng bên cạnh Dorian với đôi guốc hơn mười centimet, Dorian đều không tránh khỏi việc phải ngước nhìn cậu ta. Cũng may Dorian khỏe hơn và anh có thể dễ dàng ôm ngang Jerome lên mà không tốn sức lực nào.

"Bây giờ, chỉ có hai chúng ta ở đây. Dorian, anh thật sự không muốn làm gì sao?" Jerome nháy mắt với anh, ý tứ rất rõ ràng.

Nhưng Dorian vẫn không hề bị lay động như mọi lần. Anh dựa lưng vào ghế, đưa tay lau sạch vết son bị lem trên môi Jerome khi cậu ta vừa lén anh trang điểm lại ban nãy.

"Anh tới đây là để em có một giấc ngủ ngon trong ca trực của mình mà em yêu."

"Ôi trời ơi..." Jerome thở dài một hơi, cậu ta ôm mặt và nhìn Dorian vô cùng say sưa, "Anh thực sự không phải là một thiên sứ sao?"

"Thiên sứ sẽ không cho phép em ngồi trên người mình như thế này đâu." Dorian mỉm cười bóp mông cậu ta, vô cùng tự nhiên chuyển đề tài, "Nhân lúc hiện giờ em còn chưa buồn ngủ, có lẽ em nên dạy tôi sử dụng những thiết bị kia. Để lỡ như đêm nay lại có người cá mắc vào lưới, tôi cũng không muốn để bọn họ chạy thoát chỉ vì những thao tác nhần lẫn của mình."

"Anh không cần lo lắng đến chuyện này, những chiếc máy kia đều có chương trình bắt tự động rồi." Vừa nói đến công việc Jerome lập tức mất hết hứng thú. Cậu ta đứng dậy khỏi người Dorian, kéo ra một vài giao diện từ màn hình giả lập, sau đó nhập mật mã ngay trước mặt Dorian, "Nhưng trong trường hợp cánh tay robot gặp trục trặc, em có thể cần phải vận hành nó theo cách thủ công, như thế này --"

Vì muốn thể hiện trước mặt Dorian, Jerome gần như đã thực hiện toàn bộ các chức năng máy móc của phòng quan sát bằng kính trong khu F và khu vực đặt bẫy bên ngoài -- Điều này đương nhiên là hành vi bị cấm trong quy định của viện nghiên cứu. Nhưng chỉ cần có thể làm cho Dorian vui vẻ, Jerome thậm chí còn có thể khởi động súng laser cho anh bắn phá toàn bộ khu F.

"Đây không phải là công việc mà ai cũng có thể đảm nhiệm được đâu, Jerome, em rất có tài năng."

Trước những lời ngọt ngào của người yêu, Jerome nhanh chóng trở nên mụ mị đầu óc và lại leo lên trên người Dorian một lần nữa. Mà điều khiến cậu ta khó tin hơn cả là Dorian lại hôn lên trán của cậu ta và đưa ra lời hứa hẹn về đêm Giáng sinh sắp tới.

"Tôi hứa đấy, cưng à. Tôi sẽ cho em một đêm Giáng sinh đặc biệt, một đêm đặc biệt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro