Chapter 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Ba ngày trước khi vào trung tâm điều trị tâm thần, Dorian đã cố gắng hết sức để giải thích với tất cả các nhân viên y tế rằng anh là người bình thường. Anh yêu cầu các bác sĩ kiểm tra cho mình, từ chối uống các loại thuốc không rõ ràng và điên cuồng đạp cửa sau khi trở thành bạn cùng phòng với một bệnh nhân tâm thần khác. Kết quả là anh đã bị nghi ngờ mắc chứng hưng cảm và rối loạn lo âu nghiêm trọng. Mỗi đêm anh đều sẽ bị người ta trói chặt bằng dây đai và tiêm thuốc an thần để ép anh chìm vào giấc ngủ.

Một bác sĩ tên White đã đe dọa Dorian rằng nếu anh còn tiếp tục phá hủy tài sản của bệnh viện — ám chỉ cánh cửa sắt kiên cố không thể phá hủy trong phòng — thì anh sẽ bị kéo đi điều trị bằng phương pháp sốc điện kinh khủng khiếp.

Vì vậy, vào ngày thứ tư, Dorian cuối cùng đã gạt bỏ ý định giải thích vô nghĩa này sang một bên và cố gắng tìm một cách trốn thoát bí mật hơn.

Tuy nhiên, thật không may, trung tâm điều trị này được kiểm soát chặt chẽ đến đáng sợ. Cho dù là thời gian ăn uống tập thể hay thời gian hoạt động tự do của bệnh nhân vào buổi chiều thì ở khắp mọi nơi đều có bảo vệ giám sát nghiêm ngặt. Và kế hoạch vượt tường mà Dorian từng xem xét đến đã bị hủy hoại hoàn toàn khi anh tận mắt chứng kiến bức tường cao gần tám mét của trung tâm.

Theo một nghĩa nào đó, nơi này thực sự là một nhà tù.

Tại đây, bệnh nhân phải thức dậy lúc sáu giờ rưỡi sáng, bữa sáng được phục vụ tại nhà ăn lúc bảy giờ, bữa trưa là vào lúc mười một giờ, bữa tối là năm giờ, bệnh nhân sẽ xếp hàng đến cửa phát đồ ăn. Thỉnh thoảng có người phát bệnh vào các thời điểm này, sau đó bảo vệ sẽ nhanh chóng đưa họ đi.

Buổi sáng sẽ có bác sĩ đến phòng bệnh thăm khám, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Trước đó Dorian còn có thể lý luận với người nọ, cố gắng thuyết phục đối phương thả mình đi, nhưng sau đó anh mới phát hiện ra nếu mày cứ làm như vậy, đối phương sẽ chỉ tăng lượng thuốc mỗi ngày của mày mà thôi.

Nhân tiện, những loại thuốc không rõ nguồn gốc kia sẽ khiến người ta mê man mệt mỏi, nhưng đồng thời lại làm cho tinh thần hưng phấn đến đáng sợ. Bởi vậy sau khi uống thuốc được hai ngày, mỗi lần sau đó Dorian đều giả vờ nuốt thuốc xuống, chờ đến khi kiểm tra xong thì mới đi vào nhà vệ sinh nhổ ra.

Từ ba giờ chiều đến năm giờ chiều là thời gian hoạt động tự do, bệnh nhân có thể thư giãn trong khu vườn bên ngoài phòng bệnh và Dorian sẽ nhân cơ hội này để tìm lỗ hổng trong giám sát của tòa nhà.

Đúng vậy, Dorian chưa bao giờ bỏ cuộc dù chỉ một phút. Ngay cả khi hằng đêm nằm trên giường bệnh, cảm giác tuyệt vọng ngột ngạt sẽ tàn phá bừa bãi trong thân thể anh như một loại virus, và sáng hôm sau khi mở mắt ra, Dorian lại tiếp tục suy nghĩ về đủ mọi cách trốn thoát.

Cơ hội duy nhất để Dorian có thể tiếp cận với thông tin bên ngoài là thời gian xem video một tiếng sau bữa tối, đến lúc đó màn hình hiển thị tích hợp trên tường sẽ tự động sáng lên và bắt đầu phát video, chủ yếu đều là tin tức thời sự.

Dorian rất thích xem tin tức, mỗi ngày đều xem rất say sưa, điều duy nhất khiến anh không hài lòng chính là người bạn cùng phòng bệnh Charlie. Chú ta luôn quay mặt vào tường và lẩm bẩm trong suốt thời gian phát sóng tin tức, đôi khi nói to đến mức lấn át cả âm lượng của bản tin.

Dorian chưa bao giờ có xung đột với người bạn chung phòng bệnh này, bởi vì đạo lý đầu tiên anh học được khi đến đây là —— đừng cố gắng lý luận với bất cứ ai trong tòa nhà này, cho dù đó là bác sĩ hay bệnh nhân —— Bởi vì bác sĩ sẽ không bao giờ lắng nghe bạn, và bệnh nhân thì rất có thể sẽ thuyết phục bạn bằng một mớ logic kỳ lạ nhưng vô cùng hoàn chỉnh.

Chẳng hạn như Charlie, một "tư tế tối cao của giáo phái Thần biển" —— tự bản thân chú ta cho là vậy.

Trước đây, Dorian vẫn luôn nghĩ rằng Charlie tự định vị mình giống như kiểu "ca sĩ" hay "người hát rong", bởi vì chú ta luôn luôn quay mặt vào tường và ngân nga một số giai điệu kỳ lạ, rất có vần điệu, nghe giống như một bài dân ca bằng tiếng địa phương nào đó.

Sau đấy, trong lúc sinh hoạt, Dorian thấy chú ta lớn tiếng "ngâm xướng" trên bãi cỏ trong vườn, thu hút một nhóm bệnh nhân tâm thần đến tôn sùng một cách thành kính.

Mặc dù đang sống trong cùng một phòng bệnh nhưng Dorian hầu như không nói chuyện với Charlie. Cuộc đối thoại đầu tiên của bọn họ diễn ra trong vài phút khi Dorian vừa mới bị nhốt trong phòng bệnh, Charlie bày tỏ sự quan tâm đến hành động đạp cửa muốn rời khỏi đây của Dorian, chú ta hỏi Dorian: "Chàng trai trẻ, cậu cũng muốn quay về biển sao?" Đương nhiên, lúc đó Dorian không có hứng thú nói chuyện với chú ta, chỉ đáp lại bằng một chuỗi những tiếng chửi thề.

Sau đó, vào một đêm xem tin tức, một phát ngôn viên của cục quản lý đã lên án kịch liệt về cuộc đàn áp tinh thần người dân của giáo phái Thần biển —— À phải rồi, nguyên nhân là bởi vì gần đây biển lại bắt đầu xao động không yên. Mực nước biển đã tăng lên hai mét chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi và thế là kích tận thế đã bị nhấn chìm hoàn toàn. Điều này đã gây ra sự hoảng loạn trên diện rộng cho quần chúng nhân dân. Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều tín đồ của giáo phái Thần biển lộ diện ra bên ngoài, mọi người nối đuôi nhau ra bờ biển bái lạy và nhảy xuống biển...

Nếu Dorian vẫn đang làm việc và sinh hoạt bình thường ở viện nghiên cứu, có lẽ anh sẽ thở dài một chút trước điềm báo tận thế này, nhưng đáng tiếc, anh hiện đang bị nhốt cùng một chỗ với một đám người điên trong bệnh viện tâm thần. Anh thậm chí còn hy vọng nước biển có thể dâng lên nhanh hơn và đẩy ngã bức tường cao tám mét kia càng sớm càng tốt.

Trên đây là toàn bộ cảm nghĩ của Dorian về tin tức này.

Tuy nhiên, đến tận một tiếng sau khi video kết thúc, Dorian mới muộn màng nhận ra một chuyện, hôm nay "tư tế tối cao" ở giường bên cạnh anh không hề lẩm bẩm về phía vách tường nữa.

Dorian không có ý định để ý đến chú ta, nhưng Charlie là người đầu tiên nói chuyện với Dorian, chú ta nói rằng, "Đừng tin những gì mà chú ta nói, chú ta là một tội nhân ngu dốt, tất cả chúng ta đều là tội nhân."

Một luận điệu thần bí quen thuộc.

Dorian cũng không có hứng thú với tôn giáo, nhưng nơi này là bệnh viện tâm thần và cơ hội có thể nói chuyện bình thường cùng người khác lại chẳng có nhiều, Dorian không muốn để niềm vui này trôi đi.

"Ý chú là 'nguyên tội'? Thứ cho tôi nói thẳng. Cơ đốc giáo cũng có điều này, bởi vì Adam và Eva đã ăn trái cấm, và nếu tất cả là để 'chuộc tội', tại sao chú không tin vào Thiên Chúa?" Dorian cố ý khiêu khích nói.

"Không không không, đó là một vị thần giả, một vị thần giả do con người tưởng tượng ra để bào chữa cho bản thân. Mà biển cả, ngài là một tồn tại có thực, ngài kiểm soát hành tinh này, là mẹ của tất cả sinh mệnh."

Dorian nhíu mày không tán thành hỏi: "Thế 'nguyên tội' của các chú là gì? Vứt rác xuống biển sao?"

Charlie lắc đầu, chú ta đứng dậy khỏi giường bệnh, ngước mắt nhìn lên trần nhà: "Mấy trăm triệu năm trước..."

Trời ơi, bắt đầu rồi.

Dorian thầm đảo mắt, bây giờ anh thấy có hơi hối hận vì đã nói chuyện với Charlie.

Charlie là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, không biết đã được điều trị tại bệnh viện tâm thần này bao lâu. Chú ta có một mái tóc hoa râm dài, bộ râu cũng có màu trắng và có độ dài ngang bằng với mái tóc. Chú ta luôn khom lưng, cau mày, tỏ vẻ lo lắng và sẽ cúi đầu rất lịch sự khi đối diện với người khác. Nếu lúc này Charlie mặc một chiếc áo choàng trắng có mũ trùm đầu thay vì đồng phục bệnh nhân thì bài truyền đạo của chú ta sẽ mang tính thuyết phục hơn bây giờ nhiều.

Phải, trông chú ta rất giống hình tượng của một vị tiên tri bí ẩn trong mọi tác phẩm văn học, nhưng Dorian chắc chắn không thể có vị tiên tri nào mà không chịu đánh răng, đến mức há miệng ra là toàn mùi hôi thối.

"Hàng trăm triệu năm trước, tất cả chúng ta đều là cư dân của biển. Chúng ta có ý thức tập thể và sống theo từng nhóm. Tuy nhiên, vào một ngày nọ, tổ tiên của chúng ta bắt đầu trở nên ích kỷ, hòng chiếm lấy biển cho riêng mình nên đã bị đuổi ra khỏi biển và trục xuất tới đất liền. Dần dần, chúng ta tiến hóa ra hai chân và quên đi quá khứ tội lỗi. Tuy nhiên, những nhân tố xấu trong gen vẫn tiếp tục truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chúng ta vẫn ích kỷ, tham lam, chúng ta cướp bóc tài nguyên, ngược đãi đồng loại và các loài khác, không ngừng xả rác xuống biển. Và mãi cho đến một ngày nào đó, Mẹ tức giận, Ngài dùng sóng biển trừng phạt chúng ta, đồng thời cũng đánh thức lương tâm của chúng ta... Vì vậy, chúng ta phải quay về biển, quay về vùng đất của sự kỳ diệu, quay về bụng mẹ nuôi dưỡng sự sống! "

Nửa giờ sau, Charlie kết thúc bài thuyết giảng của mình, chú ta nhìn về phía Dorian đầy mong đợi, vậy mà trong khi đó Dorian đã buồn ngủ từ sớm.

"Ờm... Thực ra, tôi vẫn luôn muốn hỏi chú một câu." Dorian nói.

"Nói đi, con của ta." Charlie nhìn anh với vẻ hiền từ.

Dorian tỉnh táo hẳn lên: "Chú có biết nơi phòng thủ yếu nhất trong bệnh viện tâm thần này là ở đâu không? Và khi nào thì tôi có cơ hội trốn thoát thành công cao nhất?

Charlie khó tin nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó quay mặt về phía vách tường và bắt đầu tụng kinh một cách giận dữ: "@#¥%...&*"

Dorian thở dài rồi nằm vật ra giường như một cái xác không hồn, anh thật sự điên rồi mới đi nói chuyện với một bệnh nhân tâm thần lâu như vậy.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói: Tôi không có ý nói Cơ đốc giáo là xấu, đó chỉ là tình tiết truyện cần thiết mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro