Chapter 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Mở đầu là một quầng sáng màu trắng, sau đó nó phân chia thành năm khoảng màu mờ nhạt: phía trên là màu xanh lam, phía dưới là màu vàng sáng, bên trái là màu xanh lá, bên phải là màu đen và ở giữa là...

Chờ đã, chúng lại bắt đầu phân chia một lần nữa.

Lần này là những chấm màu nhỏ hơn, nhỏ đến mức chúng dần dần kết hợp lại thành một hình ảnh rõ ràng.

Đây là hình ảnh một trường mẫu giáo, trường mẫu giáo đa văn hóa St. Louis Pearl Sea - Dorian vẫn nhớ cái tên này, bởi vì anh đã trải qua ba năm vui vẻ ở đây.

Trần nhà của trường được sơn màu xanh lam như bầu trời, sàn nhà có màu vàng sáng. Xuyên qua cửa sổ bên trái có thể nhìn thấy những bụi cây và cây cọ tươi tốt bên ngoài. Cách đó không xa là bãi biển và một màn hình hiển thị khổng lồ được gắn trên bức tường bên phải, nhưng hiện tại nó đang tắt.

Mà ở chính giữa hình ảnh chính là Dorian, một cậu bé năm tuổi đang nằm nhoài lên chiếc bàn nhỏ nghiêm túc vẽ tranh. Có vẻ như cậu đã gặp phải chút khó khăn gì đó bởi vì hai hàng lông mày nhỏ nhắn đáng yêu của cậu đang nhíu chặt lại vào nhau như hai con sâu bướm.

Dorian kinh ngạc nhìn khung cảnh này. Một mặt là anh đã thực sự quên mất tại sao lúc đó mình lại gặp khó khăn. Mặt khác, dù nghe có vẻ hơi buồn cười nhưng bây giờ anh thực sự đang nhìn tất cả mọi thứ trước mắt mình từ góc độ của chiếc ghế.

"Nè bé yêu, con đang gặp khó khăn gì sao?"

Một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, cô ấy như thể đã được một thứ gì đó sao chép và dán vào tầm nhìn của Dorian một cách bất thình lình, cô ấy đang đứng bên cạnh bé Dorian.

Cô ấy là giáo viên mầm non ở nơi này, Dorian còn nhớ láng máng được tên của cô ấy là Garcia. Cô có mái tóc đen dày, trên người luôn thoang thoảng có mùi nước hoa nhẹ nhàng.

"Mấy ngày trước con nhìn thấy một chú cá, một chú cá rất đẹp ạ. Cô Garcia, cô có biết tên của cậu ấy là gì không?" Dorian đưa bức tranh của mình cho cô giáo trẻ tuổi xem.

Do trở ngại về góc độ nên Dorian không thể thấy rõ mình đã vẽ những gì, nhưng thông qua vẻ mặt bối rối của Garcia, Dorian tin chắc rằng mình không có năng khiếu hội họa.

"Ừm... Đây là vây cá sao?" Cô chỉ vào một phần trên mặt giấy vẽ và hỏi Dorian.

"Dạ vâng." Dorian gật đầu thật mạnh, mái tóc nâu vàng hơi xoăn bồng bềnh của cậu cũng đung đưa theo chuyển động.

"Vậy thì cô đoán nó nhất định là một con cá voi, nó có màu trắng đúng không?"

"Không phải 'nó', mà là 'cậu ấy'." Dorian nghiêm túc sửa lại lỗi dùng từ của cô giáo bằng giọng nói trẻ con non nớt, sau đó cậu đồng ý với nửa câu sau của cô, "Đúng vậy ạ, cậu ấy có màu trắng, có lẽ còn có hơi đen nữa."

"Được rồi, 'cậu ấy'." Garcia mỉm cười xoa đầu Dorian.

Trẻ em ở độ tuổi này luôn đặc biệt cố chấp về một số thứ kỳ lạ dị thường, giáo viên mầm non thường sẽ không bắt trẻ phải sửa những lỗi nhỏ không đáng kể đó. Bởi vì không ai có thể đảm bảo rằng "lỗi nhỏ" mà bạn sửa không phải là một mạng lưới thần kinh quan trọng trên đôi cánh thành công của một đứa trẻ —— Như những gì được rao giảng trong tiểu sử các danh nhân, so với những "đứa trẻ ngoan" theo khuôn phép cứng nhắc thì những người tạo nên lịch sử thường xuất phát từ những đứa trẻ nghịch ngợm.

Vì vậy, cô Garcia tốt bụng đành nhượng bộ và tiếp tục hỏi Dorian: "Nên là cậu ấy có màu xám, màu xám nhạt?" 

Dorian gật đầu: "Vâng ạ, cô có biết tên của cậu ấy không cô?"

"Cô đoán cậu ấy là một chú cá voi trắng." Garcia không quá chắc chắn nói, "Con đã thấy cậu ấy trong cuốn sách nào vậy?"

"Không phải trong sách đâu ạ, con đã tận mắt nhìn thấy. Đuôi của cậu ấy bị thương, có vật gì đó đã mắc vào đuôi của cậu ấy..." Đôi mắt của Dorian sáng lên khi nói về con cá đó, vì vậy cậu hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Garcia đã chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận.

"Dorian, đừng nói với cô là con lại lần nữa lén chạy tới bờ biển đó!" Garcia lạnh mặt ngắt lời Dorian.

Dorian lập tức ngậm miệng lại, co rụt người trên ghế: "Con xin lỗi ạ."

Garcia cởi bỏ lớp vỏ ngoài hiền lành tốt bụng và bộc lộ bản chất hung dữ như một con sói xám, cô giáo dục Dorian: "Biển cả vô cùng nguy hiểm đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi như con. Nếu như những con quái vật khổng lồ ngoài biển leo lên bờ, nếu như con gặp phải dòng hải lưu xa bờ, nếu như con bất cẩn ngã xuống khỏi rạn đá ngầm..."

Dorian vẫn còn nhớ cảnh này vì anh đã nhiều lần lẻn ra khỏi trường mẫu giáo một mình và chạy đến bãi biển gần đó để nhặt vỏ sò —— Dorian không biết tại sao hồi đấy mình lại làm thế —— và đã bị giáo viên mầm non nghiêm khắc cảnh cáo.

Lần này Dorian đã lợi dụng hoạt động ngoài trời của trường mẫu giáo để lén ra ngoài.

Đó là một sự kiện rất tình cờ. Dorian đã phát hiện ra một con "cá voi" đằng sau một rạn đá ngầm bên bờ biển. Đuôi của nó bị dây nhựa hay thứ gì đó siết chặt lấy, nó càng giãy dụa để thoát khỏi thì dây nhựa càng siết mạnh vào da thịt của nó, khiến nó phải kêu lên từng tiếng rên rỉ đau đớn. Dorian đã dùng mảnh vỏ sò sắc nhọn giúp nó cắt đứt sợi dây nhựa và đưa nó trở lại biển lần nữa.

Đó là một việc làm rất đáng tự hào đối với một đứa trẻ năm tuổi, và may mắn hơn nữa là vì thời gian rời đi rất ngắn nên không ai phát hiện ra rằng Dorian đã tự ý đi đến bờ biển.

Dorian cảm thấy mình giống như một siêu anh hùng và còn có ý định giữ bí mật danh tính của mình trong "thế giới hiện thực" như tất cả những người có siêu năng lực đeo mặt nạ để cứu trái đất, mãi cho đến hôm nay khi cậu lỡ miệng nói ra.

Sau sự việc này, trường mẫu giáo đã thông báo cho cha mẹ của Dorian. Mặc dù Ivanova không dạy cho cậu một bài học nhưng chuyện này đã khiến Dorian cảm thấy hoảng sợ và xấu hổ phần nào.

Dorian không muốn sống lại những trải nghiệm khó xử thời thơ ấu một lần nữa. Nhưng hiện tại anh chỉ là một chiếc ghế, việc duy nhất anh có thể làm chính là đợi Garcia trút giận xong và nhanh chóng buông tha cho mình.

Hiển nhiên bé Dorian cũng nghĩ như vậy. Để tránh đổ thêm dầu vào lửa giận của cô giáo, cậu len lén kéo bức tranh của mình xuống khỏi mặt bàn và che nó lên trước ngực mình.

Thế là trong chốc lát, Dorian đã thấy rõ bức tranh kia, đó chính xác là bức tranh với những nét vẽ non nớt trẻ con mà một đứa trẻ có thể vẽ ra, một con cá có chiếc đuôi dài. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tỷ lệ của con cá đó có phần mất cân đối, nửa người trên của nó quá phẳng và hẹp, còn hai vây cá lại nhỏ dài như hai cánh tay.

Đó thực sự là một con cá voi trắng sao?

Ngay khi Dorian đặt câu hỏi này trong đầu thì anh nhận ra rằng khung cảnh trước mắt đã thay đổi ——

Ánh nắng, biển cả, bãi biển mùa hè.

Một trong những khung cảnh yêu thích của Dorian.

Anh đoán rằng mình có thể đã biến thành một chiếc máy bay không người lái hoặc một con chim biển gì đó, bởi vì anh đang nhìn xuống bản thân đang lướt sóng trên biển từ giữa không trung.

Đó là khi Dorian mới mười ba, mười bốn tuổi. Vì niềm đam mê biển cả của Dorian nên Ivanova đã đồng ý gửi cậu đến bãi biển để học lướt sóng trong kỳ nghỉ hè.

Bạn biết mà, những cậu trai ở độ tuổi này đều có một khát khao chinh phục mạnh mẽ. Chúng đang trưởng thành từ một cậu bé thành một người đàn ông, và điều đầu tiên được đánh thức trong chúng là khát khao quyền lực và sự kiểm soát.

Khác với các bạn cùng trang lứa, Dorian muốn chinh phục biển cả hơn là chinh phục một cô gái xinh đẹp nóng bỏng nào đó trong lớp.

Vậy nên bây giờ đây cậu đã đi đến bờ biển, tham gia trại hè lướt sóng dành cho thanh thiếu niên.

Dorian chắc chắn là một tay lướt sóng cừ khôi. Cậu có thể đứng dậy trên ván lướt sóng điện chỉ trong một vài phút ngắn ngủi, nửa giờ sau đó cậu đã có thể nổi tự do trên mặt biển tĩnh lặng.

Cậu tiến bộ nhanh chóng và ngay cả huấn luyện viên cũng phải khen ngợi cậu là một thiên tài.

Khi ấy, Dorian chưa biết trong thế giới người lớn còn có một từ gọi là "nịnh bợ lấy lòng". Ánh mắt tán thưởng của huấn luyện viên cùng ánh mắt hâm mộ của các bạn học khiến cậu sục sôi nhiệt huyết. Thế là vài ngày sau cậu nhất quyết yêu cầu thay cho mình thiết bị chuyên nghiệp của người lớn, muốn thách thức những con sóng lớn hơn.

Dưới sự quan tâm và hướng dẫn sát sao của các huấn luyện viên, Dorian đã thực hiện thành công một vài lần bắt sóng. Điều này đã mang lại cho cậu sự tự tin tuyệt vời, nhưng đây cũng chính là nguồn gốc của vấn đề.

Một buổi sáng, Dorian không ngủ được nên đã lấy trộm ván lướt sóng và đi ra biển lướt sóng một mình. Dựa vào những kinh nghiệm thành công trước đó, Dorian cho rằng mình có thể tự làm được, nhưng kết quả là, cậu đã suýt nữa bỏ mạng vì điều ấy.

Dorian vẫn còn nhớ lúc đó gió biển thổi rất mạnh, sóng dâng cao hơn cả người. Dorian không nắm bắt được cơ hội và rơi xuống khỏi ván lướt sóng, sóng bao phủ qua đỉnh đầu và dần dần đẩy cậu ra xa biển. Dorian cố gắng muốn bơi trở lại bờ nhưng cậu hoàn toàn không thể chống lại biển cả.

Trời bắt đầu mưa, xung quanh tối sầm cả lại, tiếng kêu cứu hoảng sợ của Dorian bị sóng biển nuốt chửng, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chết đuối dưới biển do mất sức.

Mà đúng lúc này, Dorian cảm thấy cơ thể của mình được nâng lên, có thứ gì đó dưới biển đang đẩy anh bơi ngược dòng trở về bờ.

Đó có thể là một con cá heo hoặc một con cá voi trắng.

Lúc ấy Dorian đã nghĩ như vậy, dù sao tin tức những loài cá cứu người cũng thường xuyên xuất hiện trên các bản tin thời sự. Và vì quá lo lắng và sợ hãi nên Dorian vẫn không dám quay đầu lại nhìn biển rộng một lần —— có lẽ là đã nhìn nhưng Dorian không nhớ rõ. Dù sao thì cậu cũng may mắn bơi trở về bờ, còn chưa kịp thở một hơi thì đã bị các huấn luyện viên mắng một trận.

Nhưng lần này, với tư cách là một con "chim biển", Dorian lại có phát hiện khác. Anh nhìn thấy một chiếc đuôi sau lưng cậu bé Dorian, một chiếc đuôi cá to dài có vảy màu xám.

Đó là cái gì vậy?

Chiếc đuôi xám ấy mang lại cho Dorian một cảm giác quen thuộc đến ớn lạnh, nhưng anh vẫn không thể chạm tới manh mối sự thật.

Trước khi Dorian kịp vắt óc tìm kiếm trong từng góc ký ức của mình thì khung cảnh trước mắt lại thay đổi lần nữa ——

Lần này là một màn hình điện tử đang hiển thị một mảng màu xanh đậm hỗn loạn, sương mù dày đặc đến mức chùm sáng không thể xuyên qua.

Dorian nhận ra khung cảnh này, đây là trên một chiếc tàu ngầm nghiên cứu. Anh và nhóm của mình đã lặn xuống biển với độ sâu hơn 15.000 mét, cố gắng tìm kiếm dấu vết của loài sinh vật bí ẩn trong đại dương —— người cá. Mặc dù không đạt được mục tiêu nhưng họ cũng không trở về vô ích, ít nhất họ đã phát hiện ra mực Martaine.

Biển sâu tối đen như mực, thỉnh thoảng lại có vài con cá biển sâu bơi ngang qua. Ánh sáng chiếu ra từ tàu ngầm có hạn, khắp nơi đều ẩn chứa những mối nguy hiểm không xác định.

Lúc đó có người đề nghị quay lại, bởi vì bọn họ đã tìm kiếm ở độ sâu này gần một tiếng đồng hồ và ánh đèn nổi bật như thế này rất có thể sẽ thu hút những con quái vật biển khổng lồ.

Dorian đồng ý với đề nghị của người nọ nhưng vẫn kiên trì ở lại thêm mười phút nữa.

Cũng vào đúng lúc này, camera của tàu ngầm đã chụp lại được một cái bóng kỳ lạ. Nó di chuyển linh hoạt, lang thang ngoài tầm chiếu của chùm sáng, chỉ để lại dấu vết chuyển động mờ nhạt trên màn hình hiển thị bên trong tàu ngầm, trông nó giống như một con sứa nào đó.

"Chúng ta hãy đi theo và xem xét một chút."

Dorian chỉ huy tàu ngầm đuổi theo dấu vết của cái bóng, nhưng nó bơi cực kỳ nhanh và không chịu để lộ dáng vẻ thật của mình trước ống kính, cho đến khi ai đó hét lên: "Đó là xúc tu! Đó là vòi của con mực! Ôi trời ơi, nó to quá..."

Camera của tàu ngầm đã chụp được một bức ảnh hoàn chỉnh về loài sinh vật biển mới. Đó là một con mực khổng lồ có chiều dài cơ thể gần 80 mét, và cái bóng mà họ vừa nhìn thấy rất có thể là một trong những cái vòi của nó.

Thời điểm đó Dorian đang đắm chìm trong niềm vui có được một phát hiện mới, nhưng giờ đây khi Dorian nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị một lần nữa, anh lại càng thấy nghi hoặc hơn.

Con mực khổng lồ này di chuyển cực kỳ thong thả, mà cái bóng vừa rồi rõ ràng linh hoạt hơn rất nhiều. Nó giống như một miếng mồi nhử, câu lấy vật thể bằng kim loại cồng kềnh của nhân loại tới trước mặt con mực này...

Thật kỳ lạ.

Dorian thầm nghĩ.

Nhưng tại sao anh nhớ lại tất cả những chuyện này?

Đinh ——!

Ngay khi câu hỏi này hiện ra trong đầu Dorian, thế giới trước mắt Dorian đột nhiên bị ấn nút tắt tiếng. Xung quanh lặng yên không một tiếng động nhưng lại tràn ngập tiếng ồn trắng khó chịu kích thích thần kinh.

Dorian đứng trong một hành lang dài, một hành lang được bao quanh bởi những bức tường kim loại giống như ở Viện Hải dương học Ferdinand, và phía trên đỉnh đầu anh là những ống đèn cũ kỹ đang nhấp nháy.

Sau đó, như những cảnh thường thấy trong phim kinh dị, bắt đầu từ cuối hành lang xa xa, ánh sáng trên trần nhà bắt đầu tắt phụt từng cái một.

Dorian lui về phía sau theo bản năng, những sợi dây sợ hãi đang siết chặt lấy trái tim anh từng chút một. Và khi những ngọn đèn đó dần lụi tắt, anh cảm nhận được rõ ràng linh hồn mình đang bị vỡ vụn ra, có thứ gì đó đang mất đi...

【Dorian...】

"Dorian, Dorian? Tỉnh dậy đi, Dorian!"

Khi ngọn đèn cuối cùng trên hành lang vụt tắt, Dorian mở choàng mắt ra.

"Anh Dorian, anh có nghe thấy tôi nói không?"

Tầm nhìn của Dorian dần dần trở nên rõ ràng, anh phát hiện mình đang nằm trên giường, trong khi bên cạnh có một đám người mặc áo trắng đứng vây quanh, Dorian mất một lúc lâu mới nhận ra họ là bác sĩ và y tá.

Dorian yếu ớt gật đầu, anh vốn định mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng lại cực kỳ khô khốc, không chỉ thế mà phổi và hai chân của anh cũng đau đớn không thôi.

"Mấy đây?" Một trong những bác sĩ đưa hai ngón tay lên trước mặt Dorian.

"Hai." Dorian ho khan dữ dội, anh liếc nhìn xung quanh rồi bất mãn phàn nàn, "Đây là bệnh viện à? Có chuyện gì với tôi vậy? Tôi đã trở về đất liền rồi sao? Trời ạ, tôi chỉ là bị cảm nhẹ thôi, mấy người không cần phải huy động nhân lực đưa tôi ra khỏi viện nghiên cứu làm gì... Khụ khụ khụ, có thể cho tôi ít nước được không?"

"Viện nghiên cứu, ý cậu là Viện Hải dương học Ferdinand?" Có người hỏi Dorian như thế.

"Phải, làm sao vậy?"

Dorian nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi, đối phương mặc áo blouse trắng, tóc xám trắng, ăn mặc chỉnh tề, trông rất đáng kính. Dorian đoán, chắc hẳn ông ta là bác sĩ chính của mình, rất có thể là tay sai của Magmendy, vì thế giọng điệu của anh càng bực bội hơn: "Quay lại nói cho cha tôi biết, thời gian thực tập của tôi vẫn chưa kết thúc, ông ấy không thể cứ sa thải tôi như vậy được!"

Bác sĩ điều trị im lặng một lúc rồi hỏi Dorian: "Cậu nghĩ năm nay là năm bao nhiêu? Cậu bao nhiêu tuổi?"

Dorian trừng mắt nhìn ông ta, trên mặt mang theo vẻ sắc bén đặc trưng chỉ có ở những sinh viên trẻ mới tốt nghiệp đại học: "Năm nay là năm 2351, tôi 23 tuổi, có vấn đề gì không?"

Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro