Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Có lẽ là vậy..." Ngày hôm qua Owen bị dọa sợ gần chết, đâu còn nhớ rõ tiếng kêu của người cá như thế nào. Chẳng qua cậu ta lại bổ sung ngay sau, "Tiếng kêu của động vật trong trạng thái công kích và với lúc thả lỏng quả thực không giống nhau."

Dorian cảm thấy hợp lý.

Bây giờ họ bắt đầu kiểm tra cấu trúc khoang miệng của người cá.

Mới hôm qua, Dorian đã được chứng kiến vô cùng trực quan khoang miệng của người cá, mà giờ đây khi những hàng răng nanh sắc nhọn trong miệng người cá lại lần nữa lộ ra trước mắt, vẫn khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Nói một cách đơn giản, người cá có hai lớp răng. Lớp bên ngoài tương tự như của con người nếu bỏ qua phần chóp răng quá sắc nhọn của chúng. Trong khi lớp răng bên trong thì đáng sợ hơn, đó là một lớp răng sắc nhọn nghiêng vào trong.

Hơn nữa, hàm của người cá cũng giống như loài rắn, chủ yếu dựa vào dây chằng để nối đầu, hàm trên và hàm dưới với nhau, miệng của hắn có thể mở rộng tới 150 độ.

Từ đó có thể hoàn toàn hình dung ra được, một khi con mồi bị người cá cắn phải thì sẽ rất khó thoát ra được, trừ phi người cá chủ động từ bỏ miếng thịt trong miệng.

Giờ phút này, khi được quan sát khoang miệng đáng sợ cùng quai hàm mở rộng của người cá ở cự ly gần, Dorian có thể phần nào hiểu được lý do vì sao những trợ lý kia muốn rút khỏi dự án nghiên cứu người cá.

"Đầu lưỡi hơi chẻ đôi, có thể làm tăng độ nhạy cảm của bọn họ với mùi vị, vậy thì chắc hẳn anh ta cũng có cơ quan Jacobson..." Dorian nói rất chậm, đảm bảo Rose có thể ghi kỹ lại từng chữ mình nói, "Owen, mở miệng của anh ta rộng hơn một chút."

"Vâng tiến sĩ." Owen ra sức cố gắng mở miệng người cá, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, "Nếu người cá dựa vào đầu lưỡi để nhận biết xung quanh, vậy mắt của anh ta có bị thoái hóa giống như những loài cá biển sâu khác không?"

Dorian nhớ lại phản ứng của Silver với cây bút pha lê của mình, anh trả lời: "Có lẽ là không, người cá có thể di chuyển trên cạn, nên được coi là động vật lưỡng cư."

Sau khi quan sát khoang miệng xong, Dorian nhẹ nhàng lột mí mắt người cá ra.

"Anh ta có lông mi dài thật đấy." Owen kinh hãi kêu lên, "Nếu tròng mắt của anh ta không chỉ có mỗi màu trắng thì biết đâu anh ta còn đẹp trai hơn nữa."

"Không phải, đương nhiên không phải." Dorian điều chỉnh góc chiếu của đèn phẫu thuật, "Cậu nhìn này! Rose, lại đây chụp ảnh."

Chỉ thấy dưới mí mắt của người cá và phía trên nhãn cầu có một lớp màng bao phủ giống như mí mắt của cá mập đầu búa. Không giống như mí mắt ngoài đóng mở trên dưới, mí mắt thứ ba này sẽ đóng mở hai bên trái phải, nếu như nhẹ nhàng lột nó ra, có thể nhìn thấy nhãn cầu ẩn bên trong.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, người cá cũng có mống mắt và đồng tử, nhưng mống mắt của hắn có màu xám bạc không mấy nổi bật giống như chiếc đuôi, song lại bị lớp mí mắt mỏng trong suốt màu trắng sữa bao phủ, cho nên mới trông giống một mảng trắng dã.

Dorian đoán rằng đôi mắt của người cá rất nhạy cảm với ánh sáng, và mí mắt bên trong này có thể giúp người cá chống lại ánh sáng mạnh: "Có lẽ chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta bằng cách làm giảm độ sáng trong phòng."

"Nếu anh ta có thể mở mắt ra hoàn toàn, em nghĩ em sẽ yêu anh ta luôn mà không cần chờ tới khi anh ta cất giọng mê hoặc em." Rose chụp ảnh người cá từ nhiều góc độ, cô còn nói rằng nếu những bức ảnh này có thể được mang ra khỏi phòng thí nghiệm, cô chắc chắn sẽ in ra để cất giữ.

"Ôi chúa ơi." Owen ở bên cạnh suy sụp rũ vai, lắc đầu thở dài.

.

Thời gian nhanh chóng đến giữa trưa, nay là lần đầu tiên Dorian ăn trưa với hai trợ lý của mình.

Phong cảnh tổng thể của màn hình hiện thị trên tường nhà ăn ngày hôm nay là bãi biển mùa hè -- môi trường yêu thích của Dorian.

Mặc dù toàn bộ viện nghiên cứu được bao quanh bởi nước biển tối tăm, nhưng điều đó không ngăn cản mọi người tạo ra một ít ánh nắng mặt trời và gió biển nhân tạo trong nhà. Có đôi khi Dorian thậm chí sẽ quên mất mình đang sống trong thời kỳ tận thế.

Dù sao từ xưa đến nay, con người vẫn luôn biết tự lừa dối mình bằng những thành tựu phi thường đáng kể.

Dorian, Owen và Rose ngồi xuống một bàn ăn, xuất phát từ việc để duy trì bầu không khí làm việc tốt đẹp trong phòng nghiên cứu, Dorian quyết định mời bọn họ bữa ăn hôm nay. Không phải là suất ăn tiêu chuẩn khó nuốt, mà là một suất hải sản sang trọng: món chính là thịt cá ngừ, món phụ là rong biển và khoai tây chiên, ăn kèm với sốt cà chua và mì ống. Mặc dù giá của suất ăn này đắt gấp mười lần so với suất tiêu chuẩn, nhưng Dorian cảm thấy giá cả không thành vấn đề.

Tuy nhiên, giới hạn hiểu biết của Dorian về quan hệ giữa người và người cũng dừng lại ở đây. Sau khi ngồi xuống, anh lập tức mở thiết bị đầu cuối cá nhân xem tin tức theo thói quen, hoàn toàn mặc kệ hai vị trợ lý đối diện.

May mắn thay, đôi tình nhân trẻ có niềm vui riêng của họ. Bọn họ thấy Dorian chỉ lo xem tin tức, bèn chơi trò nhỏ anh đút cho em em đút cho anh, bọn họ dùng nĩa cuộn tròn mì Ý rồi đút vào miệng nhau.

Tin tức hôm nay cũng không có gì thú vị. Tin tốt duy nhất chính là gần đây biển cả rất yên tĩnh, mực nước biển duy trì ở mức 498 mét và không tăng lên nữa.

Nhưng...

"Đừng nghịch đồ ăn, hai người còn mười phút cuối cùng để dùng bữa." Dorian nhìn đôi tình nhân đối diện sắp ôm chặt lấy nhau, lạnh lùng đưa ra tối hậu thư.

Owen lúng túng trả lại cái nĩa cho Rose và bắt đầu ăn món cá ngừ của mình, trong khi Rose lại phàn nàn: "Đừng làm cụt hứng như thế chứ tiến sĩ, bây giờ trông anh rất giống một lão già bảo thủ năm mươi tuổi đấy."

"Cô mau ăn đi." Dorian vẫn không hiểu tại sao Rose có thể ở lại viện nghiên cứu. Mặc dù nói như vậy không được lịch sự cho lắm, nhưng sự thật chính là thế. Với trình độ và tư chất của bản thân Rose, cô hoàn toàn không thể ở lại viện nghiên cứu đông đúc nhân tài như thế này. Hơn nữa có vẻ như chính cô cũng không hề có hứng thú với học thuật.

"Nếu cô muốn tận hưởng một cuộc sống thoải mái, cô nên quay về trường học, Rose." Dorian nói.

"Em cũng tính như vậy, công việc trong viện nghiên cứu thật sự không phù hợp với em. Nếu không phải vì yêu cầu của mẹ em... À, đúng rồi, mẹ em làm việc ở khu A. Giáo sư Lillian, có lẽ anh đã nghe nói về bà ấy. Bà ấy là người đã tìm thấy dấu vết của cá voi Melville đó."

Rose chớp chớp hàng mi nhìn Dorian, những nốt tàn nhang trên mặt cũng nhảy lên sống sộng. Đây là biểu cảm chỉ có ở các cô gái được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên vô ưu vô lo, ngây thơ tự tin, đồng thời mang theo một chút kiêu căng, bởi vì các cô biết rất rõ rằng mình sẽ có được bất cứ thứ gì mình muốn.

Cuối cùng Dorian cũng đã biết được sự tự tin của cô đến từ đâu, và sau đó anh nhìn về phía Owen.

Hai gò má của Owen căng phồng lên, trong miệng chứa đầy thức ăn, trên khóe miệng còn dính sốt cà chua, cậu ta lẩm bẩm: "Tôi? Cha mẹ tôi không học cao như vậy, họ là nông dân."

"Oa." Rose kinh ngạc nhìn về phía cậu ta.

Trong thời đại này, nông dân gần như tương đương với chủ ngân hàng ở thời đại cũ, họ sở hữu những cánh đồng trồng trọt, và lương thực thu hoạch được chính là vàng. Không ngoa khi nói rằng vào thời điểm nạn đói nghiêm trọng đến đỉnh điểm, một nắm tiền giấy cũng không thể mua được mấy hạt gạo.

Dorian khẽ thở dài, lẽ ra anh phải nghĩ đến từ sớm. Ở thời đại ngày nay, người có thể ở lại một nơi hoàn hảo lý tưởng như viện nghiên cứu này thì tuyệt đối không thể là người bình thường.

Mà Dorian lại có được hai trợ lý như vậy, thật sự không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh.

Bởi vì buổi sáng bọn họ đã dành quá nhiều thời gian vào mái tóc người cá, cho nên việc quan sát đuôi bị trì hoãn đến buổi chiều. Vì thế không thể tránh khỏi việc phải đưa người cá vào bể nước rồi lại vớt ra gây mê một lần nữa. Đối với người cá mà nói, toàn bộ quá trình có thể khó chịu không tưởng tượng nổi, hơn nữa lần này sẽ kèm theo một số đau đớn.

Đúng vậy, Dorian đã nhổ xuống một ít vảy cá từ đuôi hắn, rồi lại cắt ra một mảnh vây đuôi nhỏ, đồng thời rút thêm vài ống máu.

Do tác dụng gây mê liên tục, người cá không thể phản kháng được gì nhiều, khi bị nhổ vảy cá cũng chỉ co giật vài cái, xong còn bị điện giật ngay lập tức.

Dorian nói một câu xin lỗi không có chút chân thành nào rồi nhanh chóng di chuyển dao mổ trong tay.

"Đuôi của anh ta rất dài, từ phần bụng trở xuống chắc hẳn đều là xương cốt và bắp thịt." Lần này Dorian cũng cởi găng tay ra, trực tiếp dùng tay trần sờ lên đuôi người cá.

Chiếc đuôi của người cá to đến khó tin, lớp vảy bên ngoài lạnh lẽo, có chút trơn nhẵn, cảm giác giống như đang sờ một con trăn biển.

Dorian cẩn thận quan sát những chiếc vảy mà anh vừa cắt xuống, phát hiện các cạnh của chúng cực kỳ sắc bén. Đây có lẽ là lý do vì sao "cá koi ba màu" nổi điên trước đó có thể neo mình trên vách tường.

Màu sắc của những chiếc vảy này cũng rất kỳ lạ. Dorian vẫn cho rằng chúng có màu xám bạc bình thường, tương tự như phân họ cá tuế. Nhưng khi những chiếc vảy này bị nhổ xuống khỏi người cá, toàn bộ chúng đều biến thành màu xám đen xấu xí, dường như chỉ trong phút chốc thôi chúng đã bị oxy hóa.

Dorian quyết định sẽ từ từ nghiên cứu những chiếc vảy này sau, và bây giờ anh bắt đầu sờ xung quanh phần hông của người cá.

"Cảm giác khác với khi sờ phần bụng dưới, nơi này có thể có một bộ phận nội tạng."

Tuy nhiên, đây đều là những suy đoán của Dorian. Nếu muốn biết chính xác cấu tạo bên trong cơ thể người cá thì giải phẫu là biện pháp tốt nhất.

"Thật muốn mổ bụng của anh ta ra xem một chút." Dorian không kìm được lẩm bẩm thành tiếng, trong đôi mắt màu xanh xám tràn ngập vẻ say mê nguy hiểm.

Owen và Rose liếc nhìn nhau, cả hai đều đọc được những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của nhau.

"Khụ khụ," Owen hắng giọng, cố gắng xua tan bầu không khí kỳ quái trong phòng thí nghiệm, "Tiến sĩ anh quên rồi à, chúng ta đã có một người cá bị kéo đi giải phẫu, cũng qua được mấy ngày rồi."

"Cậu nói đúng!" Dorian hưng phấn đứng thẳng người dậy, "Ngày mai chính là cuộc họp thảo luận của tổ nghiên cứu người cá. Đến lúc đó tôi sẽ nhận được tất cả thông tin về cấu tạo bên trong cơ thể người cá."

Rõ ràng có thể thấy Dorian đã vui vẻ hơn rất nhiều, cũng đối xử với người cá nhẹ nhàng hơn.

Thế nhưng có một số việc, thái độ của đương sự có nhẹ nhàng hay không cũng không hề liên quan đến độ lịch sự của sự việc, ví dụ như chuyện tiếp theo Dorian sắp làm.

Dorian vừa chạm vào phần hông của người cá thì phát hiện ra khe hở bộ phận sinh dục của hắn.

Đó cũng không được tính là một bộ phận đặc biệt bí ẩn. Ở phần bụng dưới của người cá, dưới chỗ da người tiếp xúc với vảy, nơi rộng khoảng hai lòng bàn tay có một vết nứt thẳng đứng dài nhỏ, được bao quanh bởi những chiếc vảy mềm mịn.

Dựa vào phương pháp sinh sản của cá voi, có thể suy đoán hợp lý rằng dưới vết nứt này, chắc chắn sẽ ẩn chứa cơ quan sinh dục của giống đực.

Nhưng vào giờ khắc này, hai mắt của Dorian lại phát sáng lên, anh cầm lấy nhíp và ống nội soi hướng vào vùng kín trên đuôi người cá.

Owen đứng ở bên cạnh bất giác rùng mình một cái, cậu ta kẹp chặt hai chân, trong lòng thầm cầu nguyện cho người cá đáng thương này.

Cầu xin Thần biển phù hộ cho anh, Amen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro