Chapter 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dorian mệt mỏi ngồi dậy trên giường, trước tiên anh theo thói quen mở màn hình hiển thị lên xem tin tức, sau đó mới đi rửa mặt.

Merman không có trong phòng ngủ. Hắn luôn dậy sớm hơn Dorian, chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh, và biết đâu hắn còn phụ trách cả việc vệ sinh nhà cửa nữa.

Hôm qua trò chuyện cùng vợ chồng Andre đến tận tối muộn, cộng thêm những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, khiến Dorian trằn trọc khó ngủ cả đêm. Anh cảm giác như mình vừa gặp một cơn ác mộng khủng khiếp, nhưng anh lại chẳng thể nhớ được nội dung của nó, chỉ có từng nhịp tim đập thình thịch rung mạnh trong lồng ngực mang đến nỗi bất an mơ hồ cho anh.

"Em dậy rồi à, thấy trong người thế nào?" Merman mang khay đồ ăn sáng vào phòng ngủ, có hơi lo lắng nhìn Dorian.

"Bình thường." Dorian lấy lại tinh thần, "Sao lại nhìn em như vậy?"

"Tối hôm qua em gặp ác mộng." Merman nói, hàng lông mi dày màu xám bạc của hắn khẽ rung, tựa như đang vội vàng che giấu chút cảm xúc nào đó, và Dorian đã không bắt được khoảnh khắc này.

"Xin lỗi, em đã làm anh sợ phải không?" Dorian cố nhớ lại giấc mơ đêm qua, nhưng không nhớ được gì, "Em không nhớ rõ nữa, có lẽ là do em quá mệt mỏi."

"Vậy thì sau khi ăn sáng xong em nghỉ ngơi thêm chút đi." Merman gắp một miếng sashimi nhỏ đưa lên miệng Dorian. Dorian vô cùng tự nhiên há miệng ra ăn, nhưng mắt anh lại nhìn chằm chằm vào bản tin trên màn hình.

Hai ngày trước, sau khi vợ chồng Andre vạch trần một số vụ bê bối của Cooper, Cooper đã nhanh chóng đáp trả —— Một số phương tiện truyền thông đã ghi lại cảnh Andre và "các tín đồ giáo phái Thần biển" thực hiện một "giao dịch bí mật" tại một con hẻm hẻo lánh phía sau Nhà thờ Thần biển. Vì vậy, họ cho rằng Andre là một phần tử tà giáo, và chính quyền thành phố Ain tuyệt đối không được rơi vào tay ông... Điều này đã khiến cho danh tiếng của Andre sụt giảm đáng kể.

Quả là một cuộc giao tranh khốc liệt.

Andre cũng đề cập rằng trước đây Cooper đã từng phái người đột nhập vào nhà của mình, cố gắng đánh cắp một số tài liệu. May mắn thay, đám người ấy đã bị camera giám sát đã quay lại được, và bởi lẽ đó họ đã phải chuyển nhà đến nơi khác, cũng chính là chuyển đến ngôi nhà hiện tại.

Dorian nhớ lại cuộc trò chuyện của họ đêm qua.

Andre và Susan nói với Dorian rằng nếu anh muốn để lộ thân phận của mình, quân đội và Cục quản lý Liên minh chắc chắn sẽ đưa anh đi với lý do để xác định tính chân thực. Trừ khi Dorian đã sẵn sàng cho cuộc sống chạy trốn và lang thang cả đời, nếu không một khi anh rơi vào tay những người đó, anh sẽ sống không bằng chết. Dorian hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai khác.

Và tệ hơn nữa, Cục Quản lý Western Union đang lên kế hoạch gây chiến với người cá và sinh vật biển mà họ kiểm soát. Dorian chắc chắn sẽ bị sử dụng như một quân bài thương lượng.

"Dorian, nếu cậu thực sự trở thành người cá, cậu sẽ đứng về bên nào? Nhân loại, hay người cá?"

Andre hỏi Dorian như vậy. Có lẽ là do ánh sáng nên đôi mắt xanh của ông trông tối sẫm lại như màu đen, đồng tử đen kịt nằm giữa tựa họng súng nhắm thẳng vào Dorian.

Không chỉ Andre mà Susan và Merman cũng nhìn về phía Dorian, tạo ra sự im lặng vô hình gây áp lực lên anh, buộc anh phải thốt ra một câu trả lời.

Dorian nhìn sâu vào trong nội tâm mình. Anh đã sống như một con người trong hai mươi tám năm, anh tự nhận mình là một con người, nhưng sau khi chứng kiến những thí nghiệm đẫm máu đó, anh đã chán ghét thân phận "con người" của mình. Việc người cá phá hủy viện nghiên cứu, báo thù cho đồng loại và đòi lại biển cả từ tay nhân loại đều là những chuyện đương nhiên, Dorian sẵn sàng đứng về phía họ. Nhưng muốn anh hoàn toàn vứt bỏ thân phận "nhân loại" và trở thành một giống loài hoàn toàn xa lạ, thậm chí chống lại nhân loại thì...

Dorian không thể trả lời câu hỏi này.

Cũng may Merman không làm anh khó xử quá lâu.

"Không cần phải lựa chọn, chúng ta không phải kẻ thù." Merman nói, trong mắt hắn lóe lên màu xám bạc kỳ bí, "Cuối cùng tất cả mọi người cũng sẽ trở lại biển, kết cục đã được định trước rồi. Chúng ta chỉ có trách nhiệm xúc tác cho tất cả điều này diễn ra, phần còn lại thì giao cho biển."

.

Tít ——

Merman giật lấy điều khiển từ tay Dorian và tắt màn hình hiển thị.

Dorian bất giác ăn hết toàn bộ đĩa sashimi, anh liếm khóe miệng và phàn nàn với Merman: "Tại sao anh lại tắt đi, tin tức đang nói về các hoạt động quân sự của chính quyền gần bờ biển đó..."

"Tôi ghét màn hình hiển thị!" Merman sầm mặt lại, "Tôi ghét công nghệ của con người!"

"Hả?" Dorian không hiểu rốt cuộc thứ gì đã chọc giận Merman, rõ ràng vừa nãy hắn còn rất bình thường mà.

"Chúng luôn cướp tầm mắt của em đi, cho dù tôi đang ở bên cạnh em, em nhìn tôi cũng chẳng lâu bằng một phần mười thời gian nhìn chúng!" Merman càng nói càng thấy tủi thân, như thể sẽ bật khóc ngay trong giây tiếp theo, "Rõ ràng lúc ở căn nhà gỗ, ngày nào em cũng muốn tôi, nhưng bây giờ em chẳng chịu cho tôi gì hết..."

Dorian chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Merman, anh cũng không biết nên an ủi người yêu đang bị tổn thương như thế nào. Anh luống cuống tay chân, vận dụng toàn bộ tế bào não của mình để giải quyết khủng hoảng trước mắt.

"Xin lỗi, là lỗi của em, mấy ngày nay em chỉ nghĩ đến bản thân mình mà xem nhẹ cảm xúc của anh, đều do em cả."

Bước một, hạ thấp mình.

"Đừng khóc, tình yêu của em, đừng làm ướt khuôn mặt xinh đẹp của anh chứ. Đôi mắt của anh đẹp như thế này mà, cười rộ lên sẽ càng đẹp hơn..."

Bước hai, dỗ ngon dỗ ngọt.

"Muốn một nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp không?"

Bước ba, tự dâng mình lên.

Một số sách lược tuyệt vời tự nhiên hiện lên trong đầu anh, Dorian gần như không cần suy nghĩ nhiều mà tuôn ra ngay những lời đường mật ngọt ngấy này.

Tin tốt là Merman vẫn rất thích nghe, hắn đẩy Dorian xuống giường, muốn một nụ hôn sâu.

Nhưng đến khi kết thúc nụ hôn, Dorian lại nhìn thấy biểu cảm muốn tâm sự nhưng không được thấu hiểu trên mặt Merman, điều này luôn khiến Dorian cảm thấy như thể mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ với hắn.

"Em xin lỗi vì đã phớt lờ anh trong suốt thời gian qua. Nhưng anh biết đấy, đây là nhà của Andre và Susan, chúng ta không thể quá suồng sã." Dorian giải thích qua rồi đưa tay vuốt ve sườn cổ của Merman, quấn lấy những sợi tóc dài màu xám bạc của hắn. Dorian rất thích cảm giác mềm mại của chúng, anh thích quấn chúng quanh đầu ngón tay mình.

Merman nhìn Dorian từ trên xuống, giống như một con thú đói khát đang nhìn con mồi ngon miệng của mình.

Hắn đột nhiên nói vu vơ, "Chúng ta có thể."

"Có thể làm gì?" Dorian hỏi.

Merman không trả lời, vì hắn bận đè Dorian xuống, một tay giữ chặt hai tay anh trên đỉnh đầu, tay còn lại như một con rắn chui vào thắt lưng quần của Dorian.

"Không được! Merman, nếu họ về... ưm... Dừng lại... Ah!"

Merman đã nghẹn gần chết rồi, Dorian biết điều này vì anh cũng vậy. Bọn họ đã không làm tình một tuần rồi, nhưng dù sao đây cũng là nhà của người khác, nếu như để lại dấu vết hay hai người Andre đột nhiên trở về thì...

"Dorian, em không được nghĩ tới chuyện gì khác, nhìn tôi, chỉ nhìn tôi thôi..."

Merman gọi tên Dorian bên tai anh, giọng nói vừa nhẹ vừa khàn, khiến cho người dưới thân khe khẽ run rẩy như hắn mong muốn. Động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh, như muốn đóng đinh Dorian trên giường luôn vậy, nhưng hắn thậm chí còn không cởi bất kỳ cái áo cái quần nào của mình, ngay cả thắt lưng vẫn được cài ngay ngắn.

Trong lúc xóc nảy kịch liệt, Dorian chăm chú ngắm nhìn Merman đang đắm chìm trong dục vọng. Hắn đang mặc quần áo của Andre —— quần áo ban đầu của bọn họ đã quá bẩn và phải bỏ đi —— đương nhiên quần áo không vừa người hắn. Nhưng hắn luôn cố gắng muốn chen vào bộ quần áo này, mặc dù cơ bắp của hắn gần như sắp làm bung cúc áo trước ngực.

Dorian thở dốc, bám lấy cánh tay nổi đầy gân xanh của Merman. Trong phút chốc anh bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái là —— trông Merman rất giống một con thú hoang vụng về đang cố hết sức muốn chui vào chiếc vỏ bọc nhân loại. Ý nghĩ này buồn cười đến mức khiến Dorian phải bật cười.

Merman cúi đầu tìm kiếm đôi môi của người yêu, thuận tiện muốn hỏi anh tại sao lại cười, nhưng Dorian khéo léo che giấu suy nghĩ thực sự của mình, chỉ đáp lại bằng một chuỗi những lời yêu thương ngọt ngào.

"Cưng à, em yêu anh."

Cuộc làm tình này kéo dài không quá lâu. Dựa theo ham muốn trước kia của Merman, lần làm tình này chưa đủ làm hắn thỏa mãn, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân mà dừng lại, bế Dorian vào phòng tắm tắm sạch lại lần nữa rồi ôm anh quay về phòng ngủ.

"Tiếc thật đó." Dorian ôm cổ Merman, dục vọng còn chưa tan hết để lại vệt ửng đỏ nhàn nhạt trên mặt anh. Anh tựa lên trán người yêu, nói, "Trong tài khoản cá nhân của em còn rất nhiều tiền. Nếu em còn có thể dùng lại thiết bị đầu cuối của mình, thì em sẽ xây một căn biệt thự trên núi cao ven biển. Anh ghét khoa học kỹ thuật của con người, vậy thì không cần khoa học kỹ thuật, không cần bất kỳ thiết bị thông minh nào cả, chỉ có hai chúng ta thôi. Anh muốn gì, em đều nghe theo anh hết."

Dorian cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nói đến chuyện này, có lẽ giờ phút này anh đang cảm thấy hạnh phúc, hoặc có lẽ anh chỉ đang giống như bao người đàn ông khác, sau khi mây mưa xong luôn muốn nói vài điều lớn lao để xoa dịu người yêu đã vất vả. Dorian không biết nữa, chỉ là anh không kìm được mà nói ra, không kìm được mà muốn lên kế hoạch tương lai, mặc dù hiện tại con đường trước mắt bọn họ đang tràn ngập sương mù dày đặc.

"Tôi chỉ muốn em, Dorian, tất cả những thứ khác đều không quan trọng." Merman hôn lên mu bàn tay của Dorian. Hắn nhìn chăm chú vào người yêu mình với đôi mắt xám ngây thơ trong sáng, "Nhưng Dorian, tôi phải tạm thời rời đi vài ngày."

Khóe miệng cong cong của Dorian dần hạ xuống: "Khi nào thì đi?"

"Tối nay. Nếu mọi việc suôn sẻ thì tối mai tôi sẽ trở lại. Nếu gặp rắc rối, có lẽ sẽ về trễ vài ngày, tôi đoán là khoảng ba ngày gì đó? Dù sao, Andre và Susan cũng sẽ thay tôi chăm sóc cho em, nếu có chuyện gì thì cứ bảo họ liên lạc với tôi, được chứ?" Merman nói, vẻ mặt và giọng điệu của hắn đều không khác gì thường ngày, chẳng qua hắn vẫn không chịu nói cho Dorian biết lý do hắn rời đi.

"Được rồi." Dorian giấu sự mất mát của mình đi, dặn dò hắn, "Vậy anh nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt, chú ý an toàn." 

"Tôi biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro