Chapter 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Ngày hôm sau, khi Dorian thức dậy thì Merman đã rời đi. Hắn để lại cho Dorian một nắm kẹo được bọc bằng giấy kính sắc màu. Dorian bóc một cái trong số đó ra, nhét chiếc kẹo hình đuôi cá màu hồng vào miệng.

Hôm nay, Andre và Susan không đi làm, Dorian biết họ đang thay Merman ở nhà "chăm sóc" mình. Nhưng điều này thực sự không cần thiết. Dorian là một người trưởng thành có khả năng tự chăm sóc bản thân, bệnh tình của anh sẽ không đột ngột chuyển biến xấu chỉ trong một ngày. Họ không cần phải trì hoãn công việc của mình vì Dorian, nhưng cặp vợ chồng ấy đáp rằng họ ở nhà chỉ là đang nghỉ ngơi, không liên quan gì tới Dorian.

Trời lại bắt đầu mưa nhỏ, từ khi bước vào mùa xuân, mưa đặc biệt nhiều. Dự báo thời tiết cho biết, nếu mưa kéo dài thêm một tuần nữa thì mực nước biển có thể tăng tới một con số mới đáng lo ngại, khuyến cáo người dân ở khu vực ven biển chuẩn bị sơ tán trước.

Trong tin tức hàng ngày lại bắt đầu phát sóng hoạt động của giáo phái Thần biển, gần đây bọn họ dường như đang có buổi tế lễ gì đó, trong video bọn họ đang đội mưa cuồng hoan. Trong số đó, có một người mẹ đã ôm con mình và nhảy xuống biển, nhưng sau đó đã được các nhân viên cứu hộ của Cục quản lý ngăn cản lại, bởi vậy bị các tín đồ lên án và hai bên đã xảy ra một cuộc đụng độ nhỏ.

Trong các chương trình tọa đàm về kinh tế, các chuyên gia nổi tiếng đã nói tới những thiệt hại kinh tế gây ra cho Western Union bởi các hoạt động thường xuyên của sinh vật biển. Nhưng đồng thời do sự xuất hiện của người cá, chuỗi công nghiệp liên quan đang phát triển rất nhanh, điển hình nhất là ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình...

Dorian nhấn vào link liên kết của mùa mới nhất phim《Nô lệ và Ngựa》. Ký ức của anh vẫn dừng laj ở năm năm trước, khi bộ phim hoạt hình người lớn dung tục hài hước này chỉ có thể được truyền bá bí mật trên các trang web ngầm. Bây giờ tất cả mọi người bắt đầu thảo luận công khai về cốt truyện của nó, nhất là nhân vật mới xuất hiện trong phim, một hoàng tử người cá đẹp trai với chiếc đuôi đầy màu sắc.

Dorian dành cả ngày để xem hết mùa mới nhất của《Nô lệ và Ngựa》, nhưng anh thấy khá thất vọng với hình ảnh của hoàng tử người cá. Sau khi nhìn thấy người cá thực sự, hình ảnh của những người cá xuất hiện trên màn ảnh chắc chắn chỉ là sản phẩm méo mó được tạo ra bởi trí tưởng tượng nghèo nàn của con người.

Nhưng Dorian vẫn cố chấp xem đến tập cuối cùng và liên tục tìm kiếm tất cả các thông tin khác liên quan tới người cá.

Anh không thể dừng lại. Bởi vì khi căn phòng này chỉ còn lại tiếng mưa và bản thân anh thì cảm giác cô đơn, lo lắng, âu sầu, sợ hãi... tất cả những cảm xúc tiêu cực mà bạn có thể nghĩ đến đều sẽ men theo xương đùi đau đớn âm ỉ của anh bò lên lưng anh. Nó giống như sợi dây thừng xử giảo siết chặt lấy cổ anh từ phía sau, từng chút từng chút một.

Dorian không biết Merman đã đi đâu, anh luôn có dự cảm xấu. Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra ở nơi mà Dorian không biết. Đây không phải là ảo giác của anh, bởi vì cảm xúc của vợ chồng Andre cũng không có gì bất thường. Mặc dù họ vẫn nhiệt tình thảo luận về chủ đề nào đấy trong bữa ăn tối và cố gắng kéo Dorian vào bầu không khí này, nhưng Dorian vẫn có thể nhìn ra sự hoảng loạn ẩn giấu trong khóe mắt và nụ cười của họ.

Vậy mà Dorian lại không làm được gì cả, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trong phòng ngủ và xem tin tức nhàm chán mỗi ngày.

Chắc hẳn Merman đã gặp rắc rối, bởi vì hắn không thể trở lại trong ngày, rồi ba ngày sau đó cũng không thấy hắn, và hôm nay đã là ngày thứ tư.

Trời vẫn mưa, sau ngày hôm kia và hôm qua, Susan lại làm vỡ thêm một cái đĩa khác.

Ngày nghỉ của Susan vẫn tiếp tục, nhưng Andre đã đi ra ngoài.

"Merman bảo tôi nói cho cậu biết, hắn vẫn ổn, sẽ về nhanh thôi." Susan nói chuyện này với Dorian trong bữa ăn tối.

Dorian biết đối phương đang cố gắng an ủi mình, nhưng những lời này thậm chí còn không thể thuyết phục chính bà.

"Merman đã đi đâu và đang làm gì vậy? Dì không thể nói cho tôi biết sao?" Dorian hỏi bà.

"Tôi xin lỗi." Susan cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, "Nhưng tôi đảm bảo với cậu rằng hắn vẫn an toàn."

Vì vậy, đêm nay là đêm thứ tư mà Dorian mất ngủ.

Gần nửa đêm, Dorian nghe thấy tiếng nổ liên tiếp vang lên, nặng nề kịch liệt. Anh ngồi bật dậy trên giường, rồi một lát sau lại nằm xuống.

Ngày hôm sau, anh thấy trên bản tin chính thức nói rằng đêm qua quân đội đã xử lý vô hại các sinh vật nguy hiểm ở các khu vực ven biển. Để chứng minh sự công chính của hành vi này, họ đã liệt kê một loạt tội lỗi của những "sinh vật nguy hiểm" ấy. Từ phá hủy các trạm khí tượng thủy văn, phá hủy các giàn khai thác tài nguyên biển, trại nuôi cá biển... dẫn đến cái chết hoặc mất tích của nhiều người dân vô tội.

Dorian đã nghe được tin tức mình muốn nghe, khi anh đang định chuyển kênh thì những tấm ảnh của những người mất tích đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Động tác của Dorian dừng lại, anh ghé sát vào màn hình, ấn nút tạm dừng và phát lại, xem đi xem lại ảnh chụp của những người mất tích ấy.

Dorian cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy họ.

Không, không, không phải là nhìn thấy trên bất kỳ bản tin hay quảng cáo tìm kiếm.

Anh đã nhìn thấy những khuôn mặt này, trong phòng thí nghiệm chứa đầy trụ người cá dưới lòng đất của viện điều dưỡng Consby.

Phải, chính là những khuôn mặt này, cực kỳ giống với mặt của một số người cá —— Dorian đã quan sát rất kỹ những người cá đó nên anh khá ấn tượng với vẻ ngoài của họ.

Nhưng làm sao con người mất tích lại có thể trở thành người cá và bị bắt trở lại phòng thí nghiệm trong viện điều dưỡng được?

Dorian cũng cảm thấy vô lý, anh đoán là mình đã nhớ lầm. Có lẽ những người mất tích ấy là mấy người bị ghép đuôi, nằm trong máy duy trì sự sống, hoặc cũng có thể là do trí nhớ của Dorian xảy ra nhầm lẫn, anh có tật mất trí nhớ sẵn rồi mà, không phải sao?

Dorian gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên sau một chốc ngắn hoảng sợ và nghi ngờ bản thân.

.

Một màn đêm nữa lại kéo đến cửa sổ phòng Dorian. Tối nay Dorian không muốn xem tin tức, anh lên giường nằm rất sớm, hy vọng năng lượng mặt trời ngày mai sẽ đưa Merman về với anh, nhưng thực tế anh thậm chí còn không nhắm mắt lại được.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Susan đang ở trong phòng mình, Dorian có thể nghe thấy những bước chân của bà đang đi quanh phòng ngủ. Ngay sau đó, Andre trở về nhà, họ trò chuyện lặng lẽ trong phòng khách trước khi quay lại phòng ngủ.

Dorian mở rộng thính giác của mình ra bên ngoài căn biệt thự. Anh nghe thấy tiếng của một số côn trùng đang bò trên bãi cỏ, tiếng còi xe hơi và tiếng vù vù của máy bay từ các khu phố xa xôi —— đây là lợi ích của việc sống trong khu giàu có, đủ yên tĩnh và không gian cá nhân rộng rãi.

Dù thế nào đi chăng nữa, bạn vẫn luôn phải chia sẻ phần đất dưới chân với những người khác. Dorian đã nghĩ như vậy khi anh nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, có lẽ là hàng xóm bên cạnh đang đi ngang qua.

Tuy nhiên, vài phút sau, Dorian nghe thấy những bước chân dừng lại dưới bậu cửa sổ phòng mình —— Anh đang ở trên tầng hai, có một số người đang ở cạnh cửa sổ tầng một.

Dorian lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, đôi mắt của anh bắt đầu tỏa sáng trong bóng tối.

Có nhiều hơn một người, rất nhiều người. Một đội tám người, đang bao quanh toàn bộ ngôi nhà.

Vài giây sau, Dorian leo xuống giường, mở cửa phòng ngủ và nhanh chóng chui ra ngoài.

Ngay cả Dorian cũng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù tim anh đang đập nhanh trong lồng ngực, nhưng anh lại không hề thấy bất ngờ với chuyện đang xảy ra lúc này. Có lẽ từ ngày Merman rời đi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc này.

Phía trước vẫn là khoảng không vô tận hỗn loạn và tối mịt, Dorian không biết mình nên làm gì, nhưng anh cũng không thể ngồi không chờ chết.

"Suỵt——"

Dorian bị Andre và Susan đẩy trở về phòng ngay sau khi anh vừa rời khỏi đó.

"Cậu ở lại đây." Susan nói với Dorian trong bóng tối, "Chúng tôi sẽ ra ngoài và xem xét tình hình."

Đêm tối không thể ngăn cản tầm nhìn của Dorian, anh thấy rõ khẩu súng trong tay cặp vợ chồng. Ngay sau đó họ nhét một khẩu súng ngắn laser nhỏ vào tay Dorian.

"Hy vọng cậu không phải dùng tới thứ này, nhưng để phòng ngừa có chuyện không may xảy ra, tốt nhất là cậu hãy cầm lấy nó." Andre nhìn thẳng vào mắt Dorian, ra lệnh nhanh chóng và rõ ràng, "Cậu hãy tìm cơ hội trốn thoát qua cửa sổ, không cần phải quan tâm đến chúng tôi. Cậu cứ chạy về phía biển, đừng quan tâm đến bất kỳ điều gì hết. Cậu chỉ cần chạy thôi, sau đó Merman sẽ tìm thấy cậu."

Andre trông vô cùng bình tĩnh, như thể ông đang kiểm soát được toàn bộ tình hình và nắm chắc mọi chuyện trong tầm tay, dáng vẻ này của ông khiến Dorian nhớ tới Merman.

Dorian có vô số vấn đề muốn hỏi ông, nhưng bây giờ không phải lúc, câu hỏi duy nhất mà anh thốt ra miệng chỉ có một:

"Bọn họ đến vì tôi sao?"

Dorian cảm thấy rất áy náy, anh cảm thấy mình đang tự tay hủy diệt tương lai của gia đình tốt bụng này. Nếu như không phải bảo vệ Dorian thì đáng lẽ ra họ sẽ không cần phải gánh chịu trận tai bay vạ gió này.

"Đương nhiên là không." Susan mỉm cười lắc đầu, "Không ai biết cậu đang ở đây, Dorian. Họ đến vì chúng tôi, tất cả những chuyện này không liên quan đến cậu." 

"Nhưng..."

Không còn thời gian để trò chuyện nữa, đám người kia đã đột nhập vào nhà.

"Nhớ bảo vệ mình, tìm cơ hội trốn thoát."

Đây là lời dặn dò cuối cùng của Andre và Susan, họ lần lượt đi ra khỏi phòng ngủ. Ngay sau đó, một số tiếng đánh nhau đã vang lên dưới lầu.

Dorian bồn chồn đứng trong phòng, anh nghe thấy có tiếng người ngã xuống đất, có tiếng dao đâm vào da thịt, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng xô xát với bàn ghế, tiếng kêu thảm thiết bị đè nén, và tiếng kêu rên —— là tiếng của Andre!

Đó thực sự là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi.

Bạn có thể do dự vài phút trước máy bán kem tự động để nghĩ xem mình muốn ăn vị nào. Bạn có thể dành nửa tiếng trong phòng thử đồ để nghĩ xem nên mua áo thun màu gì. Bạn có thể do dự cả ngày để xem có nên chấp nhận lời mời hẹn hò hay không.

Nhưng tất cả những lựa chọn quan trọng quyết định số phận cuộc đời thường được quyết định trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc đó, Dorian nhớ tới đôi mắt xanh đáng tin cậy của Andre, nụ cười của Susan khi an ủi, và nụ hôn của Merman trên mu bàn tay mình.

Tất cả những đoạn phim đều là những mảnh ghép rời rạc, xen lẫn với những khung cảnh mà Dorian chưa từng thấy qua. Ví dụ như bể thủy tinh giống như bể cá, lưới điện, cá nhiệt đới đầy màu sắc, rùa biển, hai bàn tay không thể nắm lấy nhau, tiếng kêu của cá voi từ chân trời xa xôi, lửa lớn, người cá mất đầu...

Tất cả những thứ này chỉ diễn ra trong chớp mắt, trong đầu Dorian vang lên những tiếng ồn trắng ầm ĩ, máu nóng trong cơ thể dâng trào dữ dội, cơn phẫn nộ khó có thể diễn tả đang bùng lên trong mạch máu của Dorian.

Anh nghe thấy một giọng nói tra hỏi trên đầu mình:

Tại sao?

Tại sao mày luôn để bản thân rơi vào tình huống như vậy?

Anh nhìn thấy từng sinh mạng lần lượt mất đi.

Anh thấy mình đang co ro trong bồn tắm chật hẹp và bật khóc nức nơt.

Bất lực...

Mong manh...

Nhỏ bé...

Yếu đuối...

Lần này, anh chỉ có thể chạy trốn như một con sâu đáng thương, rúc trong trong chiếc vỏ hèn nhát và xám xịt thôi sao?

Dorian quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa đập vào cửa kính, gõ cửa linh hồn anh.

Không.

Dorian nắm chặt khẩu súng lục trong bóng tối và lắc đầu.

Không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro