Extra I: Nhật ký lang thang của "chàng tiên cá nhỏ" (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

0.

Sau khi Dorian lên trực thăng rời khỏi đảo người cá, Silver rất đau lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định từ bỏ đuôi cá của mình để mọc hai chân, đi đến lục địa nhân loại và tìm người yêu đang lưu lạc của mình.

1.

Chân trái? Hay chân phải nhỉ?

Silver đứng trên bãi biển, nước biển nhẹ nhàng lướt qua mu bàn chân hắn. Hắn cúi xuống nhìn đôi chân xa lạ của mình, suy nghĩ xem nên bước bước đầu tiên bằng chân nào.

Có vẻ như con người chưa bao giờ phải gặp rắc rối như hắn hiện giờ.

Silver nhớ lại cách Dorian bước đi trong ký ức -- nhấc chân, cất bước, vẫy tay, đứng thẳng, cằm luôn ngẩng cao, mỗi một bước đi đều vô cùng quyến rũ...

Silver đứng yên tại chỗ khoảng chừng mười lăm phút, không làm gì cả, chỉ đứng ngẩn người vậy thôi.

Hắn chưa bao giờ kìm nén những kỷ niệm liên quan đến Dorian, chính xác hơn, hắn mong đợi sự xuất hiện của những kỷ niệm này. Bởi vì những khoảnh khắc ngọt ngào ấy tựa như xi-rô có thể nhanh chóng chữa lành những vết thương vỡ vụn trong trái tim hắn, giúp hắn quên đi đau đớn và chỉ để lại những dư vị ngọt ngào về nụ hôn trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng mong muốn được nhìn thấy Dorian càng sớm càng tốt buộc hắn phải thoát ra khỏi miền ký ức của bản thân. Và rồi Silver nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn bắt chước thói quen đi lại của Dorian, bước chân trái của mình ra.

Silver bước đi trên đất liền chưa được thuần thục cho lắm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, dưới tấm màn che của Nữ thần Đêm tối, vô số khu rừng thép do nhân loại xây dựng đang đứng sừng sững tại phương xa.

2.

Trên lục địa đông đúc bị chia cắt bởi những tòa kiến trúc kim loại, vô số nhân loại đang tiến về phía trước. Gọ hít thở trong bầu không khí xám xịt, thỉnh thoảng lại chen chúc vào những chiếc hộp kim loại trên mặt đất hoặc giữa không trung, kèm theo những tiếng ồn khó chịu vang lên, họ nhanh chóng biến mất, hoặc lại nhanh chóng xuất hiện.

Đây là một buổi sáng bận rộn ở thành phố.

Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt lạnh tanh, bước đi vội vã, trong mắt chỉ có con đường phía trước. Bởi vậy không có ai chú ý tới, ở trong con hẻm chật hẹp giữa các tòa nhà cao tầng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, Silver đang quấn áo choàng quanh mình, co ro trong một góc.

Thoạt đầu Silver còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Dorian trong đám đông ngay sau một giây. Hắn cực kỳ tin chắc một điều là, nếu Dorian đi qua con đường này, Silver nhất định sẽ lập tức nhận ra anh chỉ trong nháy mắt.

Mang theo những hy vọng mờ ảo như vậy trong lòng, Silver để mặc cho tâm trí của mình lang thang trên không trung, bám vào trong ý thức của mỗi người đi đường, mượn cặp mắt của họ quan sát bốn phía, cẩn thận nhìn ngắm từng khuôn mặt đi ngang qua.

Mặc dù khoảng cách có hạn nhưng thông qua phương pháp này, Silver có thể kiểm tra tất cả mọi người ở một địa điểm cố định trong thời gian ngắn.

Không nghi ngờ gì nữa, đây quả là một phương pháp vừa tốn sức vừa ngu ngốc, nhưng đây cũng là cách duy nhất mà Silver có thể nghĩ đến.

Chẳng lâu sau, một buổi sáng đã trôi qua, và đúng như dự đoán, Silver không thu hoạch được gì, hắn dự định nghỉ ngơi một lúc rồi mới tìm tiếp.

Bỗng nhiên, có một giọt nước từ trên bầu trời rơi xuống vũng nước bên cạnh Silver khiến cho nước bắn tung tóe. Silver rụt người về phía bậc thềm và quấn chặt lấy áo khoác của mình.

Đúng vậy, tối hôm qua hắn đã lần lượt "lấy được" một vài chiếc quần áo từ mấy người qua đường. Trong đó gồm một chiếc áo phông quá cỡ, một chiếc quần dài gần đến mắt cá chân, một chiếc áo khoác đen cũ kỹ và không có giày -- Vốn dĩ hắn đã có được một đôi, nhưng hắn thật sự không thể nhét hai chân mình vào trong thứ bẩn thỉu hôi thối kia được.

Đừng hiểu lầm, Silver có được những thứ này bằng cách rất "công bằng". Mặc dù hắn không có cái gọi là "thiết bị đầu cuối" và không thể giao dịch với con người, nhưng hắn đã cho họ rất nhiều ngọc trai - Dorian từng nói với hắn rằng con người coi ngọc trai như một vật trang trí đắt tiền, và phụ nữ vô cùng yêu thích chúng. Nếu đã vậy, Silver cho rằng hành vi dùng ngọc trai đổi lấy quần áo của mình với người qua đường là một việc rất hợp lý. Tuy rằng sau đó họ sẽ không nhớ rõ mặt của Silver hay những gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng họ đều sẽ tìm thấy rất nhiều ngọc trai đầy ắp trong túi mình...

Chúng ta hãy đưa thời gian trở về thời điểm hiện tại, Silver hiện đang ở tại một khu vực cực kỳ đặc biệt trong thành phố này. Trên sườn dốc hơi nghiêng, phần đất bên tay trái đã được bao phủ trong một lớp nước biển nông, trong khi phần đất cao hơn một chút ở phía bên tay phải vẫn còn khô ráo - Đây là một thành phố vừa bị nước biển dâng đến mắt cá chân.

Và Silver đang đứng gần đường phân cách khô ướt này, nơi đây là trung tâm thành phố, nhân loại đông nghẹt như thủy triều dâng trào. Chỉ cần cho Silver đủ thời gian, "tầm nhìn" của hắn có thể bao trùm toàn bộ thành phố.

Những giọt nước liên tục rơi xuống đỉnh đầu, Silver ngửa cổ lên, nhìn thấy một đám mây mưa trên bầu trời nhỏ hẹp, tiếp đấy hắn lại nhìn lướt qua mặt nước hôi tanh nổi đầy rêu xanh và những đống rác không rõ là gì cách đó vài mét, rồi cẩn thận kéo sát góc áo lại.

Gần trưa, Silver cảm thấy hơi đói, mặc dù hắn đã đảm bảo chắc chắn rằng mình đã lấp đầy dạ dày trước khi từ biển vào đất liền, nhưng không ngờ cơ thể nhân loại lại yếu ớt hơn hắn nghĩ nhiều.

Silver nhớ tới khoảng thời gian tuyệt vời khi mình nuôi Dorian trên hòn đảo nhỏ ấy, người yêu nhân loại của hắn phải ăn ba lần một ngày, chế độ ăn hạn hẹp, khẩu vị kén chọn, hơn nữa mỗi lần đều chỉ ăn được một lượng rất nhỏ thức ăn, thật sự là sinh vật vô cùng yếu ớt. Silver tự nhận rằng bản thân đã chăm sóc Dorian rất tốt, nhưng đối phương vẫn muốn chạy trốn...

Nghĩ tới đây, Silver lại bắt đầu cảm thấy buồn, hắn chạm vào vết sẹo trên trán, cảm thấy hốc mũi cay cay, hốc mắt đau nhức. Hắn biết mình đang khóc, nhưng không có hạt ngọc trai nào rơi xuống, chỉ có một dòng chất lỏng trong suốt ấm áp trào ra. Hắn tò mò chấm lấy một chút, đưa vào miệng và liếm thử, nó có vị mặn, vị đắng, có vị nhớ nhung Dorian.

3.

Vào ngày thứ năm trong công cuộc tìm kiếm Dorian, Silver đi dọc theo bờ biển và đã đến một thành phố khác.

Hắn đã có một cảm ứng rất mờ nhạt, chỉ cần Dorian thầm gọi tên hắn trong lòng -- Bất luận là có ý thức hay là vô thức, hay là ở trong mộng, Silver luôn có thể cảm nhận được. Tuy không thể xác định chính xác vị trí cụ thể ở đâu, nhưng Silver tin chắc rằng mình đã không tìm sai hướng. Dorian nhất định đang ở một thành phố ven biển nào đó trên lục địa này.

Đây là một thành phố sắp bị biển nuốt chửng, hầu hết các "cơ quan" của nó đều đã đắm chìm trong nước, chỉ có vài tòa kiến trúc cao nhất đang cố vươn mình ngoi lên khỏi mặt nước, giống như những người chết đuối đang ngẩng cao đầu chờ đợi giây phút cuối cùng đến.

Tuy nhiên, cũng giống như loài cá không thể rời khỏi nước, con người cần ánh sáng mặt trời cùng đất đai khô ráo, vì vậy ngay cả khi phải di chuyển phần lớn không gian sinh tồn xuống dưới nước thì họ vẫn cố gắng nghĩ mọi biện pháp sử dụng "khoa học kỹ thuật" để sáng tạo ra lục địa sắt thép mới ở giữa không trung. Ngoại trừ vô số cây cầu như mạng nhện đan xen trong các tòa nhà cao tầng, Silver còn nhìn thấy một quảng trường nhỏ lơ lửng giữa không trung.

Vì trời đang mưa nên không ai để ý đến Silver cũng đang ướt sũng khắp người -- Hắn vẫn mặc bộ quần áo đổi được từ mấy ngày trước. Nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, hắn sẽ không dễ dàng vứt chúng đi, đây là lớp vỏ ngoài cần thiết để trở thành nhân loại.

Để tiếp cận được với nhiều người hơn, Silver đã phải vượt qua nỗi sợ của mình và đi theo đám đông lên cái gọi là "thang máy" và đến quảng trường trên không với tầm nhìn tuyệt vời.

Nơi đây tràn ngập các sản phẩm công nghệ của nhân loại, vô số màn hình đang trình chiếu những hình ảnh bắt mắt. Silver dừng bước dưới màn hình hiển thị khổng lồ ở giữa quảng trường, sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống con robot dẫn đường đang nói chuyện với mình dưới chân. Đồ vật nho nhỏ ấy đang ríu rít nói với hắn những câu từ mà hắn không thể hiểu được.

Silver suy nghĩ một lát rồi hỏi nó, "Mày có biết Dorian ở đâu không?"

Robot khua tay múa chân: "Trung tâm dịch vụ máy bay Dorian nằm trên tầng 96 của tòa nhà GT. Chúng tôi rất mong được bạn ghé thăm ~"

Công nghệ của nhân loại thật ngu xuẩn.

Silver nhìn con robot một cách khinh miệt rồi quay người rời đi.

4.

Vào ngày thứ bảy tìm kiếm Dorian, Silver đã đi tới một thành phố lớn sầm uất phồn hoa, nó có độ cao so với mực nước biển cao tới mức có thể giẫm biển cả phía xa dưới chân mình. Silver phải tốn chút sức lực mới có thể đi từ bờ biển đến gần rìa thành thị rồi tiến vào trung tâm thành phố. Sau đó hắn nhanh chóng nhận ra, đây là một thành phố khá rộng lớn, lớn hơn rất nhiều so với thành phố trước đó. Nếu Silver muốn tiết kiệm thời gian thì hắn phải qua đêm tại thành phố này ít nhất ba đêm.

Đây không phải là một chuyện xấu, Silver nghĩ. Việc này có thể giúp hắn hiểu rõ thành phố về đêm và học tập thêm nhiều tri thức của nhân loại.

Đúng vậy, Silver đã quyết định học cách trở thành một nhân loại, bởi vì rõ ràng Dorian đã có hiểu lầm nào đó về Silver và người cá, điều này là do sự khác biệt về chủng tộc tạo thành. Nếu Silver có thể trở thành một nhân loại đủ tư cách, Dorian chắc chắn sẽ lại yêu hắn lần nữa.

Vì vậy, đối với bước đầu tiên, Silver cảm thấy mình nên học cách giải quyết vấn đề thực phẩm theo cách của con người.

Sau khi dành cả buổi sáng để tìm kiếm Dorian, Silver dự định đi tìm ít thức ăn cho mình.

Sau bảy ngày quan sát, Silver đã biết được rằng ngôi nhà có ghi chữ "nhà hàng" là nơi con người ăn uống, bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào và có được một món ăn thơm ngon hấp dẫn.

Silver cẩn thận lựa chọn một nhà hàng náo nhiệt trông vô cùng ngon miệng. Hắn bước vào và bắt chước dáng vẻ của một người phía trước, nói với "nhân viên phục vụ" sau quầy rằng mình muốn "một coca" và "một hamburger". Sau đó hắn lấy ngọc trai của mình ra, nhưng --

"Anh đùa tôi đấy à? Muốn ăn xin thì qua nhà thờ bên cạnh ấy! Đám giáo phái Thần biển chết tiệt..."

Nhân viên phục vụ nói xong thì muốn đuổi hắn ra ngoài.

Trong giây phút đó, Silver rất muốn đánh một trận theo bản năng. Hắn cảm thấy mình bị uy hiếp, bèn nhe răng nanh với đối phương, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra hàm răng của mình đã sớm biến thành một hàm răng cùn -- Biểu cảm như vậy xuất hiện trên mặt nhân loại sẽ chỉ trông buồn cười và kỳ lạ. Vì thế hắn nghe thấy những tiếng hô kinh ngạc vang lên xung quanh, tất cả ánh mắt hoài nghi, sợ hãi đều đổ dồn về phía hắn.

Silver rời đi trong trạng thái có chút bối rối, hắn rời xa nơi đó và đứng ở một góc phố hẻo lánh đối diện để quan sát nhà hàng ấy. Hắn suy nghĩ hồi lâu, không biết mình đã làm sai ở bước nào, rõ ràng bề ngoài của hắn đã không khác gì nhân loại nhưng tại sao hắn vẫn bị đối xử tệ bạc như vậy? Họ thậm chí còn không cho hắn một cơ hội giải thích.

Nếu Dorian ở đây, anh nhất định sẽ thay Silver giáo huấn nhân viên phục vụ hô to gọi nhỏ kia một bài học, giống như hắn từng giáo huấn Lival vậy. Silver biết Dorian sẽ không cho phép bất cứ ai nói xấu hắn...

【Dorian. 】

Silver thì thầm gọi tên Dorian trong lòng rồi buồn bã nhìn dòng người trước mặt.

Cuối cùng, Silver đã lấy được một miếng bánh mì khô mà một cặp vợ chồng để lại trên bàn sau khi cãi vã tại một nhà hàng ngoài trời. Silver ngồi ở góc phố và chứng kiến toàn bộ quá trình tranh cãi của họ, ban đầu chỉ là một cuộc bất hòa to tiếng, sau đó biến thành một vụ xô xát.

Silver không hiểu được nội dung tranh cãi của họ. Hắn chỉ nhìn thấy người đàn ông hơi thấp tát mạnh vào mặt người yêu của mình, sau đó ném hoa hồng trên bàn xuống đất, rời đi mà không quay đầu nhìn lại. Còn người phụ nữ thì mắng chửi một chuỗi lời lẽ thô tục rồi cũng nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.

Cặp đôi ấy cứ vậy mà chia tay trong hậm hực và đi về theo hai hướng trái ngược nhau, mặc dù lúc đầu họ còn thân mật hôn nhau ở bàn ăn.

Silver vội vàng lấy miếng bánh mì còn sót lại trên bàn trước khi nhân viên phục vụ tới thu dọn. Khi rời đi, anh nhìn về phía bó hoa hồng bị giẫm nát trên mặt đất, cảm thấy một cơn đau xót quen thuộc nhói lên trong lòng.

-- Họ sẽ gặp lại nhau chứ?

Silver ngồi ở góc phố gặm miếng bánh mì khô, buồn bã nghĩ.

Tuy nhiên, cả thành phố nhộn nhịp tiếng người lẫn làn gió hiu quạnh thổi từ biển tới đều không cho hắn bất kỳ câu trả lời nào cả.

Tiếp đó, Silver không còn ép buộc bản thân nữa, hắn sử dụng "mánh khóe nhỏ" của mình để người lạ đưa mình vào nhà hàng ăn no vài bữa. Thế rồi việc ăn uống không còn là vấn đề.

Nhưng nơi nghỉ ngơi ban đêm vẫn là một rắc rối. Dưới đại dương, người cá có thể sống ở bất kỳ nơi nào có san hô và rong biển. Nhưng thể chất yếu ớt của nhân loại quyết định rằng họ phải có một nơi có thể che mưa chắn gió mới nghỉ ngơi được.

May mắn thay, biển cả vẫn chưa ghé thăm thành phố này, Silver đi theo mấy người lang thang vô gia cư tìm được một vài mái hiên có thể nghỉ chân. Silver cẩn thận chọn một chỗ, dự định qua đêm tại đấy.

Rạng sáng trời bắt đầu mưa, Silver tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn, hắn phát hiện có một nhân loại bé nhỏ đang cuộn mình cách chỗ hắn không xa. Cô bé ôm đầu gối và co tròn lại, nước mưa theo gió hất tới làm ướt tóc và bộ quần áo mỏng manh của em. Silver suy nghĩ một lát rồi dịch người sang phía cô bé, vén một góc áo khoác của mình ra, che lên đầu cô bé.

5.

Ngày hôm sau, mưa vẫn rất lớn, Silver để lại chiếc áo khoác cho cô bé trước khi đi.

Trong khoảng thời gian này trời thường xuyên mưa nhiều, đây là một điềm báo mà nhân loại không thể biết được. Biển cả đang đẩy nhanh quá trình, lại sắp có một đợt phán xét khác diễn ra. Nhưng trước đó, Silver phải tìm được Dorian và đưa anh trở về biển rộng.

Lại một ngày nữa không thu hoạch được gì. Tối đến Silver quay lại mái hiên nơi hắn đã nghỉ chân vào đêm hôm trước. Hắn kinh ngạc khi thấy cô bé nhân loại kia vẫn nằm nguyên tại chỗ, thậm chí áo khoác trên người em còn không có dấu vết bị xê dịch. Điều này chứng tỏ cô bé đã giữ nguyên tư thế đó và ở đây suốt một ngày.

Silver đến gần cô bé, muốn lên tiếng đánh thức em, đồng thời quan sát tình trạng của em.

Cơ thể con người không có xúc tu nên Silver đã mất đi hầu hết các giác quan, bởi vậy cho đến khi đứa bé ngã xuống đất theo lực đẩy của hắn thì hắn mới dần nhận ra đứa bé này đang thoi thóp -- Cô bé sắp chết rồi.

Đêm và tiếng mưa cùng diễn tấu ra một khúc vang tĩnh lặng tuyệt vọng, trong kẽ răng thưa thớt của con quái vật kim loại khổng lồ, ngọn lửa sự sống của một nhân loại nhỏ bé tầm thường đang sắp sửa bị dập tắt, nhưng Silver đã giang rộng hai tay và giữ lấy nó.

"Hmm ----."

Một giọng hát kỳ lạ vang lên trong đêm tối rồi nhanh chóng hòa vào làn gió đang chạy vun vút.

Silver ôm cô bé vào lòng và chạy về phía bờ biển.

Nhanh hơn nữa.

Nhanh hơn chút nữa.

Lúc bình minh, Silver chạy đến bờ biển, cô bé đã không còn thở nữa, nhịp tim cũng không còn đập, nhưng không sao, mọi thứ vẫn còn kịp.

Silver thở hổn hển, ôm cô bé lao thẳng xuống biển. Khi nước biển dâng đến ngực Silver, hắn buông tay ra, nhìn cô bé trôi về phía phương xa theo dòng nước biển.

Ba ngày sau, Silver kết thúc cuộc tìm kiếm trong thành phố và quay trở lại biển, nhưng hắn không rời đi ngay.

Silver đong đưa chiếc đuôi cá đã được khôi phục như cũ, tìm kiếm dưới đáy biển gần đất liền. Hắn lặn xuống đáy biển cực sâu, xuyên qua các lớp rong biển và cuối cùng tìm thấy một quả trứng hình tròn hơi phát sáng ở sâu bên trong.

Cùng với những phập phồng nhè nhẹ, thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn hiện ra lờ mờ, giống như một ngọn lửa sự sống yếu ớt nhưng đầy kiên cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro