Chương 20: Yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi vì sao trốn đi?"

Đưa Yukino xuống một đỉnh núi nọ, Sesshomaru cầm chặt tay nàng phòng ngừa nàng trốn đi, sau đó mới hỏi.

"Ta đã dạy hết tất cả những gì mình biết cho ngươi. Hiện tại ta đi không phải điều đương nhiên sao?"

"Ngươi--"

"Được rồi. Sesshomaru." Yukino khoanh tay đứng, ánh mắt kiêu ngạo không kém phần "Dù sao thì ta cũng là sư phụ của ngươi. Ngươi không nên chất vấn ta như thế."

"Ta không hề coi ngươi là sư phụ của mình!"

Sesshomaru quát lớn.

Yukino giật mình vì hắn thất thố, sau đó cũng nhếch môi.

"Ta đương nhiên biết ngươi không hề coi ta là sư phụ của ngươi. Nhưng ta ít ra cũng là sư phụ trên danh nghĩa. Ngươi đường đường là Tây Quốc điện hạ, hẳn là sẽ không không biết điều này đi, Sesshomaru đại nhân?"

"Không được gọi ta Sesshomaru đại nhân!"

Sesshomaru không hờn giận nhíu mày.

Yukino buông xuống mắt, hít một hơi thật sâu.

"Quen biết ngươi 10 năm, ta cũng rất vui. Cảm ơn đã cùng ta làm bạn trong khoảng thời gian này."

"Ngươi.." Ý của ngươi là gì? Ngươi muốn rời đi?

"Đúng thế. Ta sẽ rời đi."

Yukino  mặc cho gió thổi bay mái tóc dài, đôi mắt màu nâu tràn đầy phức tạp.

Quen biết 10 năm, khoảng thời gian không dài không ngắn.

10 năm ở chung, 10 năm luyện tập. Đối mặt với sự quan tâm như có như không của hắn, Nàng cũng có chút rung động.

Nhưng thật may, chỉ là một chút mà thôi.

Nàng đã sớm tính, lần này trốn đi nếu hắn tìm được nàng, nàng sẽ nói rõ với hắn.

Nếu hắn không tìm nàng, nàng cũng chỉ là hơi mất mát, nhưng nàng hiểu được.

Nàng với hắn là không thể nào.

Mấy trăm năm nữa, bên cạnh hắn sẽ là một người khác. Một cô bé loài người tên Rin.

Đó mới là định mệnh của hắn. Nàng ở lại cũng chỉ khiến cho bản thân thêm đau khổ mà thôi

Sẽ có một ngày nàng phải trở về, lẽ nào nàng lại phải mang theo tấm chân tình không hồi báo này, một mình gặm nhấm nỗi đau khổ trong vô vọng?

Không thể phủ nhận, nàng yêu hắn.

Không giống với Aizen, ở chung với hắn nàng cảm thấy rất thoải mái rất thoải mái. Bởi vì nàng không phải đề phòng bất kì điều gì cả.

Cảm giác như vậy, thật vui vẻ. Nhưng nàng biết đây không phải thứ thuộc về nàng.

Nàng không phải loại người thích cướp đi những thứ của người khác, kể cả người đó chưa được sinh ra.

Bởi vì Aizen Yukino nàng, tin vào 'vận mệnh'.

"Yukino"

Đây là lần đầu tiên Sesshomaru gọi tên nàng. Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.

"Yukino, đừng rời đi."

Ánh mắt màu vàng của hắn tràn ngập không tha, thậm chí còn có chút cầu xin.

Cầu xin?

Đúng rồi. Yukino cúi đầu. Sesshomaru này không phải là Sesshomaru mà nàng biết.

Kiêu ngạo như hắn, lúc nào lại hạ mình van xin?

"Xin lỗi, Sesshomaru. Nhưng ta..phải đi thôi."

Bởi vì biết được chúng ta không thể nào ở bên nhau.

Bởi vì biết được ngươi không thể nào yêu ta.

Bởi vì biết được ngươi chỉ coi ta là bằng hữu.

Bởi vì biết được, ta sẽ phải rời đi.

Bởi vì biết được, ta...sợ hãi tình cảm của chính mình.

Xin lỗi, Sesshomaru.

Cũng xin lỗi chính bản thân ta.

Lúc nàng quay đầu, hoàng hôn đã buông xuống. Sesshomaru ánh mắt tràn đầy đau đớn, hai tay nắm chặt lại.

Yukino, sẽ không để cho ngươi rời đi.

Một cái phi thân đem Yukino ôm chặt trong ngực, môi mỏng ấn xuống.

"Yukino, ta yêu ngươi."

Một giọt nước mắt rơi xuống, Cảm tình không thể khống chế được mà toát ra mãnh liệt.

Sesshomaru Sesshomaru.

Vì sao vào lúc ta quyết tâm ra đi, lại nói những lời này?

Ta...

Ta không thể khống chế bản thân, một lần nữa yêu ngươi.

____

Tác giả có điều muốn nói: Tua nhanh để nhanh đến chính kịch 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro