Chap 29: Vienna - Gặp lại em (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Với ai đó, cụm từ " người yêu cũ" nghe rất xót xa, đầy thương tổn . Ừ thì ...có chút gì đó nghẹn nghẹn, bồi hồi khi nhắc về, làm con tim ta loạn nhịp... đơn giản thôi vì cả hai đã từng là tất cả những gì của nhau. Đó có thể là niềm hạnh phúc, là niềm kiêu hãnh nhất mà họ có cho riêng mình...nhưng nó cũng là niềm tổn thương lớn nhất mà cả hai đều không thể nào xóa bỏ.

Nhưng cảm giác càng khó tả, cay đắng hơn khi vô tình bản thân gặp lại "người cũ" sau 10 năm, trên một chuyến bay đến Áo.

Men theo hàng ghế hạng thương gia, anh trở về lại chỗ ngồi của mình sau khi đi vệ sinh, vô tình đụng trúng một hành khách đang đi phía ngược lại.

" Tôi xin lỗi". Anh cúi nhẹ đầu xin lỗi, đẩy nhẹ gọng kính đen lên sống mũi mỉm cười nhìn vị khách. Nhưng vô tình ập vào mắt, ở phía sau hình dáng vô cùng quen thuộc đang tựa nhẹ đầu ngủ trên ghế của mình.Mái tóc đen xoăn nhẹ rủ mái, đôi mắt khép nhẹ, chiếc mũi cao cao, khuôn mặt thanh tao ấy vẫn sáng bừng như năm nào.

Mặc cho giữa chốn đông người, tiếp viên đi đi lại lại, tiếng nói chuyện của những hành khách, anh chết trân mặc cho mọi thứ lướt qua cứ đứng nhìn cô ấy. Tất cả mọi thứ giống nhau ở mọi cảm xúc, thời điểm khi anh gặp cô ấy lần đầu...đó là sự xao lòng đến bức bối.

Nhưng mọi thứ chỉ dừng ở đó, bởi anh hiểu họ chia tay nhau đã lâu đủ để nhận ra cả hai đã trở thành một phần của ký ức. Những kỷ niệm đẹp và vui vẻ, cũng đã nhạt màu theo thời gian. Những câu chuyện buồn cùng giọt nước mắt cũng chẳng còn được nhắc lại. Quay đầu, cụp mắt anh trở về lại chỗ ngồi, lòng đầy xót xa.

10 năm, là quãng thời gian đủ dài để ai cũng có cuộc sống cho riêng mình, anh cũng vậy và chắc hẳn cô ấy cũng thế. Thôi thì...

Sân bay quốc tế Vienna ( Áo)

Đứng tần ngần hai tay khoanh trước ngực, anh đứng đợi hành lý tại băng chuyền tại sân bay, mắt cứ chăm chăm nhìn đống hành lý trôi qua trước mắt, đăm chiêu suy nghĩ vô định mà không biết là chiếc vali đã chạy qua hai vòng mà chủ nhân của nó còn chưa chịu nhấc xuống. Chỉ khi nhân viên sân bay gần đó đến vỗ vai anh, chỉ vào chiếc vali xám hỏi:

" Anh Lee, nó là của anh phải không?"

Giật bắn người, anh mỉm cười xin lỗi, đầy xấu hổ "Ah, vâng...nó là của tôi.Xin lỗi!". Nhấc chiếc vali  khỏi chiếc băng chuyền, đồng tử anh bất giác mở to sau chiếc kính đen, như phát giác được điều gì đó quan trọng .Dáo dác nhìn xung quanh anh kéo vali đi nhanh nhất có thể, kiễng chân anh đưa mắt nhìn ra các cửa mong thấy bóng dáng cô ấy, nhưng thứ anh thấy chỉ là dòng người vội vã, thở dài đầy thất vọng, gương mặt buồn thiu chỉ biết tự trách bản thân mình. " Chỉ cần mỉm cười chào cô ấy thôi...mày cũng không dám...mày tệ thật đấy."

Nặng nề kéo chiếc vali ra khu vực tiếp đón , chắc hẳn để người đón đợi lâu rồi.

.......................

Nhìn ra quang cảnh thành phố từ căn phòng khách sạn , những chiếc mái đỏ chen chúc nhau có trật tự, ánh đèn vàng từ những tu viện, nhà thờ lớn hắt lên khiến Áo thật đẹp " Châu Âu luôn khiến con người choáng ngợp", bất giác tiếng chuông điện thoại đổ dồn cắt đứt mạch cảm xúc.

" Anh nghe!"

" Anh tới rồi, em vẫn ổn chứ...đừng làm việc quá sức! Chú ý đến sức khỏe của mình..."

" Được rồi, anh biết rồi....anh sẽ về sớm. Anh cũng nhớ em nữa!....Tạm biệt".

Cô ấy là bạn gái của anh, dự định năm sau họ sẽ đính hôn... nhưng trong anh vẫn còn chút gì đó lấn cần.... anh tặc lưỡi quyết định có lẽ cũng đã đến lúc rồi...anh nghĩ mình cần cho cô ấy một gia đình.

Vô thức xoay tròn chiếc nhẫn đang đeo trên tay. Chìm vào yên lặng anh nhìn xuống con đường ngay gần quảng trường thành phố, bất giác...trong suy nghĩ gương mặt Yoona xuất hiện - cái dáng vẻ yên bình lúc ngủ trên máy bay làm tim anh hẫng đi một nhịp. Như một cách chối bỏ tâm tư, anh quay người ngồi phịch xuống giường, hai tay vò lên mái tóc gục mặt vào lòng bàn tay...Anh làm sao vậy chứ? Chẳng phải đã kết thúc rồi sao!

.............................

Cách đó không xa cũng tại Vienna

" Yoona ah! Cậu có đang nghe mình nói gì không? ". Eun Hye đưa tay quơ quơ trước mắt bạn mình, đang ăn mà không biết nghĩ gì không biết.

" Hả...có chuyện gì sao?" Giật mình, cô mặt ngu ngơ hỏi lại.

" Hả hả cái gì? Nãy giờ mình nói gì cậu có nghe đâu?". Eun Hye chống cằm mặt gắt gỏng nhìn cô bạn mình.

" Cậu nói lại đi mình nghe..." Gương mặt hối lỗi, Yoona đưa ánh mắt nhìn về phía cô bạn thân của mình.

" Mình và Jonathan quyết định sang năm sẽ cưới. Mình muốn vừa tổ chức ở Thụy Sĩ và ...". Eun Hye thở dài lần nữa cắt ngang câu chuyện gõ lên mặt bàn khi Yoona lại không chú ý lắm những gì cô nói.

" Sao vậy...mình đang nghe mà!".

" Làm ơn đi...với gương mặt không chút để tâm chút nào sao!". Cô khoanh tay tỏ vẻ chị đại.

" Mình xin lỗi". Cô gục mặt...

" Cậu nói đi, có chuyện gì phải không ?". Giọng ân cần cô gợi chuyện từ Yoona.

Biết không thể nào giấu được, cô bắt đầu rụt rè kể chuyện " Mình....mình đã gặp lại người yêu cũ trên máy bay"

" OMG....Thiệt hả! Ai?" Eun Hye suýt nhảy dựng lên, gương mặt không giấu nổi cảm xúc.

" Cậu làm ơn nhỏ tiếng chút...mình đang ở nhà hàng đó". Cô ngượng ngùng , nhẹ gật đầu tỏ ý xin lỗi mọi người xung quanh.

" Ok...cậu mau nói đi...Ai? Chuyện ra sao?"

" Seung Gi....chỉ lướt qua vậy !"

" Gì...chỉ lướt qua thôi sao...anh ta không nhận ra cậu ah?"

" Mình nghĩ là không? Lúc lên máy bay mình có chút lạnh nên chùm kín mít lại còn đeo kính nên....chắc không đâu!". Cô cố gắng nhớ lại, chắc cú trong lòng anh ấy không nhận ra.

" Anh ta cũng đang ở Vienna sao?".

" Mình nghĩ là vậy!". Cố gắng cắt miếng bít-tết trên chiếc đĩa, cô trầm ngâm.

" Yoona ah!...Mình nghĩ cậu nên gặp anh ấy đi, chào hỏi thôi cũng được. Chuyện cũng đã lâu rồi cũng đã đến lúc cậu cần quên đi. Bây giờ cậu cần được hạnh phúc !" Eun Hye thật lòng nói.

" Cậu sao vậy! Mình gần 40 rồi đấy... và mình ổn! Với lại mọi chuyện đã là quá khứ!". Cố rặn một nụ cười, nhưng ánh mắt chất chứa nỗi buồn, cô im lặng.

" 40 thì sao chứ...mình 40 vẫn còn đang hẹn hò đấy thôi...chỉ là trải qua tuổi 20 lần hai thôi mà".

" Tuổi 20 lần hai sao...". Cô bật cười trước suy nghĩ lạc quan của cô bạn.

Kết thúc buổi tối với Eun Hye cô quay trở về lại khách sạn sau khi suýt làm kì đà cản mũi của cặp đôi sến súa kia. Nhớ lại gương mặt rạng rỡ của của cô bạn

" Cậu về khách sạn đi...Jonathan tan làm rồi giờ là lúc chúng tớ hâm nóng tình cảm...". Vội chạy biến ra chiếc xe đang đợi cô ko quên với lại hét lên " Yoona ah! cậu nên cho mình một cơ hội."

Nằm phịch trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, chỉ chằm chằm vào ánh đèn vàng kia. Áp chặt tay vào lồng ngực, cô đang cho mình thời gian....mọi thứ cần phải sắp xếp lại.... cảm xúc....phải rồi...là cô đang do dự. Một lần nữa....

...................................

Au: Mọi người cmt tích cực au sẽ up phần tiếp theo luôn. Nhưng để xem trời nắng đẹp ko đã nha! ;)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro