Chương 24: Chủ vựa bánh tráng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khi đã ăn mà còn đang ăn món ngon, chắc chắn hai tai của mỗi người đều tạm ngưng hoạt động. Chính vì vậy, ngay lúc này đây Huy mới quyết định bàn bạc với những người bạn mới. Thật ra thì bây giờ, cả đám cũng lại chuẩn bị ăn tiếp. Nhưng đều đang cặm cụi gọt xoài, cắt ổi nên Huy nghĩ mình phải nhanh miệng nói:

"Ờ, chiều nay tụi mày rảnh không?"

"Mấy đứa con gái tụi em thì quởn, còn mấy đứa con trai thì chắc đi làm." Con Ỉn là đứa trả lời, chắc thay lời muốn nói của cả đám.

"Mà có gì không mày?" Bâu giã xong chén muối, đứng dậy hỏi.

Huy xoa xoa cái gáy, hơi có chút ngại ngùng nói: "À, tao muốn nhờ tụi mày cho tao chụp hình tụi mày á mà."

"Biết ngay." Lâm nhếch miệng khi nghe "chuyện nhờ vả" của thằng bạn.

Ai chứ, riêng Quốc Huy nịnh nọt rồi nhờ cậy thì chỉ có mỗi chuyện này. Chẳng qua là chị gái Huy có mở một thương hiệu quần áo, cậu ấy có góp vô được một tí xíu xiu vốn. Nhưng được cái chăm chỉ, mẫu nào mới ra là lôi hết người này đến người nọ làm mẫu. Có vẻ yêu công việc đến nỗi nên mang về tận Bến Tre.

Trước sự khó hiểu của tám con người, Huy vội vàng vào phòng rồi bê ra cái va li của mình ra ngoài. Lúc Huy mở ra thì Lâm muốn bó tay với thằng này. Thì ra đồ của Huy chỉ vọn vẹn ở trong cái ba lô, còn nguyên va li là toàn áo quần mang về để chụp ảnh.

Trừ Lâm, tất cả những đứa còn lại đều tò mò chạy đến chỗ Huy. Đứa nào cũng thích thú khi nghe tới việc làm mẫu ảnh, nghĩ thôi cũng thấy oai oai làm sao.

"Vậy là tụi em được chụp mẫu hả anh Huy?" Đậu Rồng nhìn một loạt mấy cái áo, vui vẻ hỏi.

Huy không ngờ lại nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người, cười muốn toét miệng: "Tất nhiên tất nhiên, chiều mấy đứa dắt ra chỗ nào đẹp nhất ở đây rồi tụi mình chụp ảnh."

"Tao không có chụp choẹt gì đâu hen." Lâm đứng khoanh tay, mặt mày đăm đăm.

Đối với mấy chuyện chụp ảnh, làm mẫu Lâm cứ thấy ngại ngại và kì cục làm sao. Không những vậy còn làm dáng này, dáng nọ mà rợn hết người. Cuộc đời Lâm ngoài chụp xe, chụp bàn bida ra thì cái mặt này chỉ lộ diện khi chụp ảnh cùng mẹ Thơ.

Huy có một đội quân sẵn sàng tình nguyện chụp hình cho mình, nên trước lời nói của Lâm tỏ ra bất cần: "Ô Kê ô kê, mày cầm máy chụp cho bọn tao là được."

Với nhiệm vụ được Huy đặt lên vai, Châu Lâm cũng không mấy xa lạ. Bởi, thường ngày nó vẫn là người cầm ống kính cho mấy bộ ảnh quần áo của bạn.

Mỗi đứa đều được Huy phát cho một cái áo, con trai thì thêm cái quần kaki còn con gái là chân váy xếp li cùng loại vải. Cả đám vô cùng thích thú, vì chụp xong là được mang về bỏ vào tủ nên đứa nào cũng mạnh miệng hứa sẽ lăn xả hết mình cho bộ hình của "ông chủ nhỏ".

Đám Bâu vừa khuất khỏi hàng râm bụt, Huy liền vội vàng vô phòng ngã lưng. Tính ra từ sáng đến giờ, Huy chỉ toàn ngồi mà thôi. Cả người mỏi nhử, tay chân cũng bủn rủn nhưng vì chiều còn phải cống hiến cho công việc nên Huy nghĩ chỉ cần ngủ một giấc là ổn. Cơ mà, Huy vẫn chưa thể yên được. Vì không lâu sau, Lâm vào phòng nằm xuống giường mạnh một phát. Có lẽ, nó muốn bạn đang hiu hiu phải dậy nói chuyện.

"Gì vậy cha? Mày làm gì mà rầm rầm vậy?" Huy nhăn nhó.

Lâm vỗ đùi bạn, sau đó nghiêm túc hỏi: "Lỡ nãy tụi thằng Bâu không chịu đồng ý mày thì sao? Chuyện này cũng chẳng nói trước cho tao."

Huy chẹp miệng, mở hẳn mắt ra đáp: "Có đứa như mày mới không chịu, chứ tao thấy đứa nào cũng dễ thương hết." Huy như ăn miếng trả miếng, vỗ đùi Lâm cái bép rồi nói tiếp: "Mà mày vui quá ha, xuống tận đây còn có một đám bạn mới cute hột me ghê."

"À, đã thế còn có gái có trai nữa. Lạ thật." Lâm định mở miệng nhưng cậu ta lại tiếp tục nói.

Lâm nhướn người qua gần chỗ Huy hơn, nhéo tai bạn rồi lại giở giọng răn đe: "Chuyện này rất bình thường, mày đừng có kể bậy kể bạ cho mấy đứa thằng Tuấn."

Tính của Huy, Lâm rõ mồn một. Trong đám bạn có gì mới, Huy mà biết trước thì cậu liền đi kể cho những người chưa biết. Nếu vậy thôi thì không sao, đằng này Huy cứ làm ra vẻ như là một chuyện kinh thiên động địa, chuyện lạ có thật.

"Không có gì sao phải nhột hi hi." Dứt câu Huy quay mặt vô tường, xem như kết thúc câu chuyện tại đây.

Lâm tính tẩn cho Huy thêm một phát, nhưng nghĩ đến mắt mình đang muốn híp lại nên cũng đấu lưng về phía bạn mà ngủ. Thiệt tình để nói, thì Lâm thật sự thấy vui vui với sự có mặt của đứa bạn thân. Ngoài mặt chê bai thôi, chứ Lâm rất biết ơn vì đã về thăm mình. À không hoàn toàn là vậy, Lâm có khó chịu một xíu. Tất nhiên là do Huy cứ sấn sấn tới nhỏ Măng, nó còn sợ thêm là sẽ không kiềm chế được mà nói xấu nó.

Hên là đầu giờ chiều dì Uyên lên trường, bà Tú thì qua bên nhà bà Lan ngủ trưa. Nếu không thì giấc ngủ của ngoại và dì Uyên sẽ bị hai cái miệng của Ỉn Rên đánh thức. Lâm ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đi ra phòng khách thì đã thấy hai đứa con cô Mỵ ngồi yên vị ở trên phản ngựa. Liếc nhìn đồng hồ, thấy chưa tới giờ hẹn là Lâm biết ngay chị em nhà này lại giở trò cũ. Tính ham chơi ham vui, cứ đợi mẹ ra chợ là bỏ đi.

Lâm vuốt mặt một cái rồi gắt gỏng nói với hai đứa trước mặt: "Hai tụi bây, xíu nữa là ngủ gục là coi chừng tao nghe."

Thằng Huy đang say ke cũng bị đánh thức, đi ra nhà trước xem có chuyện gì. Nhìn hai người bạn mới mặc áo mới, cậu ta quên luôn việc buồn ngủ.

"Trời ơi, hai chị em mang áo đẹp vãi nha." Huy lại giơ ngón tay cái trước mặt con Ỉn và cu Rên.

Ỉn nghiêng đầu cười nói: "Cám ơn anh Huy nha."

Đợt áo lần này, ý tưởng là của Huy nên rất tâm huyết. Bạn bè xung quanh, gặp ai là cũng tặng áo để người ta chụp ảnh quảng cáo. Ý định ban đầu về đây, Huy chỉ tính xem như là ảnh của khách trả. Nhưng nhìn khung cảnh xung quanh, lòng Huy thấy đây là một nơi tuyệt vời cho bộ ảnh mới. Làng Dừa Già mang đầy tính mới lạ, độc đáo so với mấy bộ ảnh ở studio hay công viên.

"Tao vô thay quần áo, mày cũng chuẩn bị đi nha Lâm."

Huy cùng với Lâm thay phiên nhau thay đồ, rồi chuẩn bị đồ đạc. Một lúc sau thì mọi người cũng qua gần đủ, Ỉn phụ trách "trang điểm nhẹ" cho tụi con gái.

"Mèn đéc ơi, mày làm gì mặt con Rồng vậy Ỉn?" Thằng Bí vừa bước vô trong nhà, dòm qua Đậu Rồng thì thấy một mặt trắng, mắt xanh lè, môi tim tím mà tá hoả la lên.

Ỉn nghe Bí nói xong, liền bưng mặt Rồng nhìn. Ngó má trái ngó má phải, Ỉn nhăn nhó quay qua hỏi: "Làm gì làm gì? Bộ mày không thấy đẹp hả?"

Thằng Bí làm như vẻ muốn nôn, vừa kéo con Rồng ra sau hè vừa càu nhàu: "Tao dòm hoài cũng không thấy đẹp chỗ nào, đi rửa mặt còn đẹp hơn ớ trời."

Bâu bên cạnh nhìn con Bối y đúc như Đậu Rồng, vội vã kéo Bối đi theo ra sau.

Rên chứng kiến một màn không thể quê hơn, lắc đầu: "Vậy mà tự tin lắm, rốt cuộc bị hội đực rựa phản đối."

"Tụi con trai bây, đúng là không biết thưởng thức cái đẹp mà." Ỉn trề môi, giận dỗi thu gom lại mớ đồ nghề mà mình mới chà đồ nhôm của cô Mỵ.

Huy đến bên cạnh phụ Ỉn dọn đồ, an ủi: "Mình chụp ảnh ở làng quê mộc mạc như thế này, không trang điểm mới là phù hợp nhất. Chứ Ỉn hoạ mặt cho các bạn không xấu ha."

"Ừm, ừm. Anh Huy nói đúng quá trời quá đất nghen." Ỉn gật gù, vẻ mặt đắc ý nhìn cu Rên.

Người duy nhất còn chưa có mặt, không ai ngoài nhỏ Măng. Lâm cứ đứng lên ngồi xuống, tới lần thứ tám thì nhỏ hớt hải chạy vô nhà. Măng hít lấy hít để, vuốt vuốt mấy ngay ngực rồi cười ngại ngùng: "Xin lỗi cả nhà, em ngủ quên mất tiêu."

Mọi người ai cũng đờ đẫn trước bé hai bím tóc quen thuộc, có lẽ... nằm ở cái áo. Đây là lần đầu thấy nhỏ Măng không mang bà ba, tất nhiên Lâm cũng vậy. Đôi chân cũng không còn được phủ vải lụa dài tới mắt cá nữa, thay vào đó là chân váy xếp li ngắn hiện đại hơn thường ngày nhiều.

"Đúng là người đẹp, mang gì cũng đẹp hết." Huy ở cách xa một khoảng, nhanh chân lại gần nhỏ Măng. Mắt nhìn từ trên xuống dưới, miệng thì tấm tắc khen.

Mấy đứa còn lại liên tục khen con bé, ai cũng nói rằng Măng nên mang đồ hằng ngày nhiều lên. Bởi vì, nhỏ bận áo váy cũng xinh xắn đáng yêu không kém. Nhưng nhỏ Măng ở trong bộ bà ba vẫn là cái gì đó rất đặc biệt, quen thuộc. Nhất là đối với anh hàng xóm.

Châu Lâm bị sự thay đổi trang phục của Măng, làm cho đờ đẫn mặt mày. Song đến lúc tỉnh táo, nó mới chợt nhận ra một điều sai sai. Cái áo của Đậu Rồng giống với Bí, áo của Bâu lại y chang của Bối, hai chị em Ỉn Rên tuy khác màu nhưng chung kiểu. Vậy áo của nhỏ Măng và Huy bạn nó, chẳng phải là một... cặp sao? Riêng thằng Ray mình ên nên kiểu "mình ên" chẳng thắc mắc gì, cơ mà để "bạn gái" Lâm mang đôi với Huy thì vừa kì vừa lạ vừa muốn đến đấm mấy phát.

Lâm không để suy nghĩ này tồn tại thêm giây phút nào nữa, ngay lập tức lôi Huy vào phòng. Cửa vừa đóng một rầm, Lâm nghiến răng hỏi: "Mày cho nhỏ Măng bận áo gì vậy hả? Cởi ra liền cho tao."

"Làm gì? còn một cái này để tao chụp hình thì mới đủ mẫu. Mày có chụp đâu?" Huy nhún vai ra vẻ bất lực.

Lâm nhìn sang chỗ khác, tằng hắng nhẹ rồi nhỏ giọng nói: "Tao chụp."

Huy đặt tay ở tai, nghiêng đầu vờ như không nghe. Hỏi lại: "Mày vừa nói gì cơ?"

"Tao chụp." Lâm bặm môi lại, màu đỏ dần lan ra đến mang tai.

"Hả?"

"LỰU ĐẠN, TAO CHỤP ĐƯỢC CHƯA?"

"Lựu đạn, thằng lật mặt như lật bánh tráng." Nhưng lời này chỉ ở trong lòng Huy, vì Lâm chịu chụp là kỷ lục. Huy sẽ về nói tụi bạn ở thành phố.

1: đọc ngược lại là chôm đồ nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro