Chương 33: Bồ kết anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Uyên vẫn ở nhà, không đi dạy hè nữa. Theo nguồn tin của bữa cơm tối hôm kia, giáo viên lớp năm trường tiểu học Dừa Già Hoàng Cẩm Uyên đã chính thức nghỉ dạy hè. Chẳng biết vì sao mà dì Uyên lại nghỉ, nhưng chắc chắn không phải do áp lực bận rộn công việc vì lớp hè có hai em chứ mấy.

Châu Lâm cũng tạm thời bỏ qua chuyện mờ ám, bất thường vô cùng kia. Bởi, hiện giờ nó đang rất rất bận rộn. Chiều qua, anh Tuấn Tú tên gọi ở nhà là Bâu và nắm giữ chức vị là quân sư của anh Lâm đã đến nhà rỉ vô tai nó mấy lời. Đương nhiên, nó nghe răm rắp. 

Nguyên văn trích từ miệng của Tuấn Tú: "Mày biết rồi đó, làm con gái mà. Ai lại không muốn đẹp? Vậy thì tụi nó sẽ làm gì? Chắc chắn là chăm sóc sắc đẹp rồi. Mày nhìn con Măng đi, từ trên xuống dưới nó chăm cái gì nhất. Khỏi nghĩ cũng biết, đó chính là mái tóc..." Dù thằng này toàn đặt câu hỏi, nhưng người trả lời là bản thân luôn. Bâu trình bày ngắt khúc, nhưng một câu của Lâm không hề lọt vào được chữ nào.

Chẳng biết diễn biến đằng sau như thế nào (các bạn có thể tự đoán ra được), nhưng bây giờ Lâm đang đứng góc cổng nhà con Bối tra gu gồ "Cách làm dầu gội đầu tại nhà", "Mẹo cho chị em phụ nữ tự nấu dầu gội cực đơn giản", "DIY dầu gội chưa bao giờ là khó",...

"Anh Lâm mần dầu gội đầu cho ai dậy?" Con Bối bất thình lình xuất hiện sau lưng nó, chắc chắn là đứng năm phút hơn nên mới đọc lỏm được.

Làm việc giấu giếm, nên con người ta bắt buộc phải "có tật giật mình": "Mày làm tao hết hồn, đứng ngay đây sao không lên tiếng." Thẹn quá hóa giận, Lâm lên giọng.

"Tại thấy anh xem chăm chú quá, không đành cắt ngang anh." Bối cười hề hề, ngón tay trỏ xoa xoa ở đầu tỏ vẻ ngại ngại.

Dù đã bị bắt quả tăng, nhưng Lâm vẫn cẩn thận cất điện thoại vào túi quần. Nó còn đang tính bỏ chạy thật nhanh ra khỏi phạm vi nhà cao cửa rộng này, cơ mà một ý nghĩ xẹt ngang đầu nên nấn ná lại và ra vẻ thân thiện hỏi hàng xóm bên trái:

"À Bối nè, mày có biết làng mình ở đâu bán bồ kết không?" 

Bối nghiêng nghiêng đầu, suy tư hồi lâu rồi trả lời: "Ngoài chợ đó anh, mà lâu lâu mới bán thôi."

Nó nhíu mày tính toán cho kế hoạch "Mái tóc em, nhưng để anh lo", thì cậu ấm nhà mình mới nhận ra bồ kết có hay không chẳng quan trọng, vấn đề là có tiền hay không. Xin bà ngoại thì Lâm thấy có lỗi, mà nếu xỏ dì Uyên chắc là phải trình bày lý do rõ ràng chi tiết. Nhìn tóc đuôi gà trước mặt, Lâm khẳng định đây là ứng cử "viên tày" sáng giá cho phi vụ này.

Ai biểu, Trần Phương Ly (Bảo Bối) là bình rượu mơ của chủ vựa trái cây lớn nhất huyện Giồng Trôm làm gì.

Lâm vò nhẹ tóc, cố nở nụ cười đẹp trai hơn bình thường rồi mở miệng: "À Bối nè, nhà mày có bồ kết không?" Nó định dẫn dắt, lân la hỏi han tình hình. Một khi con Bối nói "không", thì ngay lập tức Lâm sẽ chộp ngay "Sắp tới sinh nhật bà ngoại tao, mà giờ tao hết tiền. Mày cho tao mượn, nào mẹ tao về tao trả lại."  Nó còn nghĩ đến, Bối giàu vậy thể nào cũng cho không mình.

Nhưng mà cái tánh ảo tưởng thấm sâu vô máu, nên Lâm nghĩ hơi xa. Nhỏ Bối vừa nói vừa kéo tay nó vô nhà, kéo luôn đầu óc nó về thực tại: "Mèn đéc ơi, nhà em đầy. Mẹ em hay mua dề để mần dầu gội lắm." Xem như anh Lâm đỡ có khoản nợ đầu tiên ở trong đời.

Thế là cháu ngoại của bà Cẩm Tú bước ra khỏi nhà ông Ngà bà Ngọc với một túi đầy trái bồ kết.

Vừa về đến ngay hàng rào dâm bụt đỏ, thì ở hàng rào bông trang người ấy của Lâm xuất hiện và như thường lệ hét to: "Anh Lâm ơi anh Lâm."

Nó thấy hàng xóm hai bên nên đi thi Hội Khỏe Phù Đổng môn điền kinh, đứa nào cũng chạy nhanh như sóc. Con nhỏ mới ở bên kia hàng rào, hái hoa nhâm nhi tí xíu mật trong hoa mà thoáng cái đã đứng ngay ngắn ở sân nhà Lâm.

"Anh Lâm cầm bịch gì đó, đồ ăn hả? Cho em miếng." Nhỏ chồm người từ phía này qua phía kia, nheo nheo mắt để nhìn rõ hơn.

Lâm theo quán tính giấu túi bồ kết ra sau lưng, đáp: "Vô duyên... đồ ăn hay đồ gì kệ tao... Có cho mày đâu mà mày hỏi vậy?"

"Người ta hỏi thôi mờ, cũng nạt nộ. Em tìm dì Uyên chơi, không thèm chơi với anh thì có." Măng bĩu môi rồi bỏ vô nhà.

Lâm nhăn mặt nhìn theo bóng lưng bà ba đỏ đô, đáp lại: "Tao thèm chơi với mày..." Kèm theo chữ "hồi nào" nhỏ xíu nhỏ xiu, đến nỗi không nghe rõ được từ nào.

Nó bận bịu với đống bồ kết, nên cũng chẳng để ý hai kẻ mờ mờ ám ám trong phòng. Trước khi tra gu gồ ở cổng nhà con Bối, nó đã xin mượn một cái nồi của ngoại. Mở bộ sưu tập hình ảnh, lúc nãy Lâm đã cẩn thận chụp màn hình điện để lưu lại. Vì về đến bên nhà, sóng wifi yếu còn hơn chữ yếu.

Bồ kết nhà Bối đã được phơi khô sẵn, nên Lâm chỉ cần nướng lên. Nó thấy việc nhóm lửa, đốt than vượt quá giới hạn của mình. Vì vậy bỏ hết bồ kết vào lò nướng, trong lúc đợi thì bắt nồi nước sôi. May mắn cho đứa con đứa cháu có hiếu với gái, tuy làm lần đầu nhưng không bị phỏng khi lấy bồ kết trong lò ra. Tiếp theo Lâm lấy cái chày, đập nhẹ mấy trái bồ kết và bỏ vào nồi. 

Đun bồ kết để làm dầu gội, cần phải để lửa nhỏ âm ỉ hai đến ba tiếng. Vấn đề này hơi lấn cấn với nó, thiệt tình thời gian lâu như vậy rất dễ bị... bắt quả tang. Nhưng Lâm thầm khen mình thông minh, nếu có ai hỏi thì nó sẽ dẻo miệng trả lời "Kiếm được bồ kết nên làm xíu dầu gội cho bà ngoại á mà". Bà Tú mà biết được sự thật của từ "xíu" cho bà còn phần "nhiều" dành cho gái, chứ nào vì phải sức người có hạn nên chỉ làm kích cỡ tí hon, thì chắc bà buồn lắm.

Khi đợi thành quả, Lâm ra sau hè ngồi nghịch điện thoại. Kể từ hồi về quê đến nay, ứng dụng Liên Quân Mobile đang chiếm thời gian sử dụng cao nhất nhì, phải nhường lại cho Block Puzzle trò chơi không cần mạng.

Khoảnh khắc Lâm phấn khích vì phá được kỷ lục mới, cũng là lúc giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh nấu nguyên nồi bồ kết chi vậy?"

Anh Lâm dính ngay chiêu hai của Điêu Thuyền (nhỏ Măng), đến cái họng còn cứng luôn chứ đừng nói là động đậy được một cái. Nên con bé tiếp tục hỏi: "Anh làm cho bà ngoại hay dì Uyên hả anh?" Nhỏ lại gần, kéo kéo cái tay nó.

Châu Lâm hít vào thở ra mấy cái, để cho bình tĩnh hơn. Chậm rãi nhìn mái ngố lắc qua lắc lại, trả lời (lấp liếm): "Ừ, tao thấy trên mạng nên làm thử cho b... à... ng... oại tao. Làm nhiều lắm, M... ăng m... uốn một xíu không?"

Có lẽ con nhỏ ngưỡng mộ khi anh hàng xóm biết nấu dầu gội, không chỉ vậy còn tốt bụng cho mình nên không để ý mấy câu từ trong miệng nó lắp ba lắp bắp. Măng vừa vỗ tay vừa khen: "Oa, anh Lâm giỏi quá ta. Em cũng muốn, anh cho em nữa nha."

"Thật ra anh làm cho em đó, em thích bao nhiêu anh cho bấy nhiêu." Lời này chỉ dám cất nhẹm trong lòng, chứ cho tiền Lâm cũng không dám mở miệng ra nói.

Xem như bị phát hiện sớm cũng tốt, đỡ phải lén lén lút lút và còn lời thêm hai bím tóc ngồi bên cạnh líu lo. Điều làm nó bất ngờ, con nhỏ hàng xóm vậy mà lại phá vỡ kỉ lục mình vừa chơi xong. Mỗi lần Lâm phá vỡ điểm mới, cần chơi rất lâu và kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Măng chơi chán, mượn điện thoại nó xem. Đương nhiên câu "anh Lâm ơi anh Lâm" phát ra thì đố mà không cho mượn.

"Em xem album ảnh anh được không?" Nhỏ rất tò mò thường ngày anh nhà bên cạnh chụp ảnh như thế nào, nhưng phải lịch sự hỏi.

Lâm nghĩ trong đó chẳng có gì bậy bạ hay xấu hổ, nhún vai tỏ ý cứ tự nhiên: "Ờ, mày cứ thoải..." Đến từ này, nó chợt nhớ ra đúng là không có gì "bậy bạ" phải che giấu nhưng hình nhỏ Măng cần phải cất tạm đi chỗ khác.

"Hình em với anh đẹp quá trời quá đất nè." Cản không kịp, muộn rồi.

Lâm nhìn chỗ khác, chẹp miệng nói: "Tiếc thiệt, mấy tấm tao đẹp trai toàn là đứng cạnh mày."

Lời ngoài miệng không nên tin, vì tiếng nói trong lòng mới là thật: "Thật ra anh xấu cũng được, em xinh đẹp quan trọng hơn nhiều."

Nhưng anh Lâm đây là kẻ ngây dại đắm chìm trong tình yêu, dễ gì mà không có hình chụp lén em Măng. Nó đã nhắm mắt quay đầu sang hướng khác, chuẩn bị tinh thần: "Trời ơi, anh Lâm." Tới rồi, thời khắc phải trả lời một loạt câu hỏi chất vất của nhỏ đã đến.

Lâm bặm môi, suy nghĩ nên nói những gì thì Măng nói tiếp: "Em đẹp dữ dậy trời, anh đó sao chụp em mà lại không gửi em coi? Chắc để lâu quá quên nói em hả?"

Châu Lâm âm thầm thở phào một hơi,cũng  tự buồn cười vì bản thân lại quên cái đứa bên cạnh đơn giản vô cùng và trong mắt chỉ chứa toàn sự xinh đẹp của chính mình. 

"Kết bạn zalo ha anh?" Măng hỏi không nhìn nó, chỉ chăm chăm vô mấy tấm hình của nhỏ.

Không ngờ là "chụp trộm" chẳng những thoát được kiếp bị chất vấn mà còn lời được số điện thoại của em. Còn được khuyến mãi thêm chuyện "sự tích hư mạng của nhà bà Cẩm Tú", lâu nay nhỏ Măng toàn xài ké wi-fi nhà nó nhưng trước một ngày Lâm về, dì Uyên chạy qua nói là "Cháu dì bị nghiện điện tử, phải về quê cai nghiện nên dì phải cắt mạng. Măng dễ thương thông cảm nha". Lâm giận lắm, mà phải kiềm chế trước mặt nhỏ. Dì Uyên thông báo cắt mạng được rồi, lại đi rêu rao nó nghiện điện tử xem có ấm ức không chứ. 

Số điện thoại được Lâm cẩn thận viết vào ghi chú và lặng lẽ học thuộc trong đầu. 

Nó còn tính trình bày rằng mình không phải thằng con trai mê điện tử, thì đồng hồ báo thức reo nhắc nhở bồ kết đã được nấu đủ giờ.

"Thơm nức mũi luôn anh ơi, đã quá." Măng nhìn Lâm đang lọc bồ kết qua khăn mà không khỏi phấn khích.

Hơi nóng cứ thế tràn khắp mặt nó, tay cũng run run vì chưa làm mấy chuyện tỉ mỉ này bao giờ. Nhưng anh đây rất đàn ông, nhất quyết không cho nhỏ Măng đụng vào vì sợ người ấy bị bỏng. Lọc được tầm nửa lít, Lâm rót vào lọ thủy tinh có thể tích tương đương rồi đưa nhỏ Măng.

"Nè, về bỏ tủ vài bữa cho kẹo. Sau đó mới xài nhớ chưa?" Lâm kiềm giọng lại để không phấn khích quá mức, giống như cố túm lấy lá cờ đang bay phấp phới trong lòng.

Măng nhíu mày, thắc mắc: "Anh cho em nhiều vậy? Còn của bà sao đủ?" 

Nhỏ nhìn chai thủy tinh đầy ắp khó hiểu, còn Lâm giả vờ không nghe mà đẩy đẩy cái nồi còn tí tẹo bồ kết khuất khỏi tầm nhìn Măng. Lâm kéo nhỏ ra ngoài cửa, rồi mới chậm rãi trả lời: "Bữa trước ngoại tao vừa mua dầu gội rồi, chắc chả cần của tao đâu."

Nhỏ dời mắt xuống bàn tay lớn hơn đang đè chai thủy tình vào tay mình, cười híp mắt: "Em cám ơn anh nghe, anh Lâm đáng yêu nhất trên đời."

Châu Lâm nghe mà cơ miệng giãn ra gần tới mang tai, dù nó đã cố thu lại và mím chặt nhưng vẫn cứ cười toe toét. Nghĩ gì đó, Lâm chầm chậm hỏi: "Bồ, kết, tao, không?"

"Hả?" Nhỏ mở to mắt vì chưa kịp hiểu lời nó nói, con bé hỏi ngược lại: "Ý anh là bồ kết anh làm được không hả? Tất nhiên là quá tuyệt vời, dù em chưa xài hì hì."

Nó thở dài, xua tay: "Thôi mày về nấu cơm đi."

Tuy Châu Lâm rất nam tính, đàn ông vô cùng tận. Nhưng đứng trước người con gái mình thích, chẳng thể nào dõng dạc bày tỏ. Thiệt tình Lâm nào muốn xưng bằng tao, Lâm muốn nói:

"Bồ, kết, anh, không?"

À, đúng hơn là: "Em có kết anh không em?"


Bật mí cho các cưng: Nấu bồ kết xong, muốn giữ được hương thơm đặc trưng và lâu hơn thì phải được cất trong lọ, chai, hộp thủy tinh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro