Chương 50: Sự thật kinh thiên động địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góp nhặt những cú sốc suốt mười bảy năm qua của Lâm, cũng không bằng ngày hôm nay. Chuyện nhỏ Măng là người thành phố, học cùng trường với nó và còn ở chung một khu nhà. Nhiêu đó thôi đã đủ làm nó muốn rớt cằm xuống tận gót chân, nhưng cha mẹ nó còn là bạn thân với phụ huynh của nhỏ. Càng điên hơn nữa, là Măng thường xuyên qua nhà Lâm ăn uống. Chỉ là do nó suốt ngày lông bông ngoài đường, có mấy khi ở nhà. Còn mỗi lần tiệc tùng của cha mẹ, nó chưa từng đi cùng một lần. Bởi vì vậy, Lâm và Măng chưa bao giờ chạm mặt. Nói đúng hơn là, nhỏ Măng biết tất cả về Lâm và Lâm thì mù tịt.

Ngay từ hôm mẹ nó về dưới quê, hai người đã biết nhau từ trước và mẹ nó tính chào hỏi con bé. Nhưng bắt được tín hiệu từ cái nháy mắt của nhỏ, nên lập tức vờ như mới gặp lần đầu. Cho đến tận bây giờ, cô Thơ vẫn không hé nửa lời về những điều bí mật của Măng cho con trai.

Mãi cho đến lúc, trước mặt Lâm là gia đình ba người của nhỏ Măng thì nó mới biết được đầy đủ thân thế nhỏ.

"Trời ơi, lâu lắm rồi mới gặp con nha Lâm. Lớn, cao to, đẹp trai quá trời." Chú Vũ nhìn nó từ trên xuống dưới, gật gù tấm tắc khen.

Cô Thục mẹ nhỏ, cũng tiếp lời: "Phải đó, mà con bận học không à. Nên mỗi lần gia đình gặp nhau, chỉ thiếu mỗi mình con."

Đến đây nó âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn vì có một người mẹ tuyệt vời như cô Cẩm Thơ. May mắn mẹ nói đỡ cho nó với lý do hơi củ chuối, đó là vì bận bịu chuyện học tập nên thường xuyên vắng nhà và tính tình hướng nội không thích đi tiệc tùng, đông người.

"Dạ, con cũng hay ngại. Nhưng sau này, nhà mình biết nhau hết như vậy thì con sẽ thoải mái hơn." Tay Lâm bấu chặt bắp đùi, cố gắng ra vẻ "thoải mái" nhất có thể.

Cha nhỏ Măng phong thái hào sảng, cười lớn thích thú: "Tốt tốt, phải như vậy nha con. Đừng ngại gì hết, người một nhà mà."

Đến đoạn này thì người nó bắt đầu lơ lửng trên tám tầng mây, nhà Lâm có mỗi mình nó là con trai và nhỏ Măng cũng vậy. Nếu ba con bé dùng cụm từ "người một nhà" thì tất nhiên sợi dây gắn kết lại, chỉ có là nó và nhỏ nên duyên vợ chồng thôi.

Lâm chẳng biết là bây giờ, có nên đính hôn trước rồi đợi tốt nghiệp đại học xong mới cưới hay không? Đây chính là điều làm nó phân vân ở hiện tại.

Lâm được cái hay tưởng tượng bị hố, nhưng bữa nay có vẻ nó nghĩ cũng đúng đúng. Bởi vì chú Vũ nói với cha mẹ như thể đã từng bàn bạc rất kỹ:

"Cuối cùng cũng để hai bên gia đình gặp nhau đầy đủ, chứ kể từ lúc nhà tui chuyển về đây năm năm hơn mà hai đứa nhỏ có biết nhau đâu."

Mẹ Thục đồng tình với chồng: "Đúng đúng, nhà anh Kiệt là bạn chồng em. Chơi từ lúc ở dưới quê, mãi mấy năm gần đây mới được thân thiết lại."

Cha nó khiêm tốn, hoặc cũng là nói thật: "Nói chứ thà là để bé Măng khỏi thấy con tui, chứ thằng này nhìn vậy chứ sao xứng với con gái ông được. Nó lì lắm."

Đương nhiên là chú Vũ cũng muốn "khiêm tốn" với con mình, đáp lời: "Trời ơi, con tui cũng nhìn nó vậy thôi. Chứ sợ con ông không thích con tui ấy chớ, nó ăn nhiều lắm."

Chung quy lại, thì thấy hai người đàn ông giống bóc mẻ con mình hơn là khiêm tốn.

Có điều khi nghe cha của Măng nói sợ mình không thích nhỏ, thì nó muốn ngay lập tức phản bác lại "Con gái chú ấy à, con còn sợ không thể thích nhiều hơn chữ thích nữa là". Nhưng chỉ dám giấu nhẹm trong lòng, vì bản thân nó còn chưa có nổi một địa vị ở mối quan hệ tình yêu với nhỏ Măng.

"Đàn ông mấy người không biết gì hết, hai đứa nhỏ chơi với nhau ở dưới quê suốt hai tháng trời. Thân nhau, thích nhau gần chết." Mẹ Thục lên tiếng.

Cô Thơ nhanh chóng phụ họa: "Đúng đúng, rất là thích nhau."

Tuy lời mẹ nó nói là sự thật, nhưng hơi làm nó thẹn thùng phải khẽ níu níu vạt áo của mẹ. Hành động này được nhỏ bắt trọn, len lén cười. Vẻ ngoài cộc cằn, khó chịu của Lâm đối với Măng chỉ là một cái gì đó như muốn cố gắng che giấu. Bởi vì, nhỏ cảm nhận được anh Lâm là một người sống tình cảm, dễ ngại ngùng và đáng yêu vô cùng. Mặc dù mở miệng là mày mày, tao tao nhưng hành động toàn ngược lại với lời nói.

Nghe xong lời nói của hai mẹ thì đương nhiên là hai bố chỉ biết nhìn nhau, đồng thanh: "Vậy thì là numberone rồi." Kèm theo sau là một tràng cười.

Trên mạng xã hội, giới trẻ có nói một câu rất hay ho và vô tình lại đúng với Châu Lâm. Chính là câu "Canh khổ qua mẹ nấu chê đắng, bước ra đường...", vế sau tùy vào hoàn cảnh của mỗi người. Vậy thì nguyên văn dành cho Lâm là "Canh khổ qua mẹ nấu chê đắng, bước ra đường đồ gái đưa có đắng vẫn khen ngọt".

Bữa cơm trưa ngày hôm nay, được mẹ Thơ và mẹ Thục trổ tài. Hai bên gia đình, tối qua đã nhất quyết là sẽ ăn thật đạm bạc. Bởi vì lâu nay, toàn là ra nhà hàng hay bày biện tiệc nướng mà chưa quây quần ăn cơm gia đình. Nhưng vấn đề ở đây là trên bàn ăn, có món canh mồng tơi và cũng không biết vô tình hay cố ý, mà nhỏ Măng múc chén canh rồi đẩy về phía nó.

Cô Thơ hơi hoảng, mở to mắt nhìn con trai và sợ là nó từ chối Măng, làm con bé mất mặt. Cô còn ngại với cha mẹ của nhỏ, vì canh này do mẹ Thục nấu. Nhưng chắc mẹ nó lo xa và quên đi mất người đẩy cái chén về phía nó là ai.

"Cám ơn Măng." Đáng ra là cám ơn mày, nhưng sợ cha mẹ vợ tương lai ấn tượng xấu nên Lâm xưng tên, chứ không dám kêu anh em vì ngại.

Nhỏ Măng cười híp mắt, đưa tay về phía ám ảnh của Lâm: "Anh húp miếng canh đi, cho đỡ khô khan."

Trong lúc cái bụng nó kêu réo, phản động món ăn chuẩn bị được trôi xuống. Thì chú Kiệt hồ hởi quay qua nhìn anh em tốt, nói: "Đúng là đẻ được đứa con gái mát lòng mát dạ, mới chút xíu đã biết quan tâm mọi người."

Chú Vũ đáp lại với tông giọng hãnh diện, mặt muốn hất lên trời: "Ông cứ nói quá không hà, bẩm sinh là như vậy rồi. Có cái gì đâu ha ha."

"Con bé Măng mà làm vợ cho con trai tui, là hết sảy luôn. Vì thằng này nó hời hợt lắm." Dứt câu, hai người đàn ông lớn tuổi nhất ở đây cùng hi hi hô hô.

Lâm tính hùa theo tràng cười, để đánh lạc hướng sự chú ý của nhỏ Măng về chén canh mồng tơi. Nhưng nhỏ dễ dàng gì quên được, tiếp tục nhắc đến:

"Canh mẹ em nấu ngon lắm, anh thử đi."

Nó biết chắc chắn lần này không thể trốn tránh, thôi thì không sớm không muộn mà đối diện luôn ngay lúc này. Lâm kéo chén canh về phía mình, dứt khoát húp tù tì ba bốn muỗng. Nhỏ hơi ngạc nhiên trước thái độ này của nó, vì không nghĩ là người mà đã chối đây đẩy bát canh mồng tơi lần trước. Mà bữa nay, lại ăn một cách thoải mái.

Riêng về cô Thơ thì bất ngờ gấp mười lần nhỏ, đó giờ mỗi lần nấu canh mồng tơi là chắc chắn nó không đụng đến. Vậy mà sau bao nhiêu năm trời, cô lại chứng kiến được cảnh tưởng như mơ này.

Lâm chẳng biết kìm nén bằng cách nào, ngước lên với gương mặt tươi tỉnh và nhìn mẹ của nhỏ. Khen lấy khen để: "Canh cô Thục nấu ngon quá trời luôn."

Mặc dù đang hoang mang, nhưng nhìn vẻ mặt của con trai thì cô Thơ đã hiểu. Cậu ấm nhà ta vẫn là không ăn được mồng tơi, nhưng vì sĩ diện với người ấy nên nuốt ừng ực.

Nếu ngày hôm nay Lâm có cú sốc lớn về nhỏ Măng. Thì cô Thơ cũng có một cú sốc về độ dại gái của con trai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro