Chương 70: Thân Thế Của Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Astute Nguyễn

"Liên quan gì đến cô." Triệu Hựu Sâm quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, "Cô không cần hỏi nhiều như vậy."

"Triệu tư lệnh bị bệnh, bây giờ mạng sống khó giữ, chuyện của sáu châu phương nam đâu phải anh không biết, hiện tại Dương Nghị liên thủ với Sa Lũng muốn giành lấy sáu châu, anh căn bản không có phần thắng." Chu Dục Oánh cười trào phúng, "Triệu Hựu Sâm, con người đều ích kỷ, chẳng ai cao quý hơn ai hết, anh xem, cho dù anh yêu vị Cách cách kia đến đâu cũng để cô ta quay về chịu chết cùng đấy thôi, anh có tư cách gì mà cười nhạo em?"

"Vậy sao," Triệu Hựu Sâm cúi đầu mỉm cười, nhưng vừa ngẩng đầu, ý cười trên mặt đã biến mất, "Ai nói tôi để cô ấy về chịu chết cùng?"

Biểu cảm trên mặt Chu Dục Oánh từ từ thay đổi, cô ta nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, dường như có chút không hiểu ý của hắn: "Lời này của anh là ý gì?"

"Tôi yêu một người, nhất định là muốn để cho cô ấy hạnh phúc, nếu có thể hạnh phúc ở bên tôi thì càng tốt. Nhưng nếu không, tôi sẽ chẳng cưỡng cầu," Triệu Hựu Sâm nhớ đến Ước Tố, bất giác mỉm cười, "Yêu trước nay không phải là ích kỷ, lúc tôi vinh quang vô hạn dĩ nhiên muốn khiến cô ấy nở mày nở mặt cùng; nhưng khi nghèo túng thậm chí khó bảo toàn mạng sống, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy cùng lưu lạc."

Chu Dục Oánh há miệng, cuối cùng đành im lặng, cô ta tháo dây an toàn xuống, vỗ nhẹ ngực, cúi đầu không nói một lời.

*

Triệu Hựu Sâm trầm mặc đến tận dinh thự nguyên soái, thời điểm này, hoa súng trong vườn đều đã nở. Triệu Dũ rất thích trồng hoa súng trong lu nước, bông nào cũng nở rộ rất đẹp, nhưng ở trong lu gốm hoa văn chạm trổ lại có chút áp lực.

Triệu Hựu Sâm ngẩng đầu nhìn khung cảnh lãng mạn hoành tráng nhưng lại khiến người ta cảm giác u ám, áp lực, đôi giày da nâu không tự chủ mà lùi lại một bước, hắn đột nhiên không muốn tiến vào.

Hắn nhớ đến nhà, nhà của hắn và Ước Tố.

"Hựu Sâm."

Đúng lúc này một giọng nam già nua đầy uy lực vang lên, Triệu Hựu Sâm ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Dũ đang đỡ xe lăn chậm rãi tiến lại gần. Triệu Dũ đang mặc chiếc áo ngủ nhung hơi bụi, giống như đột nhiên già đi mười tuổi, khuôn mặt vốn khí phách, cương nghị bây giờ lại tiều tụy khó tả, hai thái dương cũng đã ngả hoa râm.

Triệu Hựu Sâm nhìn Triệu Dũ như vậy, khuôn mặt vẫn không một biểu cảm, Triệu Dũ mở miệng, cuối cùng có chút xấu hổ cúi đầu: "Tiểu Sâm, con trưởng thành rồi."

"Gọi tôi đến chỉ để nói mấy câu đó sao?" Triệu Hựu Sâm giọng điệu nhàn nhạt, "Nhiều năm như vậy, ông vẫn chẳng có chiêu trò mới gì."

"Nói thật, lúc nhìn thấy con xuất hiện, ta đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, ta rất sợ con sẽ không quay lại nữa." Triệu Dũ nhìn Triệu Hựu Sâm nói.

"Quả thực tôi rất muốn thế, rất muốn cùng cô ấy rời đi luôn, nhưng tôi vẫn quay lại." Triệu Hựu Sâm bật cười tự giễu, "Có điều không phải vì ông."

"Ta biết, ta có tài đức gì mà khiến con vì ta được." Triệu Dũ cúi đầu cười, "Ta gửi lá thư kia, con đã nhận được chưa?"

Thấy Triệu Hựu Sâm im lặng, Triệu Dũ lại nói tiếp: "Con hình như không kinh ngạc chút nào, đã sớm biết rồi nhỉ."

"Đúng vậy, tôi đã sớm biết rồi, hơn nữa không chỉ biết mỗi vậy đâu." Triệu Hựu Sâm cười lạnh, "Tôi biết ông là cha ruột của mình, cũng biết mẹ là do ai hại chết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro