Chương 72: Suy Tàn Trầm Trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Astute Nguyễn

"Đừng nhắc đến Triệu Nhuế Di!" Triệu Hựu Sâm không nhịn được nữa, gầm nhẹ cắt lời ông ta, hắn nhìn Triệu Dũ bằng ánh mắt âm trầm đáng sợ, "Triệu Dũ, ông có biết tôi đã muốn tự tay bóp chết Triệu Nhuế Di bao nhiêu lần không?"

Triệu Dũ bị ánh mắt của hắn dọa sợ, tay vịn xe lăn bất giác trượt về phía sau.

"Triệu Nhuế Di là con gái của kẻ đã giết chết mẹ tôi, ông cho rằng cô ta hoàn toàn không biết thân phận của tôi sao? Ông có biết cô ta mang bộ mặt yếu đuối đi làm bao nhiêu việc độc ác sau lưng không? Chẳng qua thấy tôi sau này nắm sống chết của cha con hai người trong bàn tay, mới thành thành thật thật không dám manh động." Triệu Hựu Sâm cười lạnh nói, "Cô ta chính là một con điếm vô liêm sỉ, ông thấy cơ thể cô ta không tốt nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông biết cô ta bò lên giường Trình Thuật An thế nào sao, không biết xấu hổ như vậy, ông còn nâng như nâng bảo bối, cha con các người đều vô sỉ như nhau."

"Triệu Hựu Sâm, ngươi quá đáng rồi đấy!"

Vốn dĩ Triệu Dũ vẫn đang bình thản, nhưng vừa nói đến Triệu Nhuế Di, ông ta lập tức mất bình tĩnh.

"Sao ngươi có thể nói Nhuế Di như vậy, con bé có dơ bẩn thế nào, so với ngươi vẫn sạch sẽ hơn. Mấy năm nay ngươi đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn xấu xa? Tay có chỗ nào sạch sẽ." Triệu Dũ thất thố hét to về phía hắn, "Triệu Hựu Sâm, ngươi không có đường lui nữa, nếu bây giờ bỏ trốn khỏi thành, khắp thiên hạ đều sẽ cười nhạo thôi, người đàn bà của ngươi cũng sẽ xem thường, ngươi không còn lựa chọn nào, phải bảo vệ ta và Nhuế Di!"

Triệu Dũ vừa dứt lời, Triệu Hựu Sâm đột nhiên bước vài bước đến gần, Triệu Dũ vẫn chưa kịp phản ứng lại, chàng trai trẻ đã tóm cổ áo nhấc lên, bốn phía vốn yên tĩnh chợt xuất hiện rất nhiều quân lính lao lên, sôi nổi giơ trường thương nhắm vào Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm giống như không nhìn thấy, bình tĩnh rút khẩu súng lục trên eo, nhàn nhã ấn vào trán Triệu Dũ.

"Cả đời ông đây chưa từng sợ thằng nào, chỉ bằng ông mà cũng muốn đe dọa tôi?" Triệu Hựu Sâm kéo cổ áo Triệu Dũ, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật mặt đỏ tai hồng của ông ta, "Hóa ra vẫn không dám tin tưởng nên mới cho nhiều người mai phục như vậy."

"Hựu Sâm, đừng kích động..." Triệu Dũ sợ hãi, mồm miệng có phần không rõ ràng, "Giết ta, ngươi cũng không ra nổi cánh cửa này..."

"Nhìn bộ dạng lúng túng của ông này, vẫn là Triệu tư lệnh oai phong một cõi trước kia sao." Triệu Hựu Sâm cười nhẹ, ánh mắt đột nhiên lại lạnh xuống, "Triệu Dũ, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm ông và cô con gái bảo bối của ông đâu, ông uy hiếp tôi thế này, ta cũng chẳng để bụng sống chết của các người, ông cho rằng tôi vẫn là Triệu Hựu Sâm lúc trước à."

Hắn nói xong đột nhiên buông tay, Triệu Dũ lập tức ngã một cái thật mạnh về xe lăn, hắn thu khẩu súng lục, quân lính xung quanh cũng rút xuống như thủy triều. Triệu Hựu Sâm liếc xéo Triệu Dũ một cái: "Thành tôi sẽ giữ, không phải vì ông, mà là vì người dân trong thành này và anh em đi theo tôi nhiều năm, trong khoảng thời gian này tốt nhất ông nên thành thật một chút."

"Ta làm sao tin ngươi được, chi bằng ngươi đưa ra một bảo đảm đi..." Triệu Dũ vuốt ngực, định bình tĩnh lại, "Ngươi để vợ mình ở lại dinh thự nguyên soái, ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi bảo vệ cô ta."

Sắc mặt Triệu Hựu Sâm lập tức thay đổi: "Ông không cần đánh chủ ý lên cô ấy, cô ấy không thể giữ lại."

Mặt mày Triệu Dũ nhất thời biến sắc: "Ngươi đang có ý gì? Ngươi muốn thả cô ta đi? Cô ta không thể đi được!"

"Ông cũng biết tình hình hiện tại, trận chiến này gần như chắc chắn sẽ thua, tôi có thể chết, nhưng cô ấy thì không."

Nói đến đây, trái tim hắn đột nhiên nhói một cái, hắn vốn tưởng bản thân ấp ủ lâu dài đã tê liệt, nhưng không ngờ vẫn đau lòng đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro