Chương 75: Giam Cầm (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Astute Nguyễn

Ước Tố cúi đầu im lặng. Triệu Hựu Sâm đột nhiên lại cầm thứ gì, bất chấp sự phản đối của cô, cưỡng chế tách hai đùi, đẩy vào hoa huyệt ướt át, Ước Tố cảm giác bản thân trong nháy mắt bị thứ kia nhét kín. Món đồ nguy hiểm vắt ngang trong cơ thể, cô hoảng loạn nhìn xuống, mới biết đó là một khối khắc hình nam giới sinh động y như thật, món đồ rất lớn, bề ngoài còn có hoa văn gập ghềnh, vừa mới nhét vào hoa huyệt, cô đã cảm thấy những hoa văn đó đã cọ vào bức tường mềm mại bên trong.

"Triệu Hựu Sâm, ngài đừng có làm vậy..."

Cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà cầu xin hắn, hắn ngược lại dường như không nghe thấy, nắm lấy dương vật giả khổng lồ kia di chuyển trong cơ thể cô, bên trong vốn dĩ đã ướt đẫm, thứ này lại trùng hợp chế trụ điểm mẫn cảm, làm miệng cô không thể kìm nén mà phát ra tiếng rên rỉ. Chiếc kẹp ở ngực cũng đong đưa, kéo đến phát đau, cô cảm giác đầu ngực sắp bị kéo xuống đến nơi.

Thứ đồ này nhanh nhẹn đưa đẩy trong cơ thể cô, Triệu Hựu Sâm cứ vô cảm dùng nó chơi đùa như vậy, hắn làm vài lần hình như đã thấy mệt, bèn lấy ra một cái bình sứ nhỏ, bên trong tẩm thứ gì đó, bôi đều lên môi mật và hoa hạch đang nhô cao ở giữa, cô cảm giác cửa huyệt lập tức trở nên nóng rát đau đớn.

"Ngài cho ta thứ gì vậy!"

Ước Tố giãy giụa, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng người đàn ông xoay người rời đi, hạ thân Ước Tố càng ngày càng ngứa, sâu trong đáy lòng chợt dâng trào một khát vọng mơ hồ, cô cực kỳ muốn...

Cô không tự chủ được mà ma sát hạ thân, hiện tại đôi tay đã bị trói, không thể dùng tay giúp được, nhưng cô thật sự vô cùng khó chịu, đành phải chuyển động thân mình, để vùng cấm cọ vào dương vật giả, giảm đi cảm giác ngứa ngáy không cách nào ức chế ấy.

Bây giờ Ước Tố thậm chí còn không có sức mà hận hắn, cô hoàn toàn đã bị dục vọng nhấn chìm, hoa môi ngứa đến sắp nứt ra, cô chỉ có thể gần như ma sát hạ thân, để dương vật giả khổng lồ lang bạt trong hoa huyệt, nó chạm vào đỉnh hoa huyệt mềm mại, đem mỗi nếp hoa căng ra, mỗi lần cọ thật sâu lại mang đến một loại khoái cảm đau đớn. Trước kia cô chưa từng thẩm du, không ngờ lần đầu tiên thẩm du lại đau đớn khó quên như vậy.

Trong căn phòng rộng mênh mông, chỉ nhìn thấy cơ thể trắng nõn như sơn dương của cô gái, hai tay bị trói chặt lên đầu giường, đôi gò bồng bị kẹp kéo xuống, đầu ngực bị biến thành đóa hoa nhỏ đỏ ửng. Bên má Ước Tố đỏ bừng, nhìn qua đã thấy thần trí không rõ ràng, cô chỉ biết liên tục cọ hạ thân vào dương vật giả, để món đồ khổng lồ ấy co duỗi trong cơ thể.

Mỗi lần nó ra vào cơ thể đều tuôn ra rất nhiều dâm thủy, bất tri bất giác làm ướt đẫm khăn trải giường dưới thân, trong phòng đều là tiếng rên rỉ thảm thiết mà yêu kiều, nghe như hạt châu đứt quãng, trong dục vọng lại lộ ra sự đáng thương khó tả.

Mỗi một động tác nhỏ, Ước Tố đều vô cùng khó khăn, vùng mật dưới thân bị cọ đến đỏ tươi, hai hoa môi hoàn toàn bị mở ra, thậm chí còn bị đẩy ra ngoài, thoạt nhìn hết sức khổ sở.

Ước Tố không kiềm chế nổi tiếng rên, rốt cuộc cũng đạt tới cao trào, lúc này cô mới tỉnh táo lại một chút, ngay sau đó lại bi ai phát hiện, cô vậy mà lại bị một món đồ chơi làm cho lên đỉnh.

Đây là cô tự cầu mà có.

Nước mắt như hạt châu liên tiếp lăn xuống, cô gắt gao cắn môi dưới, kiên quyết không để mình phát ra một thanh âm gì. Ước Tố tiếp tục máy móc va chạm với dương vật giả dưới thân, để dương vật khắc tinh tế tận tình cọ sâu vào cơ thể, khiến hoa văn trên đó lại chạm vào điểm mẫn cảm thêm lần nữa.

Đây là cô tự mình phạm tội, nên phải tự gánh lấy.

...

Từ sau ngày hôm đó, quan hệ của Ước Tố và Triệu Hựu Sâm đích thực đã đến điểm đóng băng. Hắn đeo xích bạc lên mắt cá chân Ước Tố, khóa lên đầu giường, hạn chế tự do của cô. Ngày nào cô cũng quần áo rách rưới, chờ hắn trở về lại tiếp tục nhận phạt lăng trì.

Cô dần dần bắt đầu mất phản kháng, dù sao phản kháng cũng không lại sức hắn, đơn giản chỉ dạng chân ra tận tình hưởng thụ, ngày đó trải qua thủ dâm làm cô ý thức được rằng người đàn ông này không chỉ hỉ nộ vô thường mà còn rất nhẫn tâm. So với một mình hao sức, không bằng mở hai đùi cho hắn dùng lực thì tốt hơn, cô đã dần dần quên mất tự tôn và thể diện rồi. Đôi khi hắn sẽ ngẫu hứng cho cô tự do, để cô nhìn khuôn mặt mình trong gương nhà tắm, khuôn mặt ấy gầy suýt nữa mất đi hình dạng, người không ra người quỷ không ra quỷ. Ước Tố do dự sờ lên mặt, thầm nghĩ bản thân tại sao lại biến thành bộ dạng này.

Bình thường ở nhà Ước Tố rất hay mặc váy ngủ bằng vải bông, bên dưới bỏ trống, hắn vừa về liền vén thẳng váy lên đùa giỡn, đôi khi hắn sẽ dịu dàng hiếm có, kỳ quái mà đột ngột ôm chặt cô không buông, nhưng đa số hắn vẫn thô bạo, hỉ nộ vô thường.

Cô nghe nói hắn sắp làm Nguyên soái chân chính, hắn có lẽ thật sự sẽ coi mình là đế vương nắm giữ sống chết của cô, biến cơ thể cô thành món đồ chơi có thể tùy ý trêu chọc. Thỉnh thoảng cô nhận ra bản thân và đám gái điểm chẳng có gì khác nhau, chẳng qua chỉ thân phận cao quý trong mắt mọi người ở bên ngoài thôi. Cô có lẽ chính là gái điếm được nuôi cao quý nhất.

Những ngày tháng qua, Ước Tố bị nhốt trong biệt thự nguy nga lộng lẫy, đến Đan Quế cũng bị Triệu Hựu Sâm đuổi đi, cô nhìn thấy không quen, phủ Duệ Thân Vương không một ai tới, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nếm trải mùi vị tuyệt vọng như vậy.

Tình cờ có một lần Trình Thuật An tới thăm, lúc ấy cô đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Trình Thuật An ở bên ngoài gõ cửa, cô liền mở ra. Thấy khuôn mặt mơ hồ lấm chấm râu, cô đột nhiên cảm giác như đã mấy đời trôi qua.

Bọn họ đối mặt rất lâu, rất lâu mà không một ai mở miệng, sau một lúc, Trình Thuật An mới chịu cất tiếng: "Phu nhân, Tư lệnh... Sai tôi tới lấy đồ."

Hai chữ "Tư lệnh" này cô ngẫm ở trong lòng rất lâu, mới yên lặng nghiêng mình, để Trình Thuật An tiến vào. Khoảnh khắc đi ngang qua, Trình Thuật An không nhịn được hỏi một câu: "Phu nhân, có khỏe không?"

"Vẫn ổn." cô vuốt tóc, cười lạnh một tiếng, "Cậu không thấy được à?"

Cô rốt cuộc cũng học được tính chanh chua.

Bây giờ nhớ tới hồi niên thiếu, cô cảm giác như là một giấc mộng xa xôi, cô đã quên mất giọng nói, điệu cười của mình khi còn ở vương phủ, cũng đã quên thiếu nữ đơn thuần vô ưu vô lo, cuộc đời của cô đã hoàn toàn bị người đàn ông này vấy bẩn, những đồ vật cô từng khinh thường nhất, hiện tại cô lại thấy không tồi, để nó dính vào tận trong xương tủy cô.

"Phu nhân, tôi không có ý này." Trình Thuật An vội vàng giải thích, thấp giọng nói, "Phu nhân, bất luận khi nào người yêu cầu, tôi đều nguyện ý giúp đỡ."

"Không cần, con đàn bà như này, không xứng."

Ước Tố bật cười, bờ môi tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, cô nói xong câu đó, liền xoay người trở về phòng, mặc kệ Trình Thuật An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro