Chap 11: Minh oan. Chỉ còn lại hai người!! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó ngẩng lên. Là Tuấn Khải. Anh đang lo lắng cho nó sao? Khuôn mặt tèm nhem của nó, Khải nhìn mà phát thương. Nó thì cảm động quá mà bật khóc nức nở trên vai Khải.

Để nó khóc xong, anh mới hỏi nó. Nó kể hết sự việc ra:

-Trời. Vậy mà em không nói sớm cho anh biết

- Em sợ Ca sẽ lo!- Nó vẫn thút thít.

Suy nghĩ một hồi, Khải nói:

- Có gì đó không ổn, không phải ở em, mà là Kuma.

- Ca biết gì rồi sao?- Nó lau nước mắt

- Theo anh.

Khải dẫn nó đến phòng an ninh, coi lại camera. Nó kìa, đang nghịch Kuma của Thiên Tỉ, tua lại trước đó khoảng tiếng đồng hồ, thì phát hiện, thủ phạm chính là cô phục vụ phòng!

Nó mừng lắm. Không phải tại nó mà Kuma rách, không phải nó. Cuối cùng cũng giải oan được rồi. Nhìn nó cười vui vẻ, đang lay lay tay áo của anh, Khải bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

- Quả không hổ danh là nam thần học bá. Em nợ Ca rồi.

- Có lệ phí cả nhé_ Khải quay qua cười

- Được rồi, Ca muốn em làm gì?

-Sau này anh sẽ nói

- Không nói giờ là em quên đấy. Hì

-Không sao, anh ghi âm rồi mà! _ Khải nháy mắt với nó.- Được rồi, giờ tìm Thiên Tỉ làm rõ mọi chuyện thôi.

Cả 4 người lúc này đều có mặt trong phòng chờ . Khải cho Thiên xem lại đoạn video đó, còn nói cô phục vụ phòng đó đã thú nhận. Thiên Tỉ chỉ im lặng. Nó lúc này, lấy hết can đảm, đưa ra con gấu Kuma đã được khâu lại, đương nét còn vụng về:

- Thiên Tỉ à, tôi đã khâu lại Kuma cho anh rồi. Tuy là vẫn còn lộ chỉ, nhưng tôi đã cố hết sức rồi. Tôi xin lỗi vì đã trực tiếp làm rách. Tôi thật sự xin lỗi, mong anh bỏ qua.

Ánh mắt nó khẩn thiết nhìn Thiên Tỉ. Mãi lúc này nó mới có cơ hội nói lời xin lỗi. Đồng Tử của Thiên Thiên khẽ động đậy như thoáng qua sự mềm lòng. Anh đã định đưa tay đón lấy Kuma nhưng lại nhanh chóng rụt lại:

- Cho dù không phải cô ta làm, nhưng em vẫn không ưa cô ta _ Thiên nói với Khải rồi đứng lên, bước ra ngoài. Nguyên Nguyên và Khải an ủi nó:

- Cậu ấy vốn là thế, tỏ vẻ lạnh lùng vậy thôi, chứ thực là ấm áp lắm đấy.

- Phải đó, hồi Thiên Tỉ mới vào nhóm, em ấy cũng không hòa đồng chút nào, nhưng thời gian qua đi, bây giờ bọn anh đã trở thành anh em chí cốt đó thôi. Có lẽ ấn tượng đầu không tốt nên Thiên Thiên khó mở lòng, em đừng buồn.

- Nhã Uyên, cậu đừng lo, tớ và Khải ca sẽ giúp cậu nhé. Tảng băng di động ấy, dễ mềm lòng không ấy mà.

Tuấn Khải và Vương Nguyên thay nhau liên tiếp an ủi, động viên nó. Nó mới đầu còn buồn, nhưng bản tính vốn lạc quan yêu đời không cho phép nó bi quan.

- Em hiểu mà, hai người không phải lo cho em đâu, em nhất định sẽ khiến Thiên Tỉ quý mến em trở lại

Tuấn Khải và Vương Nguyên đều cổ vũ nó nhiệt liệt. Tuấn Khải cảm thấy thực sự ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, sự lạc quan của nó!

Sáng hôm sau, nó qua phòng chờ, nở nụ cười thật tươi, chào tất cả mọi người. Trong công ti, ai cũng quý nó. Nó dễ thương, dễ chịu, lại hòa đồng vui vẻ. Ai cũng vẫy tay chào lại nó duy chỉ có Thiên Thiên là vẫn cắm mặt vào điện thoại.

"Không sao!! Vạn sự khởi đầu nan! Lý Nhã Uyên mày nhất định sẽ làm được"_ Nó tự nghĩ.

Nó chủ động lại gần Thiên Tỉ, ngồi bên cạnh anh. Anh không hề có phản ứng gì, tay vẫn lướt nhanh trên điện thoại. Không khí thật gượng gạo. Nó thì chẳng biết nói gì, còn anh thì  cứ thản nhiên như không hề thấy sự tồn tại của nó. Bí quá, nó nói đại:

- Hôm nay, trời đẹp nhỉ!_ Vừa dứt câu, sấm đánh 'uỳnh' một cái làm nó giật mình, mây đen kéo đến, trời nhanh chóng mưa to

-"Ông trời ơi, ông có phải đang cố tình chọc ghẹo con không"_ Nó dở khóc dở cười, thầm than vãn. -_-||

Anh chỉ cười nửa miệng:

-Trời đẹp quá ha!

Nó nín bặt. Thực sự là không còn gì để nói nữa. Nó như trở thành trò cười trước mặt Thiên.

Thiên Tỉ sau khi biết rõ nó không làm rách Kuma, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó khó chịu khi nhìn thấy nó. Có lẽ, ấn tượng đầu đối với anh rất quan trọng, một khi đã có ấn tượng xấu với ai, anh sẽ khó mà mở lòng với họ được.

Những ngày tiếp theo, nó vẫn nỗi lực kiên trì dùng sự lạc quan để chinh phục anh nhưng lại đáng tiếc thay anh cứ lảng tránh, anh hạn chế đến mức tối thiểu tần suất gặp nó. Anh không muốn có thêm rắc rối nào cả. Cho đến một ngày.....

-Hôm nay, anh và Nguyên sẽ bay qua Trường Sa, chụp hình cho set ảnh mới quảng cáo. Họ nói set của em Ok rồi nhưng những tấm của anh và Nguyên thì không ổn, nên họ muốn chụp lại tiện thể phỏng vấn luôn._ Khải nói

-Em biết rồi, anh với Nguyên cứ đi thong thả nhá.

- Này, Thiên Thiên, cậu phải chăm sóc kĩ cho Nhã Uyên đấy. Bọn tớ đi mấy ngày rồi về. Đừng có bơ cậu ấy nữa.

- Cô ta không đi cùng mấy người sao??_ Anh ngạc nhiên

-Bọn anh có hai người, lại cùng đi với giám đốc, đương nhiên cô ấy sẽ ở nhà, lo lịch trình cho em rồi.

- Nhưng mà.......

- A...đến giờ rồi, bọn anh đi đây. Bye bye!!

Nói rồi, họ bước lên xe, phóng ngay đến sân bay, để lại Thiên Thiên trơ trọi một mình đang đóng băng người. Sẽ chỉ còn lại hai người thôi sao!!!!

*************END CHAP 11**********

                                       *An Nhiên*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro