Chap 48: Thổ lộ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhã Uyên buồn bã bước đi. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Cả đêm qua cô đã thức trắng, không thể chợp mắt dù chỉ là phút giây ngắn ngủi. Cô chỉ biết ngồi trước cửa kính lớn trong phòng mình, đầu tóc rối bù nhìn ra ngoài thành phố. Từng ánh đèn cứ tắt dần tắt dần như hi vọng của cô với anh cũng nhạt nhòa dần theo thời gian.

Cô bỗng nhớ lại lời Diễm Kì nói. Cô sẽ chỉ là vết nhơ khó có thể kì sạch trong đời anh. Mọi nỗi lực của cô cũng sẽ chẳng có tác dụng. Cô nhỏ bé yếu đuối như thế, làm sao có thể chống chọi được với sự ranh mãnh của Showbiz và những toan tính của Diễm Kì.

Cô dừng lại bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra ngoài. Nhưng thứ cô nhìn không phải cảnh vật mà chỉ là những kỉ niệm vui buồn cô cùng Thiên Tỉ trải qua. Cô còn nhớ như in lần đầu tiên cô gặp anh, trớ trêu như thế nào, anh đã vô cùng ghét cô. Rồi khoảnh khắc hai người gần sát bên nhau cảm nhận được cả hơi thở ấm nồng. Cô làm sao quên được, anh đã bảo vệ cô khi gặp lại người yêu cũ, đã an ủi và ôm cô vào lòng như bảo bối. Có lẽ, cô cũng sẽ chẳng bao giờ quên được ngày anh nói yêu cô và trao cho cô nụ hôn đầu đời!..

Nước mắt lại rơi, cô vì anh mà rơi lệ không biết bao nhiêu lần. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ yêu ai đó nặng tình như thế.

                           *********

Hôm sau, Nhã Uyên vẫn bước đi trên hành lang quen thuộc đó, và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Cô hơi sững người khi thấy Thiên Tỉ lướt qua người cô một cách vô tình như không hề quen biết. Tim cô nhói lên một hồi, nhưng vẫn cố giữ không cho nước mắt lại trào ra. Cô cũng đành ngậm ngùi lướt qua anh thêm lần nữa.

Nhã Uyên nhanh chóng trở lại bình thường. Dù gì cô cũng đang ở công ti, không thể để chuyện riêng ảnh hưởng đến việc tư được.

Sắp đến giờ ăn trưa, Nhã Uyên thu xếp văn bản các thứ gọn gàng trở lại, rồi định ra ngoài mua cơm hộp ăn cho qua bữa.

Vừa đẩy cửa phòng, cô đã gặp ngay Vương Nguyên đứng bên ngoài. Cô ngạc nhiên:

"Vương Nguyên?"

"Chà...may quá, cậu ra sớm hơn tớ nghĩ đấy!"

"Cậu ở đây làm gì?"

Cậu chẳng nói gì, chỉ cười mà nắm lấy tay Nhã Uyên kéo đi. Vương Nguyên vừa đi vừa nói:

"Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện, tớ thấy bức bối kinh khủng. Nhân dịp tớ được nghỉ chiều nay, cậu cùng tớ giải khuây một thể luôn nhé."

Nói vậy chỉ cho có lệ thôi, bởi khi cô hiểu rõ đầu đuôi mục đích của cậu, cậu đã nhấn cô ngồi xuống chiếc môtô phân khối lớn rồi.

Nhã Uyên lập tức từ chối:

"Thôi,...tớ còn nhiều việc lắm...."

"Để sau rồi làm"

"Lỡ fan nhìn thấy thì sao..."

"Đi cùng quản lí thì có vấn đề gì"

" Tớ thấy hơi mệt!..."

"Xạo quá, lúc tớ đến cậu còn nô đùa với đồng nghiệp hoàn toàn bình thường mà"

Mọi lí do cô đưa ra đều bị cậu lật tẩy trong vòng chưa đầy một nốt nhạc. Vương Nguyên trông thế mà lém lỉnh thông minh hơn cô nghĩ.

Nhã Uyên còn đang cố nghĩ xem còn lí do nào khác không thì Vương Nguyên, cậu đã chụp mũ bảo hiểm vào đầu cô. Cậu nhìn vào mắt cô. Cô có thể thấy được sự thất vọng trong ánh mắt đó:

"Cậu tránh tớ à? Không muốn đi chơi với tớ sao?"

Cô sợ cậu tổn thương, cô liền xua tay lắc đầu quầy quậy:

"Đâu có, tớ chỉ....à....ờ....háo hức quá ấy mà...Ha-Ha-Ha..."

Cô cười gượng ép như mếu máo. Vậy mà Vương Nguyên chẳng để ý tẹo nào. Cậu vô tư nhảy phốc lên xe, hô lên thích thú:

"Vậy thì...Let's goooo!!!!"

Tiếp đó, Vương Nguyên lái xe như bay vèo vèo vượt qua cả mấy ô tô phía trước. Nhã Uyên không ngừng hét ầm lên, ôm chặt eo của cậu, khiến mặt cậu nóng bừng. Lúc này, cậu chỉ muốn phóng nhanh và nhanh hơn nữa mà thôi!!

Vương Nguyên dắt Nhã Uyên đến một quán ăn cơm trưa. Hai người cùng ăn ngấu nghiến những phần cơm dành cho ba người ăn mới hết. Khi ăn xong, họ còn nhìn nhau mà cùng cười về tài ăn uống của đối phương.

Ăn xong Vương Nguyên lại kéo cô vào khu mua sắm, cùng nhau thử áo, thử váy, giầy.... Hai người còn tự trình diễn thời trang ngay trong cửa hàng, khiến các cô nhân viên cũng bụm miệng cười trộm.

Rồi họ lại tiếp tục đi ăn. Vương Nguyên dẫn cô đi càn quét các tiệm ăn, đi xem phim, uống nước,..... Thậm chí Vương Nguyên còn chọc giận con chó ở đầu phố, khiến nó sủa ầm lên rồi đuổi theo hai người, làm cô cùng cậu chạy bán sống bán chết. Nhưng được cái lại thấy thú vị vô cùng.

Chẳng mấy chốc mà đã đến xế chiều, cậu và Nhã Uyên đã vô cùng vui vẻ. Đi với Vương Nguyên, cô như quên hết mọi sầu lo, sống thoải mái, cười cũng thoải mái mà chẳng chút bận lòng.

Đến một công viên, ngồi xuống ghế đá, hai người cùng ngắm nhìn hoàng hôn đang lặn xuống sau chân trời xa tít. Ánh nắng vàng vọt yếu ớt phủ lên cả hai người thật bình yên, dễ chịu. Cô cùng cậu đang ăn kem- món ăn cuối cùng kết thúc một buổi chiều vui vẻ.

Nhã Uyên  vô tư ăn kem, chẳng để ý Vương Nguyên đang ngồi cạnh ngắm nhìn cô từ nãy tới giờ. Cậu thích nụ cười người con gái trước mặt cậu, cậu thích cách cô chụp lên đầu cậu một cái mũ màu hồng thắt nơ của con gái rồi lăn ra cười ngặt nghẽo, cậu thích cách cô kể chuyện cười và làm mặt vui nhộn cho cậu xem, kể cả cách ăn ngấu nghiến của cô cậu cũng thấy thật đáng yêu....Có lẽ, cậu hiểu rằng bản thân không còn đơn giản là thích chơi với một cô bạn, mà muốn gần gũi với một tư cách cao hơn.

Cậu mân mê cây kem trong tay. Mặt cậu hơi đỏ lên. Khẽ ho một tiếng, cậu  mở lời muốn nói điều thầm kín nhất trong trái tim cậu. Nhưng chưa một câu từ nào phát ra khỏi cổ họng, Nhã Uyên đã gọi tên cậu, tuy mắt cô cũng chẳng nhìn vào mặt cậu:

"Vương Nguyên!..."

Vương Nguyên nuốt lại những lời định nói ra xuống bụng. Cậu ngoạm lấy cây kem ốc quế của mình, trả lời:

"À...Ừm. Tớ đây..."

Nhã Uyên vô thức đưa tay lên phía trước, như để chạm vào những tia nắng vàng của hoàng hôn. Mắt cô khẽ cụp, lông mi cong cong... Thứ ánh sáng mị hoặc của hoàng hôn khiến cô trở nên đẹp lạ lùng trong mắt cậu. Nhã Uyên nói tiếp:

"Đã bao giờ cậu ước được làm nắng chưa?"

Vương Nguyên im lặng. Cậu chưa bao giờ thấy Nhã Uyên lại có vẻ buồn bã đến thế. Cậu nhẹ nhàng đáp lời:

"Tại sao?"

"Bởi vì..."

Tay cô vẫn lơ lửng ở phía trước, mềm mại như cánh bướm chập chờn:

"Khi được làm nắng, tớ sẽ vô tư chạy nhảy, đến bất cứ nơi nào tớ muốn. Tớ sẽ cùng với những tia nắng khác, bầu bạn và bay đến muôn nơi theo vòng quay của mẹ Mặt Trời. Lúc đó, tớ sẽ không bao giờ phải gặp lại bóng đêm, cũng sẽ chẳng bao giờ phải chịu những cảm xúc đau lòng tổn thương mà con người thường xuyên phải chịu...!"

Cậu nhìn người con gái trước mặt. Cậu chưa từng thấy một Nhã Uyên sâu sắc đến vậy. Cậu ngắm nhìn hoàng hôn. Im lặng một lúc cậu trả lời:

"Nếu cậu là nắng, tớ sẽ là gió... !"

Cô quay mặt nhìn Vương Nguyên. Cậu cũng nhìn thẳng vào mắt cô mà nói một cách rất chân thực:

"Khi làm gió rồi, tớ sẽ chỉ thổi đến những nơi mà cậu đến, tớ sẽ làm bạn với cậu, tuyệt đối không rời xa. Làm gió rồi, tớ sẽ che chở cho cậu, không bao giờ làm cậu đau lòng tổn thương.

Nhã Uyên không ngốc, cô hoàn toàn hiểu được những ẩn ý sau lời nói kia. Cô thoáng đỏ mặt, khẽ quay mặt đi né tránh thì Vương Nguyên đã gọi tên cô:

"Nhã Uyên...!

Cô không quay đầu, không thèm nhìn cậu lấy một cái. Cậu khẽ nhắm mắt lại, cười nhẹ. Cậu đưa tay nắm lấy hai vai cô xoay người cô lại. Cậu mỉm cười, nụ cười rất cảm thông nói:

"Đừng ngại ngùng như thế. Tớ biết cậu sẽ không chấp nhận tớ mà."

Cô bất lực, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng cô lí nhí:

"Tớ xin lỗi...."

Vương Nguyên buông cô ra, hai tay cậu tựa lên thành ghế. Cậu nói:

"Xin lỗi một lần chưa đủ đâu. Cậu còn phải xin lỗi chuyện dám giấu tớ, cậu và Thiên Tỉ hẹn hò nữa!"

Nhã Uyên ngạc nhiên, cô há hốc miệng hỏi:

"Sao cậu biết.???"

Cậu khẽ cười thành tiếng, đáp:

"Tớ đâu có ngốc, nhìn ánh mắt hai người dạo gần đây thấy nghi nghi, với lại Tuấn Khải bị tớ ép cung nên nói hết ra rồi. Thật là....sao ai cũng biết mà chỉ mình tớ là biết cuối cùng.! Haizz...zz"

Nhã Uyên cúi gằm mặt, cô thực chẳng biết nói gì ngoài câu xin lỗi. Vương Nguyên thấy vậy thì phất tay nói:

"Cậu đừng bận tâm nữa. Tớ thích cậu thật đấy, nhưng không bao giờ động vào hoa đã có chủ đâu. Gần đây biết chuyện tình cảm hai cậu không tốt, nhưng qua lần này tớ biết cậu vẫn yêu Thiên Tỉ rất nhiều."

Ngừng một lúc, cậu lại nói:

"Đừng lo, tớ hiểu Thiên Tỉ. Cậu ấy không phải loại người bắt cá hai tay. Tớ và Khải nhất định sẽ tìm ra uẩn khúc cho việc này!"

Vừa dứt lời, Nhã Uyên đã ôm chầm lấy cổ Vương Nguyên. Cô thì thầm:

"Cảm ơn....thực sự....rất cảm ơn cậu..."

Vương Nguyên hơi sững lại, nhưng cậu nhanh chóng trả lời bằng giọng trìu mến :

"Cậu mà cứ tự nhiên thế này, e là tớ lại thích cậu mất!"

Nhã Uyên vội vàng buông cậu ra, thẹn đỏ mặt. Rồi hai người lại cùng nhau cười đùa như trước, quýêt định chỉ giữ mối quan hệ bạn bè như xưa.

"Vương Nguyên, có được người bạn như cậu là điều may mắn nhất đời tớ"....

*************END CHAP 48**********

                                      *Cừu An*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro