Chap 9: "Tôi muốn sa thải cô ta"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đã trở thành quản lí riêng của TFBOYS, nó phải chuyển đến khách sạn của TFBOYS ở, để cho thuận tiện. Phòng của nó ở ngay cạnh phòng Tuấn Khải, đối diện là phòng Thiên Tỉ, bên trái là phòng Vương Nguyên.

Trở thành quản lí rồi, nó phải luôn theo sát 3 người, có thể ra vào phòng họ thoải mái . Từ hôm qua đến giờ, nó cứ như lơ lửng trên mây, cho dù gặp phải chuyện gì bực tức đến đâu, nó vẫn cứ cười vui vẻ được. Điển hình là lúc trên xe bus, nó bị một đứa bé làm dây kẹo lên bộ đồ yêu thích của nó, đứa bé lại không chịu xin lỗi mà còn làm mặt xấu với nó. Nó không những không bực, còn vui vẻ bẹo má thằng nhỏ, kêu nó đáng yêu. Thật hết nói nổi -.-

Tuy nhiên vẫn còn điều khiến nó khá hụt hẫng, người mà nó muốn gặp nhất, muốn giúp đỡ nhất, muốn được chính thức nói tiếng 'xin chào' nhất lại chưa hề biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng nó nhanh chóng trấn an bản thân:

-Không sao đâu, Lý Nhã Uyên, mày đã trở thành quản lí của anh rồi, việc được gần bên anh chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Nó bắt đầu cười khúc khích :

- Không biết có như Ngôn tình không nhỉ. Lỡ anh ý yêu mình từ cái nhìn đầu tiên thì sao? A...A....A...

Nó tự hét lên vì xấu hổ, áp tay vào má cho bớt nóng. Nó lại cười mà nhảy chân sáo đi về phía khách sạn.

Nó về khách sạn là để thống nhất lịch trình giờ giấc cho cả nhóm. Nhưng khi nó qua phòng Vương Nguyên và Tuấn Khải, họ đều không có trong phòng. Nó lôi điện thoại ra xem lại lịch, thì ra, giờ này Tuấn Khải đang phải tham gia một liveshow nho nhỏ, còn Vương Nguyên phải đi họp báo cho bộ phim mới ra mắt. Nó đã về sớm hơn dự định.

Nó lướt qua lướt lại cái lịch, thấy sáng nay Thiên Tỉ không có lịch trình nào hết. Nó bước đến trước cửa phòng, gõ cửa trước rồi mới mở cửa bước vào. Nó hồi hộp, trong đầu đã định sẵn cách giới thiệu sao cho có cảm tình nhất, thế nhưng phòng cũng trống không. Thiên Thiên không có trong phòng. Nó đoán chắc anh lại tranh thủ đi tập nhảy rồi.

Chần chừ một lúc, nó quyết định lượn quanh phòng anh một cái. Phòng khá ngăn nắp gọn gàng, rộng rãi, trang trí nội thất rất đẹp ( phòng V.I.P mà ) Còn có mùi hương rất dễ chịu. Nó lại gần giường của anh bắt gặp ngay em Kuma đang nằm ngay ngắn trên chiếc gối. Nó cầm Kuma lên, thích thú:

-Thì ra đây là Kuma hoàng hậu khét tiếng Haha .

Nó vốn rất thích gấu bông, huống chi lại là gấu của Thiên Tỉ. Nó ôm ấp rồi nghịch tay nghịch chân đủ kiểu. Bỗng........." roạt".............

Đơ mất mấy giây, nó nhận ra ....nó làm rách tay Kuma của Thiên Thiên mất rồi!!!!!!!

Vết rách khá lớn, bông gòn bên trong lòi cả ra ngoài, cuống cuồng, nó cố nhét bông trở lại nhưng càng làm vết rách to thêm.
(Giải oan cho chị nhà: Thực ra là do cô phục vụ phòng cũng là fan của Thiên. Bà đó tranh giành dữ lắm mới chiếm được cái chỗ dọn dẹp mấy phòng V.I.P kiểu này. Fan cuồng mà, cuồng phát sợ ý, thấy Kuma nên bà cũng cầm lên selfie đủ kiểu, thay đổi mọi góc quay. Tình cờ, tay của em Kuma lại quạc vào góc nhọn của cửa sổ, nên em bị sổ chỉ. Bà ý biết điều này nhưng không dám nói, lại cất vào chỗ cũ mà lẳng lặng rời đi =_=")

~~~~~~~Hiện tại~~~~~~~~~~

Mọi chuyện tưởng chừng như không thể tồi tệ hơn thì ' Cạch' . Ngoài cửa phòng có người đang bước vào. Nó giật thót mình, như một con robot, nó quay chầm chậm đầu lại, giữ nguyên cái tư thế nửa nhún nửa cúi . Mặt đầy gạch đen, nuốt ngụm nước bọt, Thiên Thiên đang đứng ngay đằng sau đó.

Im lặng.....Thiên Thiên lúc đầu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng nhanh chóng nhận ra trên tay nó là Kuma yêu dấu của anh, lại còn đang bị rách một cách thảm hại.

Nó nhớ hồi còn ở Việt Nam có xem qua mấy cái video cut về việc Thiên Thiên nhào tới đánh Nguyên túi bụi vì cậu dám ném Kuma đi. Chỉ ném đi thôi đấy nhé, mà anh ý đã nổi quạu lên rồi. Huống chi nó còn làm rách một cái to đùng như thế. Nó lại còn là một khuôn mặt lạ hoắc, đột nhập phòng người nổi tiếng trái phép, và mắc tội cố ý phá hoại tài sản riêng. (Theo Thiên nghĩ)

Thảm rồi, thảm rồi, nó thầm nghĩ:
-Lần này mình chết chắc rồi!!!

Anh- khuôn mặt lạnh tanh, vô cảm đến đáng sợ :

-Cô...là ai.- Nó có thể cảm nhận được sát khí nặng nề qua từng từ anh nói ra

- Tôi.....tôi......- Nó sợ quá, ấp a ấp úng

-Tôi hỏi, cô   là   ai !! -Anh như mất bình tĩnh, giọng gắt lên.

- Tôi....tôi ...là..quản lí mới của nhóm. - giọng nó lí nhí

- Quản lí?

- Hôm đó, anh bận luyện tập vũ đạo nên không biết tôi. Tôi định hôm nay sẽ.....- Lại chưa nói hết câu, anh đã bước dứt khoát và nhanh chóng đến chỗ nó. Nó tròn mắt, để anh lôi nó đi mà sợ không dám nói câu nào.

Anh nhét nó vào xe hơi, ( xe thể thao màu đỏ loại mới nhất nhé:))))) phóng xe đi với vận tốc ánh sáng. Mặt cắt không còn giọt máu, tái mét, nó bám chặt lấy dây an toàn, suốt đường đi, không dám ho he nửa lời. Nó biết đằng sau khuôn mặt thiên thần lạnh lùng kia, là sự tức giận đến đỉnh điểm.

- Đường này là đến công ti mà_ Nó nhìn đường phố quen thuộc, nghĩ.

- Chờ chút, chờ chút, anh ấy định ......... đuổi việc mình vì lí do lãng xẹt kia sao????? Không đâu, không thể nào. M nghĩ quá nhiều rồi Lý Nhã Uyên ạ!!

Và nó đã lầm.

- "Tôi muốn sa thải cô ta"

Cả giám đốc và nó đều trợn tròn mắt nhìn anh, gần như đồng thanh:

-Hả????

************END CHAP 9***********

                                          *An Nhiên*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro