Lâm Vĩnh Túc: Sinh nhật hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Vĩnh Túc, ăn thêm cái này."

" Vĩnh Túc, món này em chưa ăn."

" Vĩnh Túc, thử xem này."

" Vĩnh Túc,... "

"......."

Trên bàn ăn nhà họ Trịnh tựa hồ đang xảy ra một trận đấm bốc. Trịnh Liệt liên tục đưa thức ăn tới miệng Lâm Vĩnh Túc, dỗ ngon dỗ ngọt. Lâm Vĩnh Túc nhanh nhẹn quay bên trái, nghiêng qua phải né tránh. Cô đã ngán lắm rồi, vốn muốn trốn bữa sáng nay, nhưng Trịnh Liệt trước khi tới công ty còn nhất định nán lại chăm cô ăn.

Thế Phong ngồi bên cạnh nhìn bố mẹ, mút ngón tay, đôi mắt long lanh nước. Bố à, con nhỏ hơn mẹ cơ mà, con cũng muốn được như mẹ oa oa oa ~ T^T

Lâm Vĩnh Túc bị dồn đẩy đến cuối, quyết định dùng đến tuyệt chiêu đặc biệt....

" Ọe ! Ọe ! ..."

Cô che miệng, gục mặt xuống, nôn khan vô cùng dọa người. Trịnh Liệt quả nhiên mặt mũi tái mét, buông vội đũa xuống, vỗ lưng cho cô, cuống quít hỏi: " Vĩnh Túc, em có sao không, đừng nôn nữa mà..."

Lâm Vĩnh Túc lắc đầu, nhưng vẫn tiếp tục " Ọe ! " =.=|||

Trịnh Liệt yêu cô như vậy, làm sao cam lòng nhìn cô khổ sở như này đây ? Anh khẽ thở dài, ôn nhu nói : " Anh xin lỗi, không ép em ăn nữa, có được hay không? "

Lâm Vĩnh Túc tinh nghịch đảo mắt một vòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chiến thắng, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng đáng thương, quay lại nhìn Trịnh Liệt. Cô khịt khịt mũi, như một con chim nhỏ ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhìn ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cô, Trịnh Liệt phát ra tiếng cười trầm thấp trong cổ họng, thủ thỉ vào tai Lâm Vĩnh Túc : " Anh xin lỗi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi, tối qua làm em mệt quá mà.... "

Giọng nói thập phần ám muội khiến Lâm Vĩnh Túc không nhịn được nhớ lại chiến trường đêm qua mà mặt đỏ tim đập. Sau lần cô thỏa mãn anh, anh bắt đầu xấu xa trở lại, nhưng cũng rất nhẫn nhịn chiều theo ý cô. Cô bảo nhanh liền nhanh, kêu chậm lại liền chậm...

Thắt lưng tráng kiện đó, làn da hấp dẫn đó, cơ bắp rắn chắc đó, hôm qua đều phủ một tầng mồ hôi, ra vào có tiết tấu. Lại còn cậu nhỏ kiêu hùng của anh, lấp đầy cơ thể cô, chặt chẽ khăng khít khiến hoa huyệt cô co rút mạnh mẽ, đạt tới cao trào...

Lâm Vĩnh Túc mặt đã đỏ thành quả táo, lắc đầu ngăn dòng kí ức ùa về. Ôi, mất mặt quá, da mặt cô thật mỏng đi ! Lúc này khẳng định Trịnh Liệt đã biết cô đang nghĩ gì rồi !

Thản nhiên nhìn biểu cảm của Lâm Vĩnh Túc, Trịnh Liệt cười thầm trong lòng. Vừa rồi, anh đã biết mình bị gài bẫy. Nhưng anh là người nào chứ, cô mãi mãi không phải đối thủ của anh, bị anh đùa lại. Lần này, anh thắng!

" Bà xã tiếp tục nhé, anh đi làm đây... " Trịnh Liệt thổi một hơi lên vành tai Lâm Vĩnh Túc, khẽ nói. Lâm Vĩnh Túc lúc này mới giật mình phụng phịu, nhưng Trịnh Liệt đã ra đến cửa nhà, xấu xa quay lại cười khẩy, vẫy tay với cô. Thế Phong đi ra theo bố, hai người thầm thì một lúc lâu. Sau đó cùng làm một động tác ngoắc ngón tay út: " Quyết định! "

Đến công ty, Trịnh Liệt lập tức gọi điện thoại cho thư ký : " Đem hết tất cả công việc ngày hôm nay lên đây, tôi cần hoàn thành trong buổi sáng! " Thư ký khó hiểu, nhưng không dám trái lời, lẳng lặng nhìn tổng giám đốc phong thái bình thản hàng ngày điên cuồng làm việc.

Ở nhà, Thế Phong cùng Lâm Vĩnh Túc ngồi xem ' Cừu vui vẻ và sói xám', sau đó cùng đọc truyện cổ tích, rất nhanh đã tới giờ cơm trưa.

Không thấy Trịnh Liệt về, Lâm Vĩnh Túc đoán chắc anh còn bận. Cùng Thế Phong ăn xong, cô nói vú Trần hãy cứ để cơm lại chờ anh xem sao. Cậu chủ nhỏ nhà họ Trịnh đáy mắt chớp nháy, lon ton chạy đi chơi khắp nhà, Lâm Vĩnh Túc dỗ đi ngủ trưa thì nhất quyết không chịu.

" Reng..." Điện thoại ngoài nhà vang lên, vú Trần đi đến bắt máy.

" Vâng ạ. Vâng..." Vú Trần cúp máy, quay sang Lâm Vĩnh Túc: " Cậu chủ nói cậu rất bận, đến đêm mới về được, dặn dò tiểu thư ăn uống đầy đủ. "

" Vâng, con biết rồi ." Lâm Vĩnh Túc gật đầu. Chỉ chờ có vậy, Thế Phong lập tức mè nheo: " Mẹ, Thế Phong muốn đi chơi công viên..."

Lâm Vĩnh Túc hơi nhíu mi, tiểu quỷ này hôm nay lạ quá ! Nhưng dưới sự khóc lóc của nó, Lâm Vĩnh Túc buộc phải chiều theo. Ngồi trên ôtô, Thế Phong nghêu ngao hát. Bố à, bố nói khi nào bố gọi về là phải dẫn mẹ ra ngoài đúng không ? Thế Phong làm được rồi này, bố cố lên nhé !

Hai mẹ con đi chơi công viên đến tận tối, vì Trịnh Liệt nói sẽ về muộn nên Lâm Vĩnh Túc cũng không sợ về trễ làm anh lo lắng.

Xe dừng lại trước cổng, Lâm Vĩnh Túc dắt tay Thế Phong xuống xe, nhưng ngay lập tức giật mình. Trong nhà tối đen như mực, có chuyện gì xảy ra?

" Có ai không? Vú Trần? ..."

Lâm Vĩnh Túc nắm chặt tay Thế Phong, lên tiếng gọi. Nhưng ngoại trừ tiếng vọng lại thì yên ắng đến đáng sợ.
....

Đột nhiên, hàng trăm ngọn nến to nhỏ cùng lúc phát sáng, tạo thành một vòng tròn lung linh, thắp sáng cả phòng khách. Lâm Vĩnh Túc kinh ngạc tới há miệng, đẹp quá ! Phòng khách rải đầy hoa hồng, vô vàn bóng bay, dưới ánh nến hiện ra lung linh huyền ảo.

" Happy birthday to you, happy birthday to you....." Tiếng hát trầm ấm của Trịnh Liệt vang lên, dời đi sự chú ý của Lâm Vĩnh Túc. Trên tay anh nâng một chiếc bánh kem, cắm nến nhỏ xinh bên trên, còn có cả hình ảnh cô được làm công phu tỉ mỉ. Lâm Vĩnh Túc bây giờ mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của cô !

Xúc động.

Sống mũi Lâm Vĩnh Túc cay cay, đưa tay nhận lấy chiếc bánh từ tay Trịnh Liệt. Điện được bật lên, Trịnh Liệt mỉm cười ngọt ngào nói :" Vĩnh Túc, sinh nhật vui vẻ! "

Thế Phong chạy đến ôm chầm lấy bố, nũng nịu :" Bố, con có giỏi không? Con đưa được mẹ đi ra ngoài đó!"

" Thì ra hai bố con giấu mẹ hả?" Lâm Vĩnh Túc làm vẻ nghiêm mặt, nhưng trong lòng lại như được tẩm đường.

Thế Phong cười hi hi, chạy đến bên mẹ, hôn chụt vào má Lâm Vĩnh Túc : " Mẹ xinh đẹp sinh nhật vui vẻ! "

Cả Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc đều phì cười vì cậu bé đáng yêu, ba người cùng nhau ngồi ở ghế sô pha cắt bánh kem. Cô chợt nhớ ra, quay sang hỏi : " A, còn người làm đâu anh?"

" Anh cho họ về từ chiều rồi! " Trịnh Liệt vừa cho Thế Phong ăn bánh vừa trả lời.

" Vậy anh về từ chiều sao, còn công ty? "

" Anh cho nghỉ phép nửa buổi. "

Lâm Vĩnh Túc cảm động, suýt không kìm được mà rơi nước mắt. Anh vẫn nhớ sinh nhật cô, lại còn dành cả buổi chiều để chuẩn bị. Người chồng tốt như thế, đời này thật may mắn khi có anh!

Thế Phong vì mệt cả ngày nên đã ngủ thiếp đi. Hai người bế cậu bé về phòng rồi đóng cửa. Lâm Vĩnh Túc vừa định bước đi, đã bị Trịnh Liệt bế bổng lên.

" Anh, anh làm gì vậy! " Cô biết được ý đồ của anh, mặt lại đỏ bừng.

" Vĩnh Túc, phải tranh thủ thôi. " Trịnh Liệt đặt cô xuống giường ngủ, bắt đầu cởi quần áo.

" Tranh thủ? " Cô khó hiểu hỏi lại.

" Vì sắp tới bảo bối lớn làm bụng em lớn rồi, anh lại phải ăn chay!" Trịnh Liệt hùng hồn nói, một giây sau đã nuốt hết câu nói tiếp theo của cô bằng nụ hôn say đắm.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ yêu kiều và tiếng thở dốc trầm thấp.

Hôm nay, là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của cô !

____________________

Mít: Vẫn chưa biết bảo bối trong bụng nên trai hay gái nữa các bạn ... TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro