Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai ngày kể từ cái hôm tôi và mẹ cáo biệt thầy Hữu để trở về Hà Nội. Mọi thứ xung quanh tôi vẫn vậy, ngày ngày vẫn trôi đi với những cánh đồng và lũ trẻ trong xóm. Cái tuổi thơ của tôi đã chìm đắm vào một giấc mơ mà đến tận lúc trưởng thành tôi vẫn muốn được mơ lại những giấc mơ ấy. Nhưng đó chỉ là những kỷ niệm, những hình ảnh thật đượm tình về quãng thời gian đã nuôi dưỡng tâm hồn ta mà ta vẫn luôn trưng bầy chúng trong những ô chứa của "hoài niệm". Và mọi thứ sẽ mãi bình yên như vậy nếu như ngày thứ ba không xảy ra những sự lạ, những điều đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một đứa trẻ...Ngày đó mẹ tôi phải đi học tại chức ở nội thành, tối ngày nào cũng phải ngót nghét 10 giờ hơn mới về tới nhà. Bố tôi thì trực ban y tế ở trạm xá nên cũng đi đêm đi hôm suốt. Ngôi nhà ba tầng mới cất của gia đình hồi đầu năm mà tối nay chỉ có mình tôi ở nhà. Cảm giác trống vắng và lạnh lẽo vô cùng, khoảng không rộng cả trăm met cho ta cảm giác muốn thu mình lại một xó. Đang ngồi say xưa với tuyển tập truyện dài doremon ở tầng hai thì tôi nghe có tiếng bước chân ở ngay cầu thang. Nghĩ có ai về nên chạy vội ra xem, nhưng ngặt nỗi không chỉ cầu thang mà ngay cả tầng một cũng không có ai. Thiết nghĩ bản thân nghe nhầm nên tôi quay trở về phòng trên tầng, vừa cầm tay vào cuốn truyện thì lại có động. Vẫn là những tiếng bước chân, nhưng lần này thì nhanh và dồn dập như thể có vài người đang chạy trên cầu thang vậy, chưa kể nếu nghe kỹ thì còn có cả tiếng lạch cạch hệt như các tấm gỗ va vào nhau. Bấy giờ trong lòng tôi đã như lửa đốt, có khi trong nhà có trộm, tôi nghĩ. Chốt ngay cửa, tôi bốc máy gọi điện cho bố mẹ nhưng điều trùng hợp là cả hai đều không bắt máy, tôi cố gọi lại nhưng kết quả vẫn như vậy. Định bụng đánh liều một phen mở cửa ra ngoài xem sao, nếu là trộm thì kiểu gì nó chả mò vào phòng của mình chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vơ tạm cái chổi trong góc nhà, tôi tiến lại phía sát cửa để nghe ngóng tình hình, những âm thanh phát ra rõ mồn một như ngay phía bên cạnh. Khẽ mở cửa, tôi hé mắt nhìn ra ngoài để thăm dò xung quanh, quái lạ thật, vừa mới mở cửa ra thì mọi thứ đột nhiên im bặt, tiếng bước chân mới đây vẫn còn ngay bên tai mà giờ căn nhà lại im ắng một cách lạ thường, thỉ như nếu có trộm thì cũng chẳng tài nào mà biến mất một cách quái dị đến thế. Tôi từ từ ngó xuống dưới tầng rồi quyết định đi một vòng quanh nhà để kiểm tra, mọi thứ chẳng có gì thay đổi, tất thẩy vẫn ở nguyên vị trí ban đầu của nó, thậm chí ngay cả một tiếng động nhỏ cũng tuyệt nhiên không thấy xuất hiện. Lúc này tôi mới bắt đầu nghĩ đến những trường hợp hãn hữu. Cách đây vài ngày tại huyện lị Tứ Kỳ tôi đã được nghe, được chứng kiến tận mắt bức tranh ma mị mà thầy Hữu và cô Trà tô điểm, chẳng lẽ mấy thứ quỷ dị đó lại theo chân tôi về tận vùng ngoại ô này? Không được, tôi phải đi dò lại một lần nữa xem sao, bất quá thì tôi khóa trái cửa chạy sang nhà hàng xóm, chứ như này thì quả thật chẳng tài nào mà an tâm cho được. Tôi lấy phòng khách làm mốc, đi dọc từ ngoài vào trong rồi lên những tầng trên, mỗi tầng tôi đều để ý kỹ hết các ngóc ngách xem có ai ẩn nấp hay điều gì khả nghi hay không. Nhưng không, kết quả tôi thu được so với những lần vừa rồi chẳng có gì thay đổi. Căn nhà trở về sự bình yên mà nó vốn có, tôi mệt mỏi trở về phòng, nằm vắt tay lên trán mà ngẫm, cái suy nghĩ ba tấc của thủa thiếu thời ấy chẳng thể nào cho tôi một lời giải đáp phù hợp về những gì vừa diễn ra. Tôi định bụng ngủ một giấc thì nghe thấy tiếng đập bàn đập ghế ở phòng bên cạnh, tôi vùng dậy lao sang, lần này quyết phải xem nó là cái thứ gì mà thoát ẩn thoát hiện khi tỏ khi tường như vậy. Tôi mở toang cửa phòng bên cạnh, không khí xung quanh đặc quánh lại, chỉ còn tiếng thở gấp của tôi, trên bàn làm việc mọi thứ vẫn gọn gàng đâu ra đấy, không có dấu hiệu của người lạ. Tôi quan sát kỹ xung quanh thì phát hiện thấy tấm bùa yểm dán trên cửa ra vào đã rơi xuống, lần này chắc chắn không phải sự trùng hợp. Tôi bắt đầu nghĩ đến thứ đó, thứ mà dân gian vẫn hay gọi là hồn ma bóng quế. Tôi quyết định về phòng cố thủ, lần này nhất nhất dù có thứ gì xảy ra tôi cũng kệ, mặc cho nó tác quai tác quái như nào tôi cũng quyết chí không ra ngoài. Vừa sập cửa lại thì tôi nghĩ ngay ra cái phong bao đỏ hôm bữa thầy Hữu đưa cho tôi. Cực chẳng đã, lúc này còn không dùng thì còn dùng vào lúc nào nữa, tôi lục tung ngăn bàn để tìm cái phong bao, may quá nó vẫn còn ở đây. Để ý kỹ thì phía ngoài phong bao có một chữ Tàu, sau này tôi hỏi thầy Hữu thì biết đó là chữ Mộc. Tôi xé lớp giấy ở phía trên đầu rồi thò tay vào trong thì thấy có hai vật, một là miếng ngọc màu lục to bằng hai đốt ngón tay, vật còn lại là một mẩu giấy con vỏn vọn ba chữ "giữ lấy ngọc". Chưa kịp tìm hiểu công dụng của miếng ngọc này như nào thì thoạt nghe có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cộc cộc đều đều làm các thớ thần kinh của con người cảm thấy rối loạn.

"Mở hay không? Người hay ma? Thực hay ảo?", tôi nghĩ.

Tôi chần chừ cố đợi xem tình hình ra sao, được một hồi thì tiếng gõ nhanh đều. Nhịp độ của nó tăng dần lên và ngày càng mạnh. Có cảm giác chỉ thiếu chút nữa thôi là cái thứ ở phía bên kia cánh cửa sẽ đập tan tất cả để ập vào bên trong vậy. Tôi nắm chặt lấy mép quần, chầm chậm tiến về sát phía cửa. Tay phải từ từ đặt lên núm vặn toan mở cửa thì tôi khựng lại. Khoan đã, hình như không có tiếng gõ cửa nữa, cái lúc tôi vừa chạm tay vào có vẻ như tiếng gõ cửa đã biến mất hoàn toàn. Quái đản, đúng là có thứ gì đó đang muốn hù dọa tôi rồi. Lập tức bốc máy một lần nữa để gọi lại cho bố, lần này máy thông, đầu dây bên kia có người nhấc máy. Tôi như mở cờ trong bụng,

-Bố, bố à, alo... alo

Không có ai trả lời, đầu dây bên kia có người nhấc máy nhưng lại giữ im lặng. Tôi định cúp máy thì chợt nghe có động, âm thanh vọng ra từ loa điện thoại. Nhưng không phải là giọng nói của bố tôi, đó là một tiếng cười dị thường, tiếng cười khanh khách rất đanh của người phụ nữ quãng được quãng mất. Tôi hoảng loạn tột độ, tay buông khỏi chiếc điện thoại ngay tức thì. Đúng là ở trong nhà này có quỷ thật rồi, tôi vùng ra cửa toan chạy xuống phòng khách để thoát ra ngoài, chạy khỏi những thứ ma mị trong căn nhà. Nhưng vừa đến đoạn giữa cầu thang điện thì tắt cái rụp, con mắt đang quen với ánh sáng bất chợt gặp gam màu tối khiến con người ta thấy khó khăn trong việc quan sát. Tôi vịn tay vào lan can cầu thang mà đi xuống, những bước đi chậm chậm để tránh bị bước hụt. Xuống đến tầng một thì có ánh sáng mờ ảo len lỏi qua ô kính từ phía ngoài cửa chính hắt vào. Trong cái bóng đêm tĩnh mịch ấy thì ánh trăng lại vô tình lại trở thành một thứ chủ đạo biến không gian trở nên ma mị hơn bao giờ hết. Họa chăng cái thứ ánh sáng ấy chẳng khác nào soi đường, dẫn lối cho ma quỷ từ âm tào địa phủ đi lên trần thế. Có bóng người lấp ló sau cửa chính. Đúng, đúng là có bóng người vừa vụt qua, tôi thấy rõ được cái bóng đen thù lũ to ngang người trưởng thành vừa lập lờ phía đó. Tôi phóng thật nhanh về phía trước mở toang cánh cửa phòng khách. Ánh trăng soi tỏ vào gian nhà, ánh sáng đó hắt lên tường một cái bóng đen phản chiếu chân dung của một cậu bé, đó là tôi. Bóng đen đó có lẽ cũng đang run sợ giống như thực thể của nó. Tôi gục xuống thềm, ánh mắt vô định nhìn ra phía cổng để chờ đợi một điều gì đó có thể giúp tôi thoát ra khỏi những thứ quái dị mà tôi đang phải đối mặt.

-Quang, Quang ơi, ...

Có tiếng gọi tôi từ xa vọng lại. Giọng nói đấy là của trẻ con, chạc tuổi tôi thôi, giọng quen quá mà tôi chẳng thể nào nhận ra, nó đang đến, ngày một gần rồi...

Trong tích tắc tôi đã cố dò lại khoảng trí nhớ của mình nhưng không thể nhận ra giọng nói đó là của ai. Bất giác, tôi cảm nhận có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, giữa cái oi bức của đêm hè tháng 6 mà tiết trời lại có hàn khí thì quả thật là lạ lắm. Tôi cảnh giác với những gì xung quanh mình lúc này, bản thân tôi biết mình đang phải đối mặt với những thứ nằm ngoài trí óc của tưởng tượng của con người. Âm thanh đó lại vang lên, lần này nghe thỉ như tiếng quát, rất gấp,

-Quang, Quang ơi, có ở đấy không

Tôi đứng ra giữa sân, đánh ánh mắt ra phía xung quanh để xem ai gọi mình, cả một không gian yên ắng dội về đầu óc tôi một sự quỷ mị. Khoan đã, hình như phía ngách vòng ra sau nhà có bóng người. Tôi nheo mắt cố quan sát thật kỹ trong cái ngách nhỏ đó. Đúng thật, có bóng người, cao vừa tầm, người nhỏ, nhưng lạ kỳ thay cái thứ người đó chỉ tà tà như làn khói không giống một nhân hình thực thể cho lắm. Ngay tức thì, tôi quơ tay xuống dưới đất tìm lấy mấy viên sỏi mà ném về phía ấy để dò xem xét. Quái thật, sao chỉ nghe có tiếng sỏi lộc cộc dưới nền đá vọng về nhỉ. Cái thứ ấy vẫn ở đó mà án binh bất động, không lẽ mấy viên sỏi vừa rồi lại xuyên qua được nó chăng? Nghĩ đến đây mười phần thì cũng chín phần tôi ngầm đoán ra thứ trước mặt mình là gì. Kìa, hình như nó chuyển động, cái thứ ma tà ấy lập lờ trên mặt đất đang tiến về phía tôi. Phải làm gì bây giờ? Tôi quay lại phía sau toan bỏ chạy thì đập ngay vào mắt là dáng dấp của một thằng nhãi, người nó xương xẩu như thiếu cơm. Tôi hoảng hồn hét lên một tiếng kinh hãi, thằng nhãi ngay đối diện tôi lúc đó nhanh như cắt giật người về phía sau quát lớn,

-Mày điên à, tao đây, tao Hoan

Đúng, đúng rồi tiếng gọi nãy giờ là của thằng Hoan, đúng nó rồi, một trong những chiến hữu thân cận trong cái đất xóm đình của tôi, thì ra là nó. Mà sao nó vào được tận đây nhỉ, mà thôi, cái lúc này thì tạm gác chuyện đó lại. Tôi liếc mắt về phía sau để xem cái thứ ma tà kia đâu thì tuyệt nhiên xung quanh trống trơn. Mọi thứ lúc này chỉ còn lại là con ngách lát gạch chạy thẳng ra phía sau nhà. Chưa kịp định thần thì thằng Hoan lại lên tiếng,

-Thằng này mày làm gì mà tao gọi mãi không được, ngó ngoài cổng vào thì thấy mày đứng như trời trồng ở sân, sợ mày bị làm sao nên tao trèo vào xem thế nào.

Không để nó giải thích thêm, tôi kéo nó ra trước thềm hỏi dồn,

-Mày, mày có thấy cái thứ ngay đằng sau tao lúc nãy không?

Thằng Hoan tỏ ra khó hiểu, nó lại quát,

-Thấy cái gì cơ?, tao đang định gọi mày xem làm gì mà đứng như tượng ở đấy thì mày bất ngờ quay lại làm tao giật mình tý ngã. Mà nhà cửa sao tối om thế, bật đèn bật đóm lên chứ, tiếc tiền điện à.

Tôi đáp ngay,

-Mất điện thì bật kiểu gì thế?

Thằng Hoan chạy ngay vào gian khách với tay bật cái công tắc bóng sân lên, điện sáng, cái thứ ánh sáng vàng đặc của đèn sợi đốt làm tôi bừng tỉnh. Rõ ràng vừa nãy mất điện cơ mà, ở cái xứ ngoại ô này thì chẳng bao giờ có chuyện nhảy áp hay ngắt điện quãng ngắn độ năm mười phút cả. Chỉ một là mất hai là có mà thôi, tôi định bụng hỏi thằng Hoan xem nãy nhà nó có bị mất điện không. Chưa kịp nói gì thì cu cậu đã nhanh nhẩu.

-Nhà tao đó giờ không mất điện thì nhà mày mất kiểu gì, thằng này hôm nay bị ngơ thật rồi.

Đúng thật, nhà tôi và nhà nó ở cùng xóm, cùng một đường dây tải điện, nhà nó có thì nhà mình ắt cũng phải có. Không lẽ cái thế lực vô hình ban nãy có khả năng kiểm soát được những năng lượng nhân tạo? Tôi vốn không nghĩ đây là sự thật, nhưng với những gì bản thân vừa trải qua ban nãy thật là khiến con người ta dù kiên định tới đâu thì cũng vẫn phải tin đó là thật. Tôi quay sang thằng Hoan, bản thân hoàn toàn cảm nhận được sự ngờ vực trên khuôn mặt góc cạnh của nó. Tôi gạ,

-Mày ở đây với tao, nhà tao tối nay có gì lạ lắm

-Lạ như nào?

Thằng Hoan cau mày. Ngay lúc này chính bản thân tôi cũng chẳng thể nào hiểu được cái sự "lạ" trong nhà nó ra sao. Mà kể cho nó thì cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, tôi đáp gọn,

-Hình như trong nhà có ma.

Nói đến đây thì thằng Hoan trợn tròn mắt, cái bản tính của trẻ con thôn quê mười đứa thì cả mười đều hãi ma nhát quỷ, nhiều đứa nghe các cụ trong làng kể về mấy chuyện ma mãnh thôi cũng đã đủ sợ vỡ mật rồi chứ chưa nói đến là gặp, thằng Hoan cũng không ngoại lệ. Nó có vẻ kinh mấy chuyện này lắm, nó thoái thác,

-Thôi chắc tao phải về, đi qua thấy lạ nên tao ghé vào nhà mày tý thôi, giờ này cũng muộn rồi không về tý mẹ tao chửi chết.

Tôi ậm ừ với ý kiến của nó, chả trách nó được, thôi thì đành cố gắng nốt một lúc đợi có người về rồi tính sau vậy. Đang đi cùng nó ra phía cửa thì có ánh đèn từ cổng rọi thẳng vào sân, có tiếng còi xe. Đó là mẹ, mẹ tôi về lúc này thì cũng ngót nghét 10h rồi chứ cũng chẳng còn sớm. Thằng Hoan mau miệng,

-Cháu chào cô

Mẹ tôi ngó đầu vào để nhìn xem là ai rồi đáp,

-Hoan đấy à cháu, hôm nay sang cô chơi muộn thế?

Tôi đang loay hoay tìm cách mở cái khóa cổng bị gỉ sét nhưng vẫn nghe rõ tiếng thằng Hoan cười hềnh hệch,

-Vâng, cháu sáng giúp thằng Quang canh ma cô ạ, thôi cháu về đây.

Nói xong nó tót ra ngoài rồi chạy thẳng về nhà. Phần mẹ tôi thì vẫn chưa kịp hiểu đầu đuôi như nào nên cũng kệ, nghĩ trẻ con nói đùa nên chẳng mấy để tâm. Còn tôi thì mặt mày ủ rủ, phân vân chẳng biết có nên kể cho mẹ về những giây phút kinh hãi vừa rồi hay không. Một mặt nếu kể ra thì cũng chưa chắc rằng mẹ đã tin, mặt khác nếu như không kể thì họa chăng có lần sau bản thân tôi biết phải ứng phó như thế nào. Vừa vào nhà tôi vừa thủ thỉ với mẹ về câu chuyện của mình, có vẻ như mẹ đặc biệt quan tâm tới những tình tiết mà tôi gặp phải. Thậm chí ngay cả lúc hai mẹ con ăn cơm mẹ cũng phải hỏi lại tôi một cách kỹ càng về những hiện tượng kỳ quái đã diễn ra trong nhà. Đặc biệt, mẹ dặn tôi phải giữ thật kỹ viên lục cẩm thạch trong phong bao đỏ của thầy Hữu, bất quá mời được bỏ nó ra khỏi người. Tôi cũng không hiểu nguyên cớ là làm sao, chỉ biết y án mà làm theo những gì mà mẹ dặn.

Đêm đó tôi trằn trọc, lăn qua lăn lại cả hồ chẳng tài nào mà chợp mắt được. Ánh trăng tà le lắt qua ô cửa sổ là nguồn sáng duy nhất trong gian phòng tĩnh mịch của tôi. Có một thứ gì đó đang dần biến động cuộc đời của một đứa trẻ 12 tuổi, những gì xảy ra với tôi vốn là định mệnh hay là sự sắp đặt khéo léo của ông trời cho một người được gánh trên vai hai chữ "nghiệp âm". Tôi lo lắng cho quãng thòi gian tiếp theo của mình, hàng tá câu hỏi về thế giới vô hình hiện lên trong tâm thức của tôi. Đúng, tôi cũng sợ, tôi sợ những thứ hồn ma bóng quế ấy sẽ làm hại tới mình. Tôi canh sáng, những thứ ấy canh tối, biết lần đằng nào cho được.

Tôi mê man ngủ từ lúc nào không hay, trong giấc mơ đáng nhẽ đầy những thanh sắc đẹp đẽ của lứa tuổi trung học thì tôi lại vô tình chìm vào một khoảng không gian xám xịt. Tôi thấy mình đang đổ gục trên chiếc ghế mây ở dưới nhà. Nhưng không chỉ có mình tôi, kế bên đó vẫn còn một người nữa. Quãng đầu thì có hơi ngờ vực về người đó nhưng quan sát kỹ thì tôi nhận ra, tôi biết đó là ai ....

Hình ảnh những đường nét ủ rũ trên khuôn mặt khắc khổ của người đang đứng kế bên tôi lúc bấy giờ chẳng phải ai khác, đó là nội. Nội mất từ khi tôi còn tấm bé. Tất cả những gì tôi biết về nội đều thông qua những bức ảnh từ thập niên trước mà bà còn giữ lại. Đã biết bao lần tôi ao ước được trò truyện cùng với nội của mình như bao đứa trẻ non nớt khác. Nhưng có một sự thật, mơ ước chỉ là mơ ước mà thôi, nó sẽ mãi mãi viển vông trong trí tưởng tượng của mỗi con người.

Nội đứng đó, ánh mắt để lộ rõ sự u uất khi nhìn vào hình hài của đứa cháu đang đổ gục trên chiếc ghế mây đã bị mọt rũa theo năm tháng. Những gì diễn ra lúc đó đang dần rõ nét ngỡ như ở thực tại chứ chẳng phải trong mơ. Nội tiến lại phía tôi, đôi bàn tay với lớp da nhăn nheo có phần đã co quắp lại đang cố bấu víu để sốc nách đứa cháu nhỏ dậy. Nội choàng tay tôi qua vai của mình rồi từ từ tiến về phía trước, sức vóc của một người lớn tuổi có lẽ chẳng phù hợp với việc như thế này, những bước chân lê lết kéo dài trên sàn gỗ tạo ra một âm thanh loẹt..xoẹt, loẹt.. xoẹt từng hồi dài vang vọng bốn bề. Tôi tự hỏi rằng thể xác của chính mình trong giấc mơ này đang bị làm sao đây? Tại sao giấc mơ này lại tới với tôi, tại sao tôi lại phải quan sát những hình ảnh kỳ lạ này,...Tôi hoàn toàn không cảm nhận được sinh khí từ thể xác của chính bản thân mình. Khung cảnh phía trước kéo gần lại dưới góc nhìn của tôi. Cảnh vật tựa hồ như trong đêm sương, xung quanh là một không gian mở. Mọi thứ chìm trong một màu đen sẫm, rất khó để phân biệt được cảnh vật đang ở đâu, địa điểm nào. Nếu có một câu trả lời phù hợp thì tôi nghĩ đấy là âm lộ. Không khí được đan xen với những tầng khói trắng trùng trùng lớp lớp lơ lửng trong không trung. Có thứ gì đó rất đồ sộ dần hiện ra ngay phía trước, hình như là một căn lầu lớn. Căn lầu mang đậm nét kiến trúc của thời kỳ phong kiến. Phía trên triền mái thì thẳng tắp đổ xuống phía dưới cho tới tận góc mái. Ở đây, góc mái được uốn hếch lên phía trên để tạo ra sự thanh thoát tựa như mũi thuyền vậy. Ngay phía dưới mái có treo một tấm biển, trên biển họa mấy chữ "Âm Lâu Nguyễn Tộc Lầu". Đúng là trần sao thì âm vậy, ở trên dương có nhà tầng, gác lửng thì âm ty cũng có lầu son, gác tía. Phải chăng chỉ khác nhau ở hai chữ "âm", "dương"?

Cửa mở, đập vào mắt là một phiến đá lớn mà người ta hay gọi là tấm thư đá. Nó giống như một bức bình phong chắn đi tầm nhìn của người bên ngoài vào phía trong của căn lầu. Nội đỡ tôi vào đó, cánh cửa dần dần khép lại. Tiếng bản lề gỗ kẽo kẹt nhanh dần, từng thanh âm như đang miết vào trí óc con người ta một nỗi sợ vô hình. Cửa đóng, quanh cảnh lúc này chỉ còn lại căn lầu chừng năm thước trơ trọi giữa không gian đen khịt. Mọi thứ sẫm lại, gam sắc sẫm màu bắt đầu phủ kín mọi khoảng không. Với tâm lý của một đứa trẻ khao khát một lần được gặp ông mình, tôi la lớn.

-Ông.. ông ơi... ông đi đâu đấy, ông ơi..

Tiếng gọi thất thanh vang dài trong bóng tối khiến tâm trí tôi giống như đang rơi xuống một vực sâu không đáy. Tôi choàng tỉnh, bốn bề đêm khuya yên ắng lạ thường. Từng đợt hàn phong luồn qua kẽ sắt của khung trấn song cửa sổ xà vào giường. Có một cảm giác cô quạnh ở đây. Tôi nhìn xuống phía cuối giường, một tiểu đồng mình đeo yếm đỏ, da dẻ hồng hào, tóc để ba chỏm đang nhìn tôi. Ánh mắt thể hiện rõ sự hồn nhiên, vô tư đối với những gì mà cậu bé ấy thấy trước mặt. Tôi định vươn người dậy thì chân tay như đã bị khóa chặt, ngay cả việc ngẩng đầu lên để nhìn cho rõ cũng quá đỗi nặng nề. Có tiếng nói trẻ con dõng dạc, âm điệu mạnh mẽ như từng đợt sóng cuồn cuộn tràn về tai tôi,

-Vừa nãy ông đưa hồn phách anh về nhà tổ họ ở dưới âm để xin được che chở đấy. Thứ lúc tối anh gặp ở lối sau nhà là ngạ quỷ. Nó loanh quanh ở đấy từ hồi ông bà xây cái nhà cấp bốn sau cách mạng để ở. Tiếng lạch cạch gõ cửa lúc khi nãy là lính của em ở dưới âm đó. Em biết hôm nay con quỷ ấy định lên dương hại anh nên cho lính vào nhà mình để đi tìm nó. Nhưng con đấy âm lực mạnh mà nó trốn cũng tài lắm, tìm chả được. Nó còn gỡ của bùa trấn trạch tứ phương của nhà mình xuống để mà làm loạn rồi ấy, anh nhớ nhắc mẹ đi thỉnh thầy dán lại ngay nhé.

Đứa trẻ này là ai nhỉ, tôi chỉ có đứa em gái thôi mà, với thân hình kia thì tôi chắc hẳn đó không phải đứa em gái nghịch ngợm của tôi rồi. Nó lại còn nhắc đến mẹ, mẹ nào? Hay là mẹ tôi, nếu là mẹ tôi thì nó ắt hẳn phải là con. Thế nó là ai? Thôi đúng rồi, nó là thằng bé giám quan, nó là đốt ngay dưới tôi, hôm bữa ở nhà thầy Hữu tôi vẫn nhớ như in rằng mình có một đứa em nữa, tôi chợt nhớ ra. Tôi vội vã hỏi ngay,

-Là em đấy à, có phải hôm nọ mình gặp nhau ở Hải Dương đúng không, sao em lại báo cho anh, em là ma à.

Đứa bé cười phá lên, hai bắp tay giống như hai củ sen tròn đầy ôm lấy bụng mà cười như thể khoái chí lắm. Tràng cười ấy thật vô ưu mà lại hào sảng,

-Đúng là em đây, em là ma, nhưng là ma được phong tước phong hiệu, có vai có vế. Em phải tranh thủ mãi lúc không có quan tuần canh mới mò được lên đây để báo tin cho anh. Anh liều liệu mà bảo mẹ cho về Hải Dương gặp ông thầy hôm nọ đi nhé, viên ngọc ông ấy cho anh chỉ bảo vệ anh được dăm bữa thôi, để lâu thì cũng chẳng còn tác dụng nữa đâu. Thế nhé, có âm lệnh rồi em phải về dưới ấy đây.

Dứt lời thì đứa bé đấy biến mất, chân tay tôi tự nhiên được thả lỏng, người nhẹ nhõm hẳn, chẳng hề có chút cảm giác nặng nề nào như ban nãy. Nằm suy nghĩ linh tinh được một hồi thì tôi ngủ lịm đi.

Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm ôm ấp lấy da dẻ của tôi, cảm giác thật mịn màng dễ chịu. Hơi sương sớm vẫn còn vương chút hàn khí luồn qua khí quản thông thẳng xuống phổi, cái thứ khí lạnh ấy đánh thức con người từ sâu trong tận tâm can. Thức dậy tận hưởng cái tiết trời buổi sớm thật là làm cho con người ta khoan khoái, cảm giác chẳng khác nào lồng ngực mình đang căng tràn là nhựa sống.

Khoan đã, tôi sực nhớ tới lời dặn của cậu bé giám quan đêm qua nên vội vàng phi xuống dưới nhà ngay để đem sự tình kể cho mẹ. Vừa ra tới cửa phòng thì mẹ tôi tay cầm cái balo du lịch màu bộ đội mở cửa đi vào, có vẻ như mẹ rất gấp,

-Chuẩn bị mấy bộ quần áo vào đây rồi xuống dưới nhà mẹ đợi, nhanh lên đấy.

Nói rồi mẹ tôi chạy vội xuống dưới nhà, có việc gì mà phải vội vàng như vậy nhỉ. Xưa nay chả mấy khi mẹ tôi cuống lên như thế này đâu, gì thì gì chứ mẹ tôi cứ bình chân như vại thôi, hiếm khi mới thấy mẹ tôi như ngày hôm nay. Tôi vơ mấy bộ quần áo bỏ vào ba lô rồi xuống dưới nhà, thật ra trong tủ cũng chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại, cứ đem đi tất cho chắc ăn. Có xe đợi sẵn, mẹ tôi giục,

-Lên xe ngay đi còn đứng đần ra đấy làm gì.

Leo lên xe toan ngủ một giấc cho đã thì mẹ tôi lại hỏi dồn, giọng mẹ nghe chừng như đang lo lắng điều gì đó.

-Hôm qua có mơ thấy gì không?

Đúng chủ đề, tôi đáp ngay,

-Hôm qua con mơ thấy cậu bé giám quan hôm nọ đấy, cậu ý nhắn con bảo với mẹ đưa con về nhà thầy Hữu ở dưới Hải Dương càng sớm càng tốt. Cậu ý còn bảo nhà mình có quỷ.

Mẹ tôi hoảng hồn,

-Hôm qua mẹ cũng mơ thấy ông nội con về, ông chẳng nói chẳng rằng gì cả, mẹ hỏi thế nào cũng cứ im lìm chỉ tay về phía phòng mày. Lát sau lại thấy có đứa trẻ choắt choắt dắt tay ông nội đi thế là mẹ chạy vội theo xem như thế nào, được một quãng thì mất đấu hai người. Lúc đấy mẹ không biết đường quay lại nên cứ đi tiếp. Đang đi thì mẹ bắt gặp có hai người đuổi nhau chạy cắt qua mặt, người phía trước là nữ, thân hình thanh thoát, mảnh khảnh, di chuyển rất mau lẹ, trên vai cô này còn vác một cái bị to áng chừng như người mày. Theo sau là một ông lão cũng phải chừng 70, người hơi gù, trông rất quen, thoáng nhìn qua thì mẹ không nhận ra là ai. Ông ta rượt cô gái qua mặt mẹ thì quát to,"đuổi theo con quỷ kia ngay, nó bắt thằng Quang đi rồi". Lúc ấy sợ quá tỉnh dậy ngồi ngẫm mới ngợ ra đấy là Thầy Hữu. Mà mơ như thế nhưng cảm giác cứ như thật nên mẹ lo lắm, đánh điện cho thầy thì thầy bảo chuẩn bị quần áo đưa mày về Hải Dương ngay.

Mẹ tôi vừa kể vừa run, hai tay cứ xiết vào nhau liên hồi. Tôi biết, mẹ tôi đang rối trí lắm, tôi cũng chẳng khác là mấy, chẳng biết rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu nữa. Cảnh sắc xung quanh cứ như một thước phim được tua nhanh trên màn kính ô tô, mọi thứ cứ vụt đến vụt đi trong nháy mắt giống như sự xuất hiện của những thứ kỳ lạ mà tôi đang gặp phải trong thời gian này...

Phóng tầm mắt ra xa, cảnh vật thu về chỉ còn lại là cả một trời non nước. Chào Hải Dương, tôi lại đến rồi...

Mưa, phía bên ngoài ô kính là những bọt mưa trắng xóa cả một nền trời, tôi đặt những ngón tay bé nhỏ lên cửa sổ để chào đón những giọt nước đang uốn lượn trên lăng kính. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, đã lâu rồi tâm hồn tôi mới được gột rửa bằng những cơn mưa cuối hạ như thế này, có một cảm giác yên bình ùa về mặc cho những cuồng phong vẫn đang vần vũ ngoài kia. Bất giác, tôi nghĩ về những gì đã và đang xảy ra suốt quãng thời gian vừa rồi, tôi cũng chẳng rõ, tôi không biết đây là thực hay là mơ nữa. Nhưng bản thân tôi dám khẳng định một điều rằng, những thứ ma tà đó hoàn toàn có thể làm hại tới chính mình. Nỗi sợ của một đứa trẻ con thật lạ, nó chẳng khác nào một chiếc cũi sắt giam cầm những suy nghĩ non nớt của đứa trẻ, tất cả đều chìm đắm trong sự bi quan, hoảng loạn.

Giọng nói của mẹ cắt ngang khoảng không mù mịt sắp xửa ôm trọn cảm xúc của tôi,

-Chuẩn bị xuống xe thôi con, tới nơi rồi. Nhớ kiểm tra đồ đạc cho kỹ không lại quên nhé.

Lệ khệ khoác cái ba lô rồi xuống xe, tôi than ngắn thở dài với mẹ về chuyến đi vội vàng. Mưa vẫn rơi tầm tã, giữa cái sự xối xả của dòng nước thì tôi bắt gặp hình ảnh của người đàn ông còm nhom, tay cầm chiếc dù đen đứng như thể đang ngóng đợi. Đó là thầy Hữu, thầy đã ra cửa chờ mẹ con tôi tự bao giờ. Chưa kịp chuẩn bị xong thì thầy Hữu nói vọng ra,

-Nhà cô kia vào đây ngay, đưa ô cho thằng bé bảo nó đứng yên ngoài đấy.

Lạ thật, mưa như thác đổ thế này mà thầy Hữu lại bắt tôi đứng chờ ở ngoài, tôi dỏng tai lên nghe ngóng tình hình nhưng chẳng thu được gì ngoài tiếng bọt nước bập bùng liên hồi. Mẹ tôi đứng nói chuyện với thầy Hữu chừng mươi phút thì chạy ra ngoài, trên tay mẹ nào là chỉ xanh chỉ đỏ trông rất bát mắt. Mẹ bắt tôi buộc mấy sợi chỉ đó vào cổ tay, cổ chân thật chặt rồi dặn tôi đứng nguyên ngoài này. Bất cứ nghe gì, thấy gì cũng không được chạy đi đâu hết, khi nào trời chuyển nắng thì mới được vào trong nhà. Mưa ngày một nặng hạt, cứ cái đà này thì cũng phải quá trưa trời mới đổ nắng. Tôi cũng chưa kịp hiểu rõ được ngọn ngành là như thế nào, mẹ tôi cũng vậy, tất cả phải theo sự chỉ đạo của thầy Hữu. Từ trong nhà, tiếng chuông ngân lanh lảnh len lỏi qua những hạt mưa vọng về phía tôi đứng. Cái thứ âm sắc đó văng vẳng bên tai như réo gọi những gì ở sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người ta tỉnh dậy. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi quái đản của thân nhiệt, khoảng nóng, khoảng lạnh, lúc thì run lên bần bật, lúc thì lại bí bách khó chịu. Tôi ngồi vật xuống đất, chân tay lúc này đang dần mất đi sự kiểm soát, tôi tự tay cào cấu cơ thể mình chẳng khác nào kẻ dở điên dở dại. Có quãng, tôi vừa khóc vừa gào lên như góa phụ mất con, có quãng, tôi lại cười hềnh hệch như đứa trẻ lên ba đang bập bẹ. Quả thực, bấy giờ tôi chẳng biết bản thân mình đang làm gì và do ai kiểm soát, tôi hoàn toàn vẫn suy nghĩ và nhìn nhận một cách bình thường nhưng kỳ dị một điều rằng, tay chân tâm tính lại bất nhất. Tôi hoảng loạn, định hét lên mà mồm cứ méo xệch, cứ toan nói ra câu nào thì như có vật chặn lại ở thanh quản, âm tiết không thể thoát ra ngoài.

Mẹ tôi vẫn đứng nấp dưới cổng, ánh mắt mẹ nặng trĩu là sự đau xót khi chứng kiến đứa con bé bỏng của mình đang quăng quật ngoài kia, nhưng quả thực, lực bất tòng tâm, chẳng tài nào dám trái lời căn dặn của ông thầy pháp cao tay. Lại nói về phần thầy Hữu, với sức vóc của ông cụ bảy mươi mà thoáng chốc đã chuẩn bị xong cả một bàn lễ lớn ngay trước cổng, trên bàn nào là hoa quả, gạo, tiền vàng, nào là đèn lưu ly rồi thì cũng đủ cả những thứ bùa chú đạo gia mà thầy pháp nào cũng phải có. Thoạt thầy Hữu bốc trong cái chén sành ra một nắm muối ném thẳng về phía tôi.

Có cảm giác đau điếng, tôi cảm nhận được sự bỏng rát thông qua da dẻ của mình khi bắt gặp những hạt muối, tôi oằn mình trong sự đau đớn, miệng hét lên nhưng không thành tiếng. Chợt, tôi nghe có giọng nói hối thúc bên tai, nhè nhẹ nhưng rất rõ ràng,

-Chạy, chạy đi, chạy đến đạp đỗ cái bàn lễ kia đi,.. Mau, mau lên...

Người tôi cứ thế tự động mà dựng dậy, chân tay đổ về phía trước như có người điều khiển. Nhớ đến lời dặn của mẹ khi nãy, tôi lấy hết sức bình sinh mà khựng lại. Không được, tôi mất kiểm soát hoàn toàn rồi, chân tôi vẫn tiến về phía trước trong vô định mặc cho tâm trí của mình có như thế nào. Tôi đánh mắt hòng ra hiệu cho mẹ với thầy Hữu, hiểu ý tôi, thầy Hữu nhìn xuống chiếc thau sứ đặt ở dưới chân bàn rồi ra dấu cho mẹ tôi hành động. Máu, đó là máu, tôi nhìn rõ ràng trong cái thau đó là thứ máu đen sẫm dị thường. Mẹ tôi hất cả thau máu đó ra trước cửa. Tôi khựng lại, thầy Hữu quát to,

-Có muốn đoạt xác của thằng bé đó cũng không được đâu, biết điều thì đừng vít bóng đứa nhỏ nữa, coi chừng ta không khách khí.

Có vẻ như những lời nói đó chẳng mảy may gì đến thế lực vô hình đang điều khiển thể xác của tôi, thầy Hữu có vẻ ngạc nhiên,

-Muốn thách thức ta à? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

Nói rồi thầy Hữu lấy ra một tấm vải đỏ bản to trải lên bàn lễ, thoạt lấy bút lông họa trên tấm vải mấy chữ ngoằn nghèo khó hiểu. Kế đó, thầy Hữu quay sang bảo mẹ tôi cầm tấm vải chờ khi nào có lệnh thì đem ra cuốn quanh người tôi. Mẹ tôi gật đầu, hai tay cầm tấm vải mà lên run bần bần vì sợ, phần cũng vì lo lắng cho con mình. Thầy Hữu thấy thế liền chấn an,

-Không sao đâu, con quỷ này chỉ dám vít vào người thằng bé chứ không dám nhập vào, tay chân của thằng bé đã được trấn định bằng mấy sợi chỉ rồi, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Thầy Hữu chụm ngón tay trỏ và ngón giữa lại thành một, ba ngón còn lại gập vào trong lòng bàn tay. Thầy Hữu chỉ thẳng mặt tôi hô lớn,

-Chú linh địa tiên, pháp chỉ đỉnh hợp, định thân

Tôi khựng lại, cơ thể không tài nào nhúc nhích được, cổ tay cổ chân những chỗ đeo chỉ nóng ran lên như lửa đốt. Mẹ tôi từ trong lao ra choàng tấm vải khắp người tôi rồi thắt lại ở phía sau, thầy Hữu nhanh như cắt, trên tay cầm một chiếc hộp thiếc nhỏ thỉ như những hộp son của phụ nữ thời xưa. Thầy Hữu mở nắp, lấy tay chấm vào thứ bột sắc đỏ bên trong hộp rồi điểm vào giữa trán và dưới hai mắt của tôi rồi nói,

-Cháu quay người lại xem có gì lạ xung quanh mình không

Tôi quay lại, ngay phía sau mình, một người phụ nữ cụt tay đang đứng cạnh mẹ tôi, khuôn mặt bà ta xanh sao ủ rũ, một mắt có những tia máu đỏ phủ kín chỉ chừa lại con ngươi, một mắt thì,.. Trời, mắt bên kia của bà ta chỉ là một hốc xương đen sì sâu hoắm, bà ta hoàn toàn không có mắt trái. Kinh hãi, tôi hét lớn,

-Nó đứng cạnh mẹ cháu, thầy Hữu cứu cháu

Âm thanh trong họng tôi như được giải thoát, tiếng hét vang lớn át cả tiếng mưa rả rích. Thầy Hữu nghe đặt tay lên vai tôi giữ chặt,

-Ta thấy rồi, đừng sợ, nó không làm gì được cháu đâu, cháu đã từng gặp nó bao giờ chưa

Tôi lắp bắp trả lời,

-Chưa, cháu chưa từng gặp qua cái thứ này trước đây

Thầy Hữu tiếp,

-Viên ngọc ta cho cháu cháu có cầm theo không?

-Cháu để ở trong túi quần, phía bên phải

Tôi đáp trong sự sợ hãi đến kinh hồn, cái thứ kia vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, bà ta có một cách tay chỉ còn da bọc xương, sự góc cạnh của những khớp xương hiện lên rõ rệt dưới lớp da vàng ởn, nhăn nheo. Thầy Hữu một tay thò vào lấy viên ngọc, một tay còn lại đưa lên miệng cắn đến bật cả máu. Kế đó, thầy Hữu bôi máu xung quanh viên ngọc rồi ném thẳng về phía cái thứ quỷ dị kia. Vụt, không thấy nó đâu nữa, tôi hét to,

-Nó biến mất rồi thầy ơi

-Hai mẹ con chạy, chạy vào nhà ngay

Thầy Hữu giọng gấp gáp...

-Mau, mau lên, nó vẫn loanh quanh ở đây thôi.

Thầy Hữu chưa dứt lời thì mẹ tôi đã lao đến ẫm tôi mà chạy thẳng vào phía bên trong. Theo ngay sau đó là thầy Hữu, ba người chân ướt chân ráo vừa vào đến cổng thì có tiếng sấm rền vang cả một vùng trời. Thầy Hữu đưa tay lên bấm độn, khuôn mặt có vẻ biến sắc, hai mắt thầy chừng lên nhìn thẳng vào mẹ tôi,

-Hỏng rồi, ngày hôm nay hai người đến đây có những ba cái vong đi theo, trong đó có một vong nữ đã hóa xích diệm quỷ. Quang, vừa nãy cháu thấy người đó y phục ra sao?

Bấy giờ tôi nghĩ lại mới thấy sự lạ, xưa nay tôi mới chỉ được nghe kể về những hồn ma bóng quế diện y phục trắng hay đôi khi là những mảng đen lờ mờ như sương khói. Nhưng kỳ thực, âm hồn mà tôi vừa gặp ban nãy có lẽ lại là một ngoại lệ, trang phục của nó có màu đỏ thẫm, phía trước ngực có in một chữ tàu rất đậm màu. Tôi quay sang nói với thầy Hữu, khuôn mặt vẫn bán tín bán nghi về những hình ảnh mà mình vừa thấy cách đây ít phút,

-Nó mặc đồ đỏ mận, chính diện trên áo có chữ tàu thầy ạ

Thầy Hữu chấm ngón trỏ vào nghiên mực rồi họa lên bàn mấy nét chữ. Thoạt nhìn qua tôi đã nhận ra hình thù này, chẳng phải nó vừa in vào đầu tôi khi nãy hay sao? Tôi mau miệng,

-Đúng, đúng là chữ này rồi đấy thầy ạ

Thầy Hữu nghe xong thì lắc đầu ngao ngán,

-Phen này thì đúng là đại họa rồi, cái thứ tà quỷ thành tinh ấy chẳng dễ đối phó đâu. Chúng ta vào nhà rồi hãn nói chuyện.

Ba người rảo bước về phía căn nhà, được độ vài bước thì từ bên ngoài có tiếng nữ nhân vọng lại,

-Nhân có nhân định, âm có âm luật, xen vào thế sự âm dương thì coi chừng hậu họa.

Thầy Hữu xem chừng chẳng mảy may để ý tới những gì vừa nghe được., Trái lại, mẹ con tôi lấy đó làm kinh sợ lắm. Cuộc đời con người có thể gặp phải những gian truân, thử thách, những sự vụ mà ta tưởng rằng sự sống chỉ còn ngắn tựa tấc gang, sợi chỉ. Nhưng kỳ thực, khi phải chạm trán với thế lực vô hình thì ta mới biết được còn nhiều thứ đáng sợ và quái đản hơn tất thẩy những điều mà ta đã từng trải qua. Nó đẩy ta vào một trường tâm lý bất định, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chả xong. Sự hoảng loạn của ta giống như thú vui của những cô hồn bóng quế. Thầy Hữu rít một hơi thật sâu, âm thanh quãng trầm quãng bổng của chiếc điếu bát quyện với cái thứ khói thuốc đục màu như tô điểm thêm cho sự thanh cao của người hành đạo. Thầy Hữu cắt nghĩa,

- Cái chữ vừa rồi cháu thấy đó là chữ Ngục trong Hán ngữ. Chữ này chỉ xuất hiện trên áo của những vong linh, ngạ quỷ đang phải chịu hình ngục ở âm ty tào địa. Nhưng bằng một cách nào đó, nữ quỷ này đã thoát khỏi sự trông chừng của nha sai mà trốn lên dương tác quai tác quái. Nếu như ta đoán không nhầm thì trước đó từng có người đến trừ tà tại nhà cô nhưng vì sức cùng lực kiệt mà bỏ về có đúng không.

Mẹ tôi suy nghĩ một hồi rồi đáp,

-Dạ thưa vâng, năm ấy nhà con có mời thầy từ trên Lạng Sơn xuống để cúng nhập trạch cũng như xét khảo phong thuỷ. Thầy ấy cho đào bới hết khu vườn phía sau nhà nhà lên tìm cốt vì nghĩ rằng có người bị trôn ở đó để trấn yểm. Nhưng cho đến ngày thứ ba, ngoài mấy tấm gỗ mục ra thì chẳng có gì khả thi nên tất cả quyết định dừng lại, lấp đất như cũ. Sau đó không lâu, suốt một dạo con cứ mơ có người con gái đến đòi đất, đòi nhà, nhưng cô ta tuyệt nhiên chỉ loanh quanh ở khoảng ngoài sân hoặc sau vườn, cứ chạm đến cửa là có mấy bóng đen lôi đi xoành xoạch. Đợt ấy nhà con lại mời thầy về để tìm hiểu nguyên do hà cớ làm sao mà lại có những giấc mơ như vậy. Người thầy đó dặn đi múa lấy một cái tiểu sành lớn và ba hình nhân hai nữ một nam, nhằm chính nửa đêm thì bày bàn lễ ra sau nhà mà cúng bái. Đặc biệt, ông ta tuyệt đối nghiêm cấm không cho ai lại gần để tránh phiền phức. Chừng hơn hai giờ đồng hồ thì mọi người thấy ông lảo đảo từ ngoài đi vào, hai tay lệ khệ ôm cái tiểu sành vào trong nhà. Kế đó ông thầy vội vàng thu xếp đồ đạc và xin phép ra về ngay khi trời tờ mờ sáng. Nhà con có hỏi về sự tình thì ông thầy đó chỉ trả lời đơn giản là mọi sự đã ổn, vong đã bị nhốt vào trong tiểu và xin đem luôn chiếc tiểu về với lý do hóa kiếp giúp những vong hồn sớm được siêu sinh. Nhà con thấy thế thì lấy làm mừng lắm, định bụng giữ thầy lại dùng cơm sáng nhưng ông ấy nằng nặc đòi về nên cũng đành thôi.

Mẹ tôi ngấp ngửng một hồi rồi lại tiếp,

-Chưa hết đâu ạ, trước lúc ra về thầy ấy còn dặn nhà con đem ba hình nhân ở phía sau nhà đi hóa hoặc thả trôi sông đều được. Hai vợ chồng con quay lại sau vườn thì mới thất kinh. Giữa đêm trăng vành vạch, ba hình nộm giấy với nước sơn trắng hồng nhàn nhạt như đang nhoẻn miệng cười với hai vợ chồng. Ba hình nhân được xếp theo hàng ngang. Hai phía bên ngoài một bên là nam, một bên là nữ. Còn ở chính là một hình nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ, hình thù đã bị biến dạng so với lúc ban đầu. Mắt và tay trái của nó đã bị lửa hun cháy tới phân nửa. Trên mặt chính thì lỗ rỗ là những lỗ nhỏ bằng đầu que nhang điểm khắp mặt. Chồng con thấy thế thì vội vàng châm mồi lửa đốt cả ba cái hình nhân cho yên trí.

Thầy Hữu nghe đến đây thì đập tay xuống bàn mà quát,

-Đúng là nghịch đạo, giờ thì ta đã hiểu tại sao con quỷ kia có thể trở lại dương thế để làm càn. Vốn dĩ tên thầy đó tới nhà cô không phải là để trừ tà sát quỷ, hắn tới là tới để chiêu hồn, lập binh. Có rất nhiều thầy pháp vì muốn gia tăng âm lực, quyền hành của mình nên đã đi tìm bắt những cô hồn dã quỷ về để làm tay sai cho bản thân. Những âm hồn có tà tính càng mạnh thì các thầy đó lại càng hứng thú, và con Xích Diệm Quỷ ngự tại đất nhà cô là một thỉ dụ. Vị thầy đó hoàn toàn có khả năng bắc cầu âm để triệu nó từ dưới âm ngục lên dương thế nếu như có đủ thông tin và điều kiện cần thiết. Và tất nhiên, những vị thầy pháp như vậy khi hành đạo thường canh cánh trong lòng một nỗi lo sợ bị âm binh vật lại, chưa kể đến những hành động làm trái thiên điều như triệu quỷ từ dưới âm lên trần. Chỉ cần sơ sẩy thôi là bản thân có thể phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí là những người thân thích, họ hàng cũng phải gánh lấy cái nghiệp mà mình đã gây ra. Nếu ta đoán không nhầm thì ông ta giờ đã tạ thế nên những âm hồn kia mới có thể quay lại nhà cô để làm loạn. Kỳ này đúng là rắc rối.

Mẹ tôi nghe đến đây thì trong lòng cũng đã phần nào hiểu rõ được sự tình, âu những chuyện trong nhân gian hóa ra đều có một sự liên kết. Điều này xảy ra ngày hôm nay vốn dĩ là hậu quả của những thứ ta đã làm ở ngày hôm qua hoặc ở thời gian rất lâu trở về trước. Đạo phật gọi đó là thuyết nhân quả. Nhưng quả nghiệp thì cũng có nhiều loại, quả nghiệp phúc báo, quả nghiệp báo ứng. Mặc dù vậy, trường hợp này ắt là báo ứng, mẹ tôi lo lắng nên vội vàng phân trần với thầy Hữu,

-Thưa thầy, cũng vì năm xưa nhà con không biết rõ âm dương nên mới phải gánh hậu họa ngày hôm nay. Xin thầy chiếu cố giúp cho gia đình con, cứ để như thế này thì quả thật chẳng thể yên lòng mà sống được.

Thầy Hữu do dự, ánh mắt phóng ra muôn trùng. Người đàn ông tuổi chừng bảy mươi ấy gõ những ngón tay gầy guộc cành cạch trên chiếc bàn gỗ. Thầy Hữu thở dài một tiếng,|

-Âu cũng là cái vận số, sức ta có chăng cũng chẳng thể nào đấu lại nổi thứ quỷ dị thành tinh ấy, chưa kể cô ta còn có hai vong nhân kề cận tương trợ. Nhưng thôi, đành gắng hết sức, nhưng ta có một điều kiện cần phải nói rõ.

Mẹ tôi nhanh trí,

-Bao nhiêu tiền nhà con cũng chịu, miễn sao thầy giúp cho gia đình con được bình an vô sự.

Thầy Hữu gạt đi,

-Tiền bạc vốn là thứ thiết yếu trong cuộc sống, nhưng ta ở tuổi này rồi, ngọt bùi đắng cay trong đời cũng đã nếm trải đủ. Dẫu có lắm tiền nhiều của thì khi chết cũng chẳng thể nào mà đem theo cho được. Ý ta không phải là vấn đề chi phí, ta muốn có người để truyền dạy lại đạo pháp, kiến thức về tâm linh, huyền học. Thiết nghĩ Quang là người hoàn toàn phù hợp, thằng bé có ngộ tính cao, linh ứng của nó với cõi âm vốn rất mạnh. Sau này nó cũng sẽ có duyên với đạo pháp, chi bằng ta tác duyên ứng hợp cho nó luôn từ bây giờ chẳng phải là hay hơn sao.

Mẹ tôi lúc ấy không chút do dự liền đáp ngay,

-Nếu để cháu nó theo thầy học đạo thì hay quá, nhà con trăm sự nhờ thầy.

Thầy Hữu cười trừ,

-Việc đó thôi để tánh sau, cô nói vậy ta cũng yên tâm phần nào, lúc này nên nghĩ cách đối phó với cái tinh kia trước đã. Một mình ta thì nắm chắc phần thua, tính mạng có khi cũng không giữ nổi.

-Không chỉ có mình ông đâu, còn có cả ta nữa.

Giọng nói phát ra từ phía mẹ tôi. Tự bao giờ mẹ tôi đã nhắm tịt hai mắt, hai tay buông thõng ra phía sau, chỉ mới đây thôi mẹ tôi còn cùng thầy Hữu nói chuyện bình thường mà trong chớp mắt đã xảy ra sự lạ. Thầy Hữu ắt hẳn cũng đã nhìn ra, hai tay thầy bắt quyết rồi lùi lại phía sau hô to,

-Là cậu à? Sao lại có thể vào được tới đây.

Mẹ tôi đứng phắt dậy, hai mắt mở chừng chừng nhìn về phía trước. Thầy Hữu lấy thế làm lạ lắm, liền xua tay ra dấu cho tôi lùi về sau để dè chừng. Mẹ tôi cất lời, trong cái âm sắc của giọng nói ấy phần nào ta có thể thấy được sự uy nghi, bề thế như của phường mãi võ, binh nghiệp,

-Sao, thầy Hữu vội quên cố nhân đến vậy ư? Năm xưa cớ chả phải chính ông dặn dò người trong thôn này hễ cứ ngày rằm mồng một là hương hỏa cho ta sao? Nay ngày rằm giữa tháng, ta đi ngang thấy chốn này thì thấy tà khí xung thiên nên định bụng ghé thăm ông để hỏi chuyện.

Thầy Hữu cắt lời,

-Ra là Mã Chính tướng quân, cố bằng hữu năm nào chướng khí oán nghiệp còn nặng nề, vậy mà nay lại đem theo phúc khí tới tệ xá. Thật là hân hạnh

Thầy Hữu ngắt ngứng, ngập ngừng toan nói tiếp thì Mã Chính cười một tiếng thực là hào sảng lắm,

-Kể ra năm đó nếu như không có ông thì ta cũng chẳng tài nào mà được như ngày hôm nay. Dù là dương gian hay là âm thế thì ta vẫn phải hành sự cho tròn chữ nghĩa. Năm xưa ông giúp ta được trở về quê nhà Thiểm Tây, chưa kể đến còn được hưởng hương hỏa, lễ lộc của nhân gian. Lâu dần phúc khí tích tụ, quả nghiệp vuông tròn, ta được phong làm âm thần. Năm đó chính ta cũng đã nói với ông, nếu sau này có biến về mặt âm phần cứ thỉnh ta, ắt ta sẽ về giúp. Nay thiên cơ đã định, âu cũng là lúc để ta báo ân.

-Quả là bậc anh hùng trượng nghĩa

Thầy Hữu hồ hởi, đánh tiếng cho tôi đi pha ấm trà để thượng đãi người được coi là âm thần đang ngự trong người mẹ tôi. Mã Chính thấy vậy thì gạt đi, chỉ tay vào tôi mà nói tiếp,

-Không cần phải cầu kỳ vậy đâu, ta chuẩn bị phải đi ngay. Khí số của thằng bé này sinh ra vốn đã được định sẵn phải trải qua nhiều tai kiếp. Tai họa lần này cũng chỉ là một trong số đó. Cuộc đời con người đúng là chẳng bao giờ dễ dàng như y muốn của chính mình. Cậu bé, cậu chỉ cần cắt máu rồi chấm vào ngón tay của mẹ cậu để ta có thể linh ứng được cậu thì ắt khi có biến ta sẽ xuất hiện.

Tôi nghe đến vậy thì lo lắng, thoạt nhìn sang thầy Hữu ý vẻ thăm dò. Thầy Hữu trầm ngâm một hồi rồi quay sang Mã Chính mà rằng,

-Máu của cậu bé này mang dương khí cực thịnh, nếu ông làm vậy hoạ chăng chẳng phải tự làm tổn thương đến hồn phách của mình hay sao. Hữu đây đã có sự tính toán kỹ lưỡng để hành sự, khi cần ắt sẽ linh ứng được với ông. Mã Chính đáp,

-Vậy thì xin theo sự sắp đặt của ông. Vừa dứt lời thì mẹ tôi lịm đi, người ngả ra phía sau ghế. Lúc này thầy Hữu lấy tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung lay mẹ tôi tỉnh dậy. Vừa choàng tỉnh thì mẹ tôi bấu chặt lấy tay thầy Hữu,

-Thầy ơi, thầy cứu mẹ con con với. Con nghe bên tai cứ có giọng nữ nhân đòi lấy mạng thằng bé nhà con, nó vừa nói vừa nghiến răng kèn kẹt, lúc thì nó lại cười khành khạch quái đản lắm. Con không biết phải làm như thế nào, con van thầy thầy cứu lấy con con. Thầy Hữu trấn an,

-Tôi sẽ tận lực giúp đỡ cô và cháu, nay dù có quý nhân tương trợ nhưng thật sự ta vẫn không mấy yên tâm. Ban đầu ta cứ nghĩ cậu bé giám quan nhà cô về tương cứu nhưng hoá ra lại là Mã Chính. Phen này lấy âm tướng đấu âm quỷ thì cũng chưa biết đằng nào mà lần. Chi bằng cô chịu khó để ta thỉnh cậu bé giám quan lên xin ứng cứu. Nếu như có thêm cậu ta thì lần này ắt hẳn thành công, Hữu đây lại có thể giữ được cái mạng già này. Mẹ tôi đồng ý ngay, thầy Hữu cũng không chần trừ mà lập tức bắt quyết đọc chú. Chừng độ vài phút thì có tiếng trẻ con hục hặc,

-Cái tên tướng Tàu đấy đúng là vô phép vô tắc, ta đã nhập vào rồi còn xô ta ra để nói chuyện trước, nếu như không phải là có ý tốt thì biết tay ta rồi.

Cậu bé giám quan lại tiếp,

-Mà ông nhớ lấy rằng đối với loại Xích Diệm Quỷ này thì rất khó để đấu phép đấu đạo với nó. Hãy cố mà tìm cách nhốt nó vào hình nhân, tưới tiết gà trống lên rồi đem đi thả sông vào đầu giờ sửu thì mới hoá giải được. Nhớ cho kỹ lấy, ta phải đi ngay đây. Thầy Hữu chưa kịp nói nửa lời thì mẹ tôi rùng mình tỉnh lại. Lúc ấy chắc hẳn cậu bé giám quan đã xuất hồn rồi. Phần về mẹ tôi thì trông mệt mỏi lắm, khuôn mặt đen sạm đi với những vết chân chim và những nếp nhăn hằn rõ trên nhân ảnh giống như một thước đo báo hiệu sự già đi của tuổi tác.

Trời đã gần trưa mà mây đen vẫn khìn khịt cả một vùng trời, bức tranh xứ huyện Tứ Kỳ bấy giờ chỉ còn lại là sự cô liêu, quạnh vắng. Thầy Hữu lúc này có vẻ đang tính toán công việc, cuốn sổ tay chỉ có vài men giấy đã ố vàng ghi chép chằng chịt nào là những hình thù quái dị. Chưa kể đến những dòng chữ Tàu dầy đặc kín cả đến mép giấy. Thầy Hữu thấy tôi có vẻ chăm chú thì liền nói,

-Ở cuộc đời làm gì cũng cần phải có sự chuẩn bị, nếu như không chuẩn bị kỹ lưỡng thì âu cũng phải được 5 6 phần. Đặc biệt là với người âm lại càng phải có sự dự liệu, tính toán kỹ lưỡng, có như thế thì các cụ mới sinh câu "chiều như chiều vong". Hơn nữa, đây có lẽ cũng sẽ là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời hành pháp của ta, phải làm cho chu toàn để không hổ thẹn với ơn trên. Lại đây cậu bé, để ta chỉ cho cậu thấy được bản ngã của nhân sinh.

Thầy Hữu chầm chậm nói tiếp

-Trên đời này vạn vật vốn đều tuân theo thuyết âm dương, trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương tương trợ lẫn nhau để trở nên hài hòa. Thứ âm dương gần ta nhất đó là ngày và đêm, ngày tượng trưng cho dương, đêm tượng trưng cho âm. Con người sinh ra có lúc nóng giận, có lúc mặc cảm, tự ti. Nóng giận là dương, tự ti là âm, nếu như cân bằng được âm dương thì đó là con người quả quyết, khiêm nhường, biết người biết ta. Vận số của mỗi con người thực chất là thử thách để cân bằng âm dương trong nội tâm và chính cuộc sống của họ. Không ai khổ về mọi mặt, cũng như chẳng ai sướng về mọi bề. Ắt sẽ có điểm sáng, điểm tối. Cuộc đời chính là thử thách, nếu như con cân bằng được giữa âm và dương thì tự khắc sướng khổ sẽ như nhau, tâm tư sẽ bình lặng, thân tự cư an lạc. Vạn điều hanh thông tấn tới.

Thầy Hữu nói mười thì tôi chỉ có hiểu một, những thứ cao siêu của đạo học này vốn dĩ khi ấy chỉ thoáng qua tôi như dòng nước chảy. Nó thấm dần vào suy nghĩ, tâm hồn của con người tôi, nhưng không phải là ngay tức thì mà có lẽ sẽ phải mất cả một cuộc thì mới có thể ngộc ra được.

Thầy Hữu giảng giải tiếp,

-Cũng như câu chuyện diệt trừ Xích Diệm Quỷ, nó vốn mang hỏa khí cực thịnh trong mình, thứ quỷ tà ấy hoàn toàn có thể làm tổn thương thực thể bằng nhiệt độ nếu như nó muốn. Vậy để trừ diệt nó thì chỉ có dùng cách thả trôi sông để âm dương được cân bằng, lấy thủy chế hỏa rồi mới dùng chú pháp thỉnh gọi quỷ sai bắt quay trở lại xuống dưới âm ngục.

Nói đoạn thầy Hữu quay sang mẹ tôi, đưa cho một mẩu giấy có ghi số điện thoại của cô Trà nhờ gọi giúp để chuẩn bị đồ lễ. Thầy Hữu dặn dò chu toàn lắm. Thỉ như hình nhân nữ thì phải được cột vào một ống tre, nổi được trên mặt nước, cột làm sao để vừa chặt mà hình nhân vẫn không bị biến dạng. Chưa kể đến nào là tiền vàng, hoa quả, nhang đèn, mỗi thứ bao nhiêu bao nhiêu đều được dặn dò một cách cụ thể và kỹ lưỡng. Cuối cùng, thầy Hữu còn nhờ mẹ tôi nói với cô Trà tìm giúp mấy người thanh niên cứng vía để đêm nay phụ việc chạy vạy.

Mỗi người mỗi việc, tôi chỉ loanh quanh chạy theo mẹ để xem mọi người chuẩn bị thôi mà thoáng cái đã hết ngày. Mới đây thôi, tiết trời vẫn còn hùng đồ như thể thác đổ bạo phong mà giờ lại im ắng, oi bức đến lạ thường, người ta chỉ chờ trực những cơn gió nhè nhẹ thoảng qua để xoa dịu đi sự nóng bức, khó chịu trong người nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng thấy. Thầy Hữu từ trong nhà vác ra năm cây cờ lớn, mỗi cây cờ mang một màu sắc riêng tượng trưng cho ngũ hành tương sinh tương khắc. Mỗi cây cờ được cắm cố định trên một ụ đất để có thể đứng thẳng. Thầy Hữu xếp cờ theo hình ngũ giác, các chân cờ được móc nối với nhau bằng những sợ chỉ đỏ. Mỗi sợ chỉ đỏ lại được xâu 9 đồng đài âm dương vào giữa. Duy chỉ có đoạn giữa cờ màu đỏ, tức cờ hành Hỏa và cờ màu xanh, tức cờ hành Thủy là không có dây buộc kết nối. Thầy Hữu gọi đó là cửa vào, nhưng là cửa tử. Kế đó, trên kỳ lệnh màu vàng, tức kỳ lệnh hành Kim, thầy Hữu cho treo một chiếc chuông đồng cỡ nhỏ lên trên. Thầy Hữu cắt nghĩa,

-Vì vốn hành hỏa khắc với hành kim nên cần phải có thêm âm lực tác động vào kỳ lệnh hành Kim để tránh con quỷ phá bỏ cửa trận ở đó mà thoát ra. Nguồn âm lực bổ xung vào nhất thiết cần phải đến từ một vong linh có âm lực cũng phải chừng 5 6 phần con Xích Diệm Quỷ, đó không ai khác, chính là cậu bé giám quan của Nguyễn tộc. Khi cậu ta được triệu thỉnh lên thì sẽ nắm tay vào cây kỳ lệnh hành Kim để tương trợ. Khi ấy, tiếng chuông sẽ tự khắc vang lên để ta nhận biết được mà hành sự.

Chính giữa kỳ trận, thầy Hữu cho đặt hình nhân nữ, hình nhân này được cuốn chỉ đỏ xung quanh. Trên từng đường chỉ đều có dán chi chít nào là những bùa màu sắc vàng đỏ khác nhau, hình thù tất thẩy đều quái dị. Tất cả đều được chuẩn bị trong khoảng sân chừng hai chục met vuông của nhà thầy Hữu.

Đầu giờ Tý, cơ bản mọi sự đã sẵn sàng để bắt đầu khóa lễ, thầy Hữu bấm độn. Đoạn gọi tôi lại gần, thầy Hữu đưa cho cái hộp thiếc con con hồi sáng, dặn tôi thoa đều cái thứ bột sắc đỏ ấy vào sau tai, dưới mắt, dưới miệng rồi dặn kỹ,

-Lát nữa con sẽ nghe thấy, nhìn thấy, nói chuyện được với những âm hồn xuất hiện ở đây, vạn sự cần phải có sự cẩn thận. Bất luận như nào cũng phải kiên định, không được hoảng loạn mà làm hỏng việc.

Kế đó, thầy Hữu gật đầu ra dấu cho mấy thanh niên ra mở cổng để chuẩn bị làm lễ khiêu vong, triệu quỷ. Thầy Hữu chỉ đạo mẹ tôi thắp bốn nén hương cắm vào bốn bát nhang lớn rồi đặt ở tứ phía làm sao cho đủ khoảng cách để một người có thể ngồi vừa bên trong ấy, vòng ngoài thì thắp 3 cây đèn lưu ly để hướng ra phía cổng. Mẹ tôi lập tức làm ngay, cái thứ khói nhang tỏa ra dưới màn đêm mở ảo chẳng khác nào những vong hồn vất vưởng đang lơ lửng trong nhân gian. Thầy Hữu nhập vào ngồi ở chính giữa, hai tay đan vào nhau thành tượng hình tam giác rồi hướng thẳng ra phía cổng hô lớn,

-Quỷ địa chi tinh, lục tào cửu phủ, thỉnh linh kỳ ảnh. Thỉnh

Thầy Hữu vừa dứt lời thì đằng xa có tiếng hát ai oán vọng về, chỉ nghe thoảng qua thôi ta cũng đủ thấy được sự sầu ải, khổ đau đến não lòng,

-Phận nhi nữ chốn hồng trần bạc mệnh, kiếp phồn hoa hay khổ ải bi ai, đường nhân thế đâu bằng đường tào phủ, hồn cô liêu mòn mỏi sự cô đơn.

Thoạt, tôi nhìn rõ mồn một có cô gái mặc áo tứ thân sắc đỏ bay tà tà ngay trước cửa nhà thầy Hữu. Chỉ có điều thoát ẩn thoát hiện rất khó để biết được chính xác, cứ mỗi lần cô ta hiện ra thì khoảng cách của cô ta với chúng tôi lại càng gần. Thầy Hữu thấy vậy thì thò tay vào bát nhang ngay cạnh mình bốc một nắm tro ném thẳng về phía trước rồi bắt quyết. Quãng đó chợt có tiếng khóc ai oán, thê lương da diết vang vọng ngay bên tai, chốc lát lại nghe như có tiếng cười khúc khích văng vẳng đến rợn cả gai ốc. Những thứ âm thanh quỷ mị cứ thế xuyên không khoáy sâu vào tâm trí con người ta một cảm giác của sự bất định, hoảng loạn.

Có tiếng nữ thỏ thẻ lập đi lập lại,

-Đừng có cản ta

Âm thanh đó vừa vang lên thì đập ngay vào mắt tôi là một nhân hình người nữ có làn da xanh sao, vàng vọt, khoảng đậm khoảng nhạt rất khó phân biệt. Mắt bên trái của cô ta chỉ là một hốc xương góc cạnh, trắng bệch nhô ra cùng với khuôn mặt. Bên còn lại thì tuyệt nhiên chỉ thấy một màu đen bất động. Phía bên dưới, cánh tay trái của cô mất đi đến quá nửa, có thứ dịch đen nhày nhụa chảy xuống dưới nền đất thành từng mảng, tôi đoán đó là quỷ huyết. Thầy Hữu thấy tôi run lên như cầy sấy thì trấn an,

-Đừng hoảng, có ta ở đây

Nói rồi thầy Hữu đứng dậy rút ra một chiếc khăn lớn thêu rồng ném về phía cổng rồi hô vang,

-Pháp linh chí tôn, đại đồng hy lai, triệu thỉnh Thiểm Tây đại tướng quân Mã Chính.

Từ đằng xa, tiếng người ngựa vọng về nghe thật oai hùng, nữ quỷ thấy vậy thì quay phắt người lại bổ nhào về phía trước. Lúc này là hình ảnh một vị tướng cưỡi hắc mã tay cầm thiết thương nhằm thẳng nữ quỷ mà đâm. Nữ quỷ nhanh như cắt vòng ra phía sau tung một chiêu vòng phía hông của con hắc mã. Vị tướng quân trên lưng ngựa không kiểm soát được bảo mã của mình nên ngã nhào xuống đất, tay vẫn nắm chắc thiết thương mà tung đòn đánh tả xung hữu đột với nữ quỷ. Màn này chẳng khác nào những thước phim võ thuật hoa ngữ, quả thật là mãn nhãn. Được độ mươi phút thì nữ quỷ yếu thế, phần vì không thể nào tiếp cận được đối phương, phần vì tay không đối địch lại trường thương thì thực sự là khó khăn. Nữ quỷ vừa đánh vừa phải lui về phía trong nhà thầy Hữu để thủ thế. Thấy thời cơ đã điểm, thầy Hữu ra lệnh cho bốn nam nhân đóng cửa để vị tướng đánh lùa nữ quỷ vào kỳ trận. Thầy Hữu quay sang tôi, giọng gấp gáp,

-Xòe tay ra mau

Tôi mở bàn tay đưa về phía thầy Hữu, thầy Hữu lấy con dao nhỏ khứa một đường trên lòng bàn tay của tôi, máu tươi chảy ra khắp bàn tay. Kế đó, thầy Hữu cầm bàn tay đầy máu của tôi tiến về phía chiếc kỳ lệnh màu vàng rồi họa lên đó một chữ tàu, thầy Hữu hô to,

-Huyết nhân thần tử, cung thỉnh tiên gia, giáng lệnh trợ pháp. Thỉnh

Thầy Hữu hô đến lần thứ hai vẫn không thấy tiếng chuông treo trên lệnh kỳ rung lên, thầy Hữu lo lắng ra mặt, mồ hôi chảy ướt đẫm cả lưng áo. Thầy Hữu đánh tiếng cho mẹ tôi, mẹ tôi hiểu ý chạy lại ngay phía đó, tay cầm con dao khứa một vệt dài ở lòng bàn tay phải, lấy máu tươi hắt vào lệnh kỳ. Thầy Hữu bắt quyết hô ngay,

-Huyết nhân mẫu tử, cung thỉnh tiên gia, giáng lệnh trợ pháp. Thỉnh

Vừa dứt lời thì tiếng chuông ngân lênh dữ dội, âm thanh vang vọng ra bốn bề. Hình ảnh một cậu bé mặc áo tía, đội mũ chuồn chuồn tay nắm chặt vào cột kỳ lệnh hiện ra trước mắt rõ một một. Cậu ta hai mắt nhắm tịt, một tay bắt quyết ra thể đang tập trung lắm. Vừa lúc đó thì vị tướng quân đá đánh dồn nữ quỷ vào ngay cửa tử của kỳ trận. Ông ta vung thiết thương ngang mình, dơ chân tung một cước trời giáng đánh bật nữ quỷ vào bên trong trận pháp. Thầy Hữu lập tức bắt quyết,

-Kỳ trận hành ly, thủy hỏa hóa tử, tâm quỷ nhập hình.

Hình nhân nữ giữa kỳ trận đột nhiên bốc cháy, nhưng kỳ lạ, ngọn lửa chỉ xuất hiện thiêu rụi cánh tay trái và hốc mắt trái. Còn lại, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ban đầu, không hề có gì thay đổi.

Thầy Hữu rút vội một nén nhang châm lỗ rỗ vào mặt của hình nhân rồi khoán ngay với mấy thanh niên,

-Cắt gà hắt tiết rồi lập tức đem ra sông.

Mấy người nháo nhác cắt tiết gà đem hắt vào vào hình nhân như đang có phần cử động trong đàn lễ, người thì lên xe máy chuẩn bị đi về phía sông của huyện lỵ, tôi cùng thầy Hữu ngồi cùng một xe với anh anh thanh niên nọ, thầy Hữu nói với lên,

-Lát nữa đợi ta ra hiệu thì cậu cầm hình nhân đẩy giúp ta ra phía cửa bể.

Chàng thanh niên trông tướng mạo tháo vát, đáp ngay,

-Vâng thưa thầy

Vừa ra đến bờ sông thì thầy Hữu lội ngay xuống dưới con nước đứng nhìn ra phía xa, tay bắt quyết lẩm rẩm đọc chú. Từng cơn cuồng phong rú lên liên hồi làm mù mịt đi cảnh vật trước mắt, trong sự hỗn loạn của đất trời khi ấy thì chỉ còn nghe được tiếng khóc van ai oán đến tột cùng,

-Thương thay kiếp phận thân cò, dương gian kiếp tận âm đường chẳng hay, một lòng đắng mặn chua cay, đời ai thấu khổ kiếp phận nữ nhân...

Thầy Hữu nghe tiếng hát ngân vang mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ánh mắt nhìn ra phía giữa dòng thăm thẳm mà than rằng,

-Cuộc đời Hữu đây trừ tà sát quỷ bao năm chưa hề có lần nào cảm thấy nặng lòng như bây giờ, thật tiếc thay cho một nhi nữ có tấm lòng son sắc như nhà ngươi. Hy vọng vong linh của ngươi khi đến nơi tào phủ sẽ biết ăn năn hối cải, tu tập chánh đạo mà sớm ngày được luân hồi chuyển kiếp.

Thầy Hữu nói đoạn rồi dơ tay ra dấu cho chàng thanh niên nọ. Hiểu ý, chàng thanh niên từ trên phía bờ cát lội ngay xuống dưới con nước để hành sự. Nhanh nhẹn là vậy nhưng khi vừa chạm được một chân xuống dưới dòng thì anh ta bất ngờ ngã ngửa ra phía sau như thể có ai đó lôi lại. Thầy Hữu từ đằng xa quan sát thấy vậy thì lấy làm lo lắng lắm, lúc này chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là công sức cả buổi coi như đổ sông đổ bể, chưa kể đến nếu để ngạ quỷ thoái ấn sẽ nguy hiểm hơn gấp bội. Thầy Hữu một mặt lội nước chạy về phía bờ cát, mặt khác lại hô hoán đánh động cho mấy người đang ở trên bờ lúc bấy giờ,

-Không ai được gần lại, thằng kia nằm im dưới đất, đứng dậy là mất vía hóa điên hóa dại ngay.

Mấy người ở trên bờ nghe thấy thế thì thất kinh lắm, họ kéo nhau đứng chụm lại thành một tốp lùi về phía sau chừng hai mét, khuôn mặt người nào người nấy đều hiện rõ sự ái ngại, dè chừng. Về phần tôi lúc bấy giờ thì đang tập trung cao độ nhìn về phía hình nhân đang nằm chỏng trơ trên nền cát. Trong tầm mắt của tôi khi ấy không chỉ tồn tại một người nam nhân và một hình nhân nữ như những gì người khác thấy, mà thêm vào đó, một bóng người đen thù lũ, lưng gù, tóc ngắn, ngồi sát ngay cạnh hình nhân nữ, hai tay hắn ta bưng mặt như thể đang khóc. Kỳ thực, lúc ấy bản thân tôi cũng không rõ đó là người hay ma, nếu như là người thì chẳng có lý gì lại dại dột đến cạnh hình nhân, làm trái lời thầy Hữu vào thời điểm này. Tôi lấy tay lau đi vết bột đỏ bôi lên dưới mắt trái hồi tối rồi nhắm mắt phía bên phải vào để quan sát. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, lúc này thì bóng người khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Tôi nhắm mắt trái, mở mắt phải hòng xác định lại một lần nữa dự liệu của mình thì than ôi, vừa chập choạng canh sáng canh tối hắn ta đã xuất hiện ngay trước mặt, cái thứ quỷ dị toàn thây chỉ đặc sệt một màu đen, đôi mắt trắng dã không tròng mở chừng chừng nhìn thẳng vào tôi. Lúc ấy cũng vừa hay thầy Hữu lên đến bờ cát, ắt hẳn bản thân thầy Hữu cũng nhìn ra được cái thứ ma tà đang xuất hiện nên ngay lập tức lao về phía tôi, một tay che mắt phải của tôi lại, một tay vỗ vào hai bên tai tôi độp độp. Thầy Hữu nói,

-Lần sau có gặp lại thứ này thì tuyệt đối không được nhìn vào mắt của nó kẻo coi chừng có ngày mù lòa, câm điếc.

Nói xong, thầy Hữu quay sang đám thanh niên, tay chỉ thẳng vào mặt người phía ngoài cùng mà nói,

-Vong tà từ đâu tới sao dám làm điều hỗn hào ở đây, có biết hậu họa của những việc ngươi vừa làm nó lớn như nào không?

Người thanh niên đứng phía ngoài quỳ rạp xuống nền cát, hai tay chắp vào van lạy thầy Hữu, mồm lắp bắp nói,

-Kính lạy thầy, con là Đại, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được làm người ở trong nhà của cô Xuân từ nhiều năm trước. Cô Xuân con chết oan lắm thầy ơi, xin thầy tha cho chúng con, thầy làm ơn giải trận pháp cho ba chúng con có cơ hội được thưa với thầy.

-Ý ngươi nữ quỷ kia tên là Xuân à? Sao nó lại chết oan? Các ngươi có ba người sao giờ mới chỉ có hai ngươi lộ diện.

Thầy Hữu vừa nói vừa chỉ tay về phía hình nhân nữ.

Người thanh niên ngoài cùng lê hai đầu gối dưới đất tiến lại về phía thầy Hữu. Hai tay nắm lấy vạt áo mà rằng,

-Con lậy thầy, quan Thành Hoàng sắp đi tuần qua đây, thầy thâu cô Xuân về rồi con xin được đi theo thầy để thưa chuyện. Bây giờ mà để lính của quan Thành Hoàng nhìn thấy chúng con thì chỉ có đường hồn siêu phách lạc.

Thầy Hữu trầm ngâm một hồi lâu, quả thực cũng có vài phần kỳ lạ. Một tà tinh như Xích Diệm Quỷ chẳng có lý gì khi mò đến nhà thầy pháp mà không có sự chuẩn bị, trừ phi là có điều gì đó uẩn khúc. Thầy Hữu tỏ ra phân vân lắm, lúc này thì cũng thật là tiến thoái lưỡng nan. Xưa nay trên con đường hành đạo, thầy Hữu nghiễm nhiên không bao giờ tin vào lời nói của ma quỷ khi hành pháp. Đặc biệt, với những loại ma quỷ có âm lực lớn như thế này, nếu như có lỡ để chúng chạy thoát thì tai họa khó mà lường trước cho được. Nhưng xem ra vong linh của tên Đại này cũng có đôi phần thật thà, thầy Hữu bèn nói,

-Chi bằng cứ để ta trừ con Xích Diệm Quỷ này đã rồi hãn tính tiếp

Thầy Hữu chưa dứt lời thì nam thanh niên đó hai tay ghì chặt lấy chân thầy mà thảm thiết kêu van,

-Con cắn rơm cắn cỏ con lậy thầy, ba người con nay đã mất hết cốt người, có đầu thai chuyển kiếp thì mãi mãi cũng chỉ ở kiếp súc sanh. Thầy làm ơn cho chúng con một cơ hội, sau này dẫu phải thiên luân thập bát tào địa con cũng cam lòng.

Thầy Hữu nghe đến hai từ "cốt người" thì giật mình, lông mày nhau lại, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng lắm. Thầy Hữu cẩn trọng suy tính được hồi lâu thì chỉ tay vào phía chàng trai bị ngã ban nãy mà quyết,

-Mấy anh thanh niên ở lại đây chờ đến khi mặt trời lên thì khiêng cậu kia về. Bị ma xô ngã vào ban đêm thì bắt buộc phải chờ cho đến khi trời sáng mới được cử động, bằng không hồn phách sẽ tổn thương mà dẫn đến mê muội. Còn hình nhân thì để ta xử lý.

Nói rồi thầy Hữu quay về phía người thanh niên còn lại đang bị tà nhập,một tay điểm mạnh vào ấn đường, một tay vỗ mạnh vào phía sau lưng của anh ta. Tức thì, gã thanh niên lực lưỡng ho lấy ho để, tiếng ho khù khụ chẳng khác nào của tiếng ho của mấy người hữu thọ, anh ta toan nói thì thầy Hữu gàn lại,

-Không phải nói gì hết, anh lấy xe đèo tôi về ngay.

Đến đây, thầy Hữu mới quay sang phía hình nhân vẫn đang án binh bất động trên bờ cát, đoạn đánh tiếng cho mẹ con tôi lại gần đó. Thầy Hữu khoán việc,

-Cô này mượn cái xe máy đèo thằng cò về nhà trước, tôi cầm hình nhân theo sau ngay đây thôi.

Mẹ tôi nghe xong thì giục tôi đi ngay, trên đoạn đường từ con sông của huyện lỵ về nhà thầy Hữu, mẹ tôi cứ ngắt ngứ định nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi ngờ vực lắm, mẹ tôi xưa nay vốn chân chất thật thà, có gì nói nấy, chẳng bao giờ mẹ giấu diếm hay để bụng bất cứ chuyện gì, đặc biệt là với tôi. Nhưng lần này thì khác hoàn toàn, bà ắt hẳn phải cân nhắc cẩn trọng sự tình lắm nên mới phân vân như này. Tôi ngờ vực, cái sự ngờ vực lên đến tột cùng, tôi nói với lên hỏi mẹ,

-Mẹ có gì cứ nói với con, có làm sao thì mẹ con mình cùng tìm cách giải quyết.

Mẹ tôi nghe vậy nhưng vẫn còn phân vân lắm, bà buông lại một câu rồi im bặt cho tới tận lúc về tới nhà thầy Hữu.

-Trẻ con thì biết cái gì mà giải mới chả quyết, thân còn chả lo được nữa là.

Tôi nghe thế thì ấm ức lắm, mẹ tôi hẳn phải giữ cho mình bí mật nào đó kinh thiên động địa thì mới úp mở đến thế. Hơn nữa, điều này chắc chắn liên quan mật thiết tới những gì đang xảy ra tại đất Tứ Kỳ này. Nếu như đó là một câu chuyện ngoài luồng thì mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ phải bận lòng đến như vậy. Tôi có dự cảm chẳng lành, xưa nay người ta vẫn hay nói, "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" nếu thứ gì đó càng mập mờ, càng khó lường thì càng dễ là những thứ tai ương, nghiệp ách.

Mẹ tôi dừng xe ở cửa, theo sau là thầy Hữu đang ôm hình nhân vội vã bước vào phía trong. Thầy Hữu đặt hình nhân ở chính giữa sân rồi vào gấp gáp đi vào nhà. Đoạn mang ra một nghiên mực và hai tấm giấy bùa phổ lớn hình chữ nhật, một tấm có họa sẵn hình ông ba mươi với màu mực đen, nền vàng, thầy Hữu nhờ chàng thanh niên nọ đóng kín cổng chính rồi dán lá bùa ấy lên cổng sao cho mặt hùm phải quay vào phía trong nhà. Tờ bùa còn lại thì rộng hơn, kích cỡ của nó khi trải ra đất thì cũng phải đủ cho một người ngồi vào chính giữa, thầy Hữu đặt hình nhân lên tấm bùa đó rồi gọi tôi lại gần,

-Con cố gắng chịu đau, ta xin chút máu của con để yểm trận.

Tức thì, thầy Hữu lấy một cây kim đâm vào đầu hai ngón tay cái và hai ngón chân cái của tôi rồi đưa cho tôi hai cây nhang mà nói,

-Con chấm máu từ hai ngón tay cái vào hai mép giấy phía trước hình nhân, còn máu từ hai ngón chân cái thì chấm vào hai mép giấy phía sau. Còn hai cây nhang này con giữ lấy để khi ta giải ấn triệu thỉnh vong quỷ này về thì chính con phải châm nhang rồi đâm vào hai hốc mắt của hình nhân. Nhớ cho kỹ, khi ta đọc chú thì mới hành sự, nếu ta không đọc chú thì dù có như nào cũng chớ có bứt dây động rừng. Cái thứ quỷ nữ này tâm lý rất bất ổn định, một khi đã được khai ấn thì rất khó để kiểm soát được ả, hễ như có chuyện chẳng lành thì lúc ấy ngay cả đến tính mạng của tất thẩy mấy người ở đây cũng chưa chắc đã giữ được chứ đừng nói gì đến việc thỉnh vong về để hỏi chuyện.

Dặn dò tôi xong xuôi thì thầy Hữu quay sang mẹ tôi, ánh mắt có vẻ thăm dò. Hình như chính thầy Hữu cũng đã phần nào cảm nhận được sự khác lạ của mẹ tôi từ khi bà trở về từ bờ cát. Thầy Hữu tuy chưa hiểu rõ sự tình lúc này nhưng cũng đánh phải chịu. Bây giờ không phải lúc để đoán già đoán non, nếu không nhanh chóng hành sự thì chả mấy chốc mà trời sáng, khi ấy thì lại phải để vạn sự tới tận đêm mai, mà đêm dài thì ắt lắm mộng, thầy Hữu nghĩ vậy nên mau chóng gọi chàng thanh niên nọ lại gần trước mặt rồi bắt đầu ngay,

-Địa linh tam giới, tam biến chiêu vong, cô hồn thỉnh nhập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro