Cậu có yêu tôi không? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai năm trôi qua, hắn cũng trải qua nhiều mối tình, nhưng hắn thấy thật trống rỗng, hắn điên đầu, hắn muốn tự cầm con dao đâm vào tim mình, khoét ra để ném hình ảnh của người ấy đêm hôm đó ra. Hắn không thể quên được cậu. Dù quan hệ thể xác với ai, hắn cũng đều thấy lãnh cảm. Nhưng chỉ cần nhớ tới chút cậu hôm đó, chút làn da lành lạnh trắng muốt, chút hơi thở dốc hương lài, chút bờ môi mỏng đỏ ửng và chút ánh mắt đê mê đó, là hắn lại rạo rực, lại hung hăng gân guốc, lại muốn nữa, muốn nữa, muốn cái gì, muốn ai, muốn...

Reng!reng!

"Alo"

"Thiên à! Tao, Phúc đây! Họp lớp mày ơi!"

"Tao.."

"Mày lại bận gì nữa hả? Hai năm nay mày cứ làm sao ý. Hay là kiếm ra tiền khinh anh em?"

"Tao..." hắn chần chừ...

"Thế nhé, ở quán Bà Chương quận 5, không đến coi như tình nghĩa anh em chấm dứt từ đây, mày còn nhớ là tao giúp em mày vào công ty đó không hả?"

"Nhớ ạ! tao đến..đến để tiếp mày. Ok?"

"Hề hề, vậy nhé, tao còn gọi người khác"

Người khác, người khác là ai?

Mấy lần trước hắn có mò ảnh họp lớp của đám tào nhao này, nhưng không có cậu, liệu lần này cậu có đến không? Hắn lo lắng, bồn chồn, hắn không biết nên đối diện người đó như thế nào. Nhưng hắn cũng. Cũng làm sao? Cũng có thứ gì đó len lỏi trong ruột gan, hắn không muốn xác định nó là gì. Hắn hèn nhát, nên hắn đã trốn tránh suốt hai năm như vậy.

________

Hồ Chí Minh, tháng 12, 20 giờ 30 phút

Hắn mặc một chiếc jeans cộc, một chiếc phông đen thùng thình thoải mái. Bước tới quán cũ năm xưa. Quán bà Chương cũng được hơn 20 năm rồi. Chiếc cửa gỗ vẫn còn, hơi mục và còn lỗ chỗ mấy lỗ

Lại hình ảnh thời áo trắng quần âu, hắn và cậu bá vai bá cổ, hắn đẩy tung cửa và bị bà Chương mắng một trận.

"Thiên đấy à? Mấy năm không gặp rồi, con cũng to cao hơn rồi!", bà Chương hơn 70, nhưng vẫn rất đon đả, nhẹ nhàng gọi hắn

"Dạ, con chào bà", hắn mỉm cười, chạy tới phụ bà bê bát đũa

"Chúng nó tới đủ rồi đó! Con mang bát vào, rồi ra đây giúp bà mang thêm mấy đĩa bò vào nhé."

"Dạ", hắn cười, quay đi, hắn cúi gằm, hít một hơi, ngẩng lên, nhìn thẳng, đi vào.

"A! Thiên đây rồi, đợi chú mãi" Đám người lớn này bỗng nhao nhao lên, toàn mặt sừng mặt sẹo thời xưa đây mà.

"Hai năm nay em nào cướp mày đi đấy" "Ờ đấy, có tình quên bạn à?" "Đâu ra đây sờ xem mấy múi rồi"....

Hắn cười khổ, bọn bay cũng thật là, như đám trẻ trâu.

Hắn cũng vui đấy. Hắn liếc tới chỗ kia, nơi mà hai người áo trắng quần âu đó đã từng ngồi, một người nói nhiều không tả nổi, một người chỉ lặng lẽ nghe hắn, nhìn hắn, cười với hắn, trong mắt chỉ có hắn.

Nhưng, không có ai cả, chỉ là những khách đang ngồi.

Hắn gỡ bọn bạn nhố nhăng này ra, muốn ra ngoài phụ bà Chương bưng đồ.

"Chỉ còn thế này thôi ạ, cháu bê được", một giọng nói thanh lãnh, nhẹ nhàng nhưng thật quen thuộc vang lên.

Hắn đứng lặng người ở giữa sân, nhìn người kia. Một người đàn ông dong dỏng cao, mặc tây trang cổ điển, không phô trương nhưng lại toát lên sự cao ngạo. Ngón tay trắng muốt thon dài đang bưng những đĩa thức ăn. Người đó quay ra, nhìn thấy hắn.

Người đó gầy đi rồi, sống mũi cao, bờ môi mỏng, đôi mắt hẹp dài nhìn hắn, vẫn trầm thủy như vậy sao. Nhưng có gì đó khác, rất khác từ hắn.

"Cậu...cậu cắt tóc rồi?" Hắn ấp úng hỏi.

"Ừm. Vướng víu" Phong trả lời, lúc nào cũng vậy, kiệm lời.

"Đưa tôi cầm phụ..." Hắn chìa tay ra, nhưng cậu lướt qua hắn, không đoái hoài.

"Tôi tự bê được"

Cậu ấy tự bê được. Ừm, cậu ấy cũng như vậy mà, từ trước tới giờ, luôn một mình như vậy, hắn cũng chỉ giúp được cậu ta đúng một lần, lần bắt cướp.

Cả bữa liên hoan tối nay, hắn vui vẻ, cười nói. Còn cậu, cậu chỉ ngồi đó uống, nhẹ nhàng giao tiếp lấy lệ. Mỗi người một tâm sự.

Cậu xin phép về.

"Khoan đã!" Hắn gọi cậu.

Hắn định nói gì. Hai năm nay cậu sống như thế nào. Sao cậu lại cắt tóc, chả phải cậu rất yêu nó sao. Hắn nghẹn, lồng ngực thấp thỏm.

Hắn không thốt ra được.

Cậu nhìn hắn, ha, còn chờ gì nữa, cậu nên về thôi.
______________
:v không quen up dài a~
Như này cho gay cấn, cả nhà nhể 😝

Cảnh báo chương sau H ngập mồm nha 🤣

Tác giả : Ảnh Nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro