Cậu có yêu tôi không? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Sơn Nhất, 23 giờ 33 phút

Cậu ngồi đó, không hành lý.

Hai năm nay, cậu trốn họp lớp cũng vì hắn, vì cậu thấy tội lỗi, vì cậu thấy như muốn chết trong lòng. Sau ngày hôm đó, cậu làm việc như điên, không biết tự bao giờ mà đã 26 tuổi rồi, mẹ bắt ép cậu cưới vợ,. Ngày mai, cậu sẽ gặp cô gái đó ở Hà Nội. Hai bên hai họ gặp nhau. Cậu bàng hoàng lắm, cậu thấy rối loạn. Nhận được cuộc gọi thông báo họp lớp, cậu vội vã bay vào Sài Gòn, một chuyến bay vội vã.

Hôm nay là ngày cuối, là ngày cuối của cậu, của hình ảnh mà cậu vẫn lưu luyến.

Quán bà Chương

Cánh cửa gỗ mọt lỗ chỗ

Chỗ ngồi nơi góc tường bong tróc

Và người ấy...

Hắn vẫn như vậy, vẫn vui vẻ, nhưng chỉ là, cậu không bên đó nữa. Như vậy là đủ rồi.

"Thông báo chuyến bay HN4194EVER sẽ cất cánh trong 30 phút nữa, hành khách nhanh chóng làm thủ tục..."

Cậu mỉm cười. Phải đi rồi. Cậu đứng dậy, bước đi và không ngoảnh lại.

"Phong!" một vòng tay ôm cậu từ sau, ôm chặt cậu. Hơi thở ấm nóng dán sát tai cậu, dồn dập. Cách một lớp áo, nhưng cậu vẫn cảm nhận được nhịp tim của người đó, thật nhanh, người này chạy tới tìm mình trong vội vã sao.

"Thiên! Buông ra" Cậu dãy dụa, nhưng càng muốn thoát, hắn lại càng ôm chặt cậu.

"Tôi bảo cậu buông ra! Cậu bị điên à?" Cậu quát lên, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu to tiếng với ai đó.

"Tôi yêu cậu" Giọng nói nửa thở nửa quát vang lên "Tôi thật thần kinh đến bây giờ mới biết được"

Cậu im lặng, cậu bình ổn lại, cậu đã từng khao khát những lời này biết bao.

"Tôi xin lỗi, tôi là thằng hèn, cậu theo tôi chứ?" Hắn cầu xin, run rẩy, hô hấp nhanh dần.

"Do thuốc thôi" Cậu lạnh nhạt.

"Không phải" Hắn nhẹ nhàng xoay người cậu. Khao khát nhìn cậu, hắn nắm lấy tay cậu, đặt lên má hắn, hắn quay vào, đặt môi mềm mỏng của mình, nhẹ nhàng thơm tay cậu. Nhột nhột, cũng thật ấm áp.

Cậu hơi say sao? Cậu có uống nhiều đâu, cảm nhận như hơi men bốc lên lần nữa. Hai thính tai đỏ hây hây, bất giác cậu rụt tay lại, ánh mắt định lại khí lạnh.

"Tôi sắp cưới vợ rồi. Không còn tởm như trước nữa" Cậu nhìn hắn, đôi mắt vô định "Tôi xin lỗi vì đã chuốc thuốc cậu hôm đó, có lẽ cậu cũng chỉ nhất thời tức cảnh sinh tình thôi"

Lời cậu nói như lưỡi dao khoét vào tim hắn.

"Cậu thật quá đáng" Hắn trách móc

"Đúng! Tôi quá đáng, tôi đã từng yêu cậu là quá đáng, làm hành động tởm lợm đó, là lỗi của tôi. Nhưng ai đã bỏ tôi ngày hôm đó? Chính cậu tự cắt đứt trước. Tôi gọi cậu 231 cuộc, nhắn 1045 tin. Nhưng không một lời hồi đáp"

Đúng vậy hắn nhớ ra, là hắn chặn số cậu rồi mà.

Cậu khóc sao. Cậu lại khóc nữa, cuộc đời cậu đã khóc vì tên này bao nhiêu lần rồi chứ. Tỉnh lại đi, đừng khóc nữa. Cậu không muốn yêu ớt như vậy nữa. Cậu đã quyết rồi, vì vậy cậu cũng cắt tóc, vì hắn từng nói "Tóc cậu mềm thơm thật đấy! Im cho tôi hít thêm vài cái"

Hắn ôm lấy cậu, hắn nâng nhẹ cằm cậu lên, hôn nhẹ lên đôi mắt ươn ướt. Hắn liếm dòng nước mắt mặn chát, xót lòng. Hắn chưa bao giờ thấy người này yếu ớt đến vậy. Hắn cảm nhận từng hàng mi, sống mũi, làn da mát lạnh của người này. Chạm nhẹ vào bờ môi lành lạnh mỏng manh kia, hắn mút nhẹ, nâng niu đến khi cánh môi đỏ mọng lại.

Hô hấp cậu dồn dập, sao cậu không thể từ chối hắn, làn hơi ấm kia mỏng manh quá, cậu lại muốn giữ lại, muốn hòa vào nó, cậu muốn cảm nhận nó, muốn tham lam nhiều hơn những sự mềm mại dễ chịu trên bờ môi.

Hắn cạy mở, đầu lưỡi hắn luồn vào trong cậu, khám phá từng hương vị dịch ngọt của cậu. Thứ mềm dẻo, trơn ướt ấm áp của hắn tìm cậu, chạm cậu. Cậu biết mình không thoát khỏi, cậu say đắm theo hắn. Hai người nếm hương vị của nhau, họ nghẹn ngào, đê mê. Đến khi tách rời, trong mắt họ chỉ có nhau.

Hồ Chí Minh 1 giờ 46 phút

Hai người họ cuốn vào nhau nơi bậc cửa, trao cho nhau thứ mật ngọt nhất trên đời, đều mãnh liệt, đều khao khát như vậy. Cậu cởi khoác ngoài, hắn cởi cúc sơ mi của cậu.

Lành lạnh, Sài Gòn về đêm đúng là hơi lạnh, họ dán lồng ngực vào nhau, thật ấm nóng. Hắn nhẹ nhàng bế cậu lên, bước tới giường, họ lao vào nhau. Hắn rời môi cậu, thưởng thức hương vị trên vành tai đã hồng đỏ của cậu. Cảm nhận sự mút mát, gặm nhấm trên tai đã khiến cậu rên nhẹ "Ah..Thiên, buồn". Hắn đắc chí, cậu ấy thích nó. Tay hắn vân vê nơi nhú hồng hào, cậu giật nhẹ. Cậu ấy mẫn cảm quá, hắn nhẹ nhàng mút xuống cổ cậu, để lại những dấu hôn đo đỏ dâm dục. "Ah..Thiên chỗ đó dễ thấy" Cậu run run.

"Cậu là của tôi" Hắn khàn khàn, hung hăng cắn lên vai cậu, hắn hơi dỗi.

Ah..Sao người này..Cậu cảm nhận hắn mơn trớn, đầu lưỡi hắn liếm quanh nhú hồng của cậu, nhột quá, kích thích, cậu cứng. Hắn vẫn mút nơi đó, xong lại cắn nhẹ. Ah..Cậu muốn hắn quá. "Nhanh đi vào đi"

"Sức chịu đựng của cậu cũng kém quá" Hắn cười ranh mãnh, ánh mắt hắn toát lên từng tia chiếm hữu. Hắn luồn tay xuống nơi cậu nhỏ của cậu, hắn vuốt ve, di chuyển tay chạm trên đầu cậu nhỏ. Cậu chịu đựng hắn, nếu mà ra bây giờ cũng thật nhục.

"Vẫn chưa chịu thua sao, bé Phong?" Hắn thách thức, rồi cúi xuống ngậm lấy cậu.

Ah.. Sao hắn lại ngậm nó chứ, sẽ không chịu nổi mất. Hắn mút nó, đầu lưỡi hắn di chuyển, kích thích từng đường gân của cậu. Bỗng hắn di chuyển nhanh. Cậu bất ngờ, rên thành tiếng "Thiên..um..ah..đừng mà". Hắn hút sụt một tiếng, cậu ra. Hắn cười nhẹ, từng dịch mật ấy hắn nuốt không thừa một giọt nào, còn tham lam mút thêm lại khiến cậu ương trở lại. Chưa kịp định thần lại, hắn đã đưa đầu lưỡi vào nơi hậu huyệt nho nhỏ kia. Hắn khuấy điên đảo trong cậu, tìm đến nơi mẫn cảm. Cậu lúc này thật như là không còn biết trời đất là gì, cậu như không còn sức, cả người cậu chìm đắm trong khoái cảm. "Ah..Thiên, cậu cứ chạm nơi đó, tôi biết..um..phải làm sao...ah". Hắn cởi, thứ vật kia thật to lớn, từng đường gân dũng mãnh. Hắn đặt nó lên tay cậu, thật nóng, thật cứng. Hắn ghé vào tai cậu, khàn khàn "Nó chỉ lên với mỗi cậu". Cậu bất ngờ, hắn nói gì vậy?
Hắn đau khổ "Sau đêm hôm đó, tôi chỉ lên vì cậu, nên cậu hãy chịu trách nhiệm đi". Hắn đưa nó vào trong cậu. Cảm giác cơ thể xé ra làm đôi, đau quá, lớn quá...Hắn nhắm mắt, thở dốc, cảm nhận bên trong cậu đang hút hắn. Hắn tìm tới điểm mẫn cảm kia, dày vò nó trong nhẹ nhàng, khiến cậu đạt từ cao trào này đến cao trào khác.

Hắn thật đẹp, mãnh liệt như vậy, rắn chắc như vậy, hắn là của cậu.

Cậu ấy thật đẹp,  những vết hôn đỏ dâm dục kia nổi bật lên trên làn nha trắng muốt khiến cậu ấy thật mị, cậu là của hắn.

Họ triền miên như vậy cho tới khi mệt lả, họ ôm nhau ngủ.

Hồ Chí Minh, tháng 12, 7 giờ 23 phút

"Tôi sẽ cùng cậu ra Hà Nội, gặp họ và cướp cậu đi." hắn phụng phịu.

Cậu cười, nhẹ nhàng dúi vào lồng ngực hắn.

"Cậu cướp tôi đi từ lâu rồi!"

Hoàn

Hihi truyện này cũng ngắn nha :33
Thôi chờ mong " HÃY YÊU CÁI ĐẦU NÀY ĐI" của mị nha hihi

Tác giả: Ảnh Nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro