Không tên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đêm đêm nó ngủ một manh chiếu rách co ro
Một thân côi cút không nhà
Thân em lá cỏ bạn quen ai có đâu xa
Thằng tư con tám hôm qua trên phố lê la"

(Nó - Nhạc sĩ Anh Bằng)

Tiếng nhạc da diết từ chiếc radio cũ kỹ nơi góc phố vang lên buồn tủi, nó càng khiến cho mấy con cóc xù xì dưới cống thêm sầu. Chúng phập phồng lồng ngực sần sùi theo tiếng kèn, đôi con mắt rưng rưng nhìn nhau, và nhìn cái đầu bù xù trên chiếc võng đang đung đưa.

Thằng Linh, độ tuổi trai tráng với thân hình săn chắc, đang ở trần nằm trên cái võng rách kêu kí kẹt. Hắn vừa cầm cái que tre ngoáy mũi vừa phe phẩy cái quạt nan, tưởng chừng như thời tiết 39 độ của Hà Nội giờ chỉ còn 28 độ vậy. Hai mắt hắn nhắm lại, và trong họng ậm ừ âm thanh của câu hát, thi thoảng lông mày hắn lại nhíu theo những nốt cao trào.

Thằng Linh mê bài nhạc này lắm.

Cạch!

Tiếng nhạc tắt.

Một người đàn ông với thân hình cơ bắp và bờ môi sứt sẹo giơ nắm đấm về phía hắn, thô lỗ quát:

"Con mẹ mày rảnh thế à? Sao còn chưa đi giao hàng cho anh Long đi!"

Thằng Linh trừng con mắt, hắn khó chịu ngồi dậy. Chỉ với một giây thôi mà trong đầu hắn đã xuất hiện một loạt những hành động đấm đá để hạ bệ tên to con trước mặt này.

Tên to con nhíu mày: "Mày muốn gì?"

Linh không nói gì, hắn thở dài. Hắn bước tới chỗ mấy cái xoong nồi sắt vụn, lấy cái áo ba lỗ mặc vào, rồi khoác sơ mi bên ngoài.

Tên to con nhìn Linh, trong hai con mắt nổi rõ ham muốn. Tên này nhẹ nhàng đi tới phía sau hắn, vỗ mông đét một cái rồi thì thào:

"Đi sớm về sớm nhé, bé con!"

Thằng Linh sởn da gà, hắn lườm rồi vội nhét cái bọc thuốc phiện vào người, chạy nhanh ra ngoài. Trong lòng hắn đã bới hết cả hàng cả họ nhà tên này từ lúc nào rồi.

Con phố nơi giao hàng thật khác so với những địa điểm giao dịch trước đó của Linh. Nơi đây rất sầm uất. Những tòa nhà cổ lại được trang trí đầy đèn led xanh đỏ tím vàng, chúng nhấp nháy theo điệu nhạc disco cháy bỏng. Con người ra vào các quán bar nhộn nhịp, sành điệu. Họ chỉ là những thanh niên tươi trẻ với bộ cánh thời thượng và sexy, ai ai cũng toát lên vẻ giàu có sang trọng.

Linh không tự chủ mà thốt lên: "Mẹ cha mấy đứa nhà giàu, ghen tị chết đi được."

Chợt có tiếng quát mắng vang lên.

"Mẹ cha mày!" Một người đàn ông trung niên cầm cái ba-toong nện nhiệt tình vào một thanh niên nọ, "Mày có tỉnh cho bố mày không?"

Thanh niên kia mặt tái mét đầy vết thương, nhưng vẫn cười hềnh hệch. Hai mắt nó dại cả ra, nó không nhận thức được những gì đang xảy ra, cứ vậy mà chìm trong khoái lạc của chất cấm.

Một người đàn bà chạy tới ôm lấy thanh niên đang phê thuốc kia, vẻ mặt bà ta vô cùng thống khổ. Hai bọng mắt của bà đã sưng húp lại trên những vết thâm của thời gian. Bà gầy rộc cả người, trên tóc của bà chỉ còn lơ phơ mấy sợi tóc đen. Người đàn bà liên mồm cầu xin chồng đừng đánh con nữa.

Trong đầu thằng Linh lại vang lên câu hát của chiếc radio:

"Mẹ nó ra đi khi còn tấm nhỏ
Một chén cơm chiều nhưng lòng chưa no
Cuộc sống đói rách bơ vơ..."

Trong phút chốc, cơ thể Linh tự nhiên lao đi, hắn chạy tới con sông nọ, nhảy xuống đó. Hắn đem theo bao thuốc phiện hòa tan vào nước sông lạnh lẽo.

Lòng sông êm ái, sóng vỗ về. Cơ thể Linh chìm dần xuống, đây là lần đầu tiên hắn được ôm như vậy, mặc dù cái ôm của con nước thật buốt da buốt thịt.

Hắn muốn nghe nốt bài nhạc đã từng nghe hàng nghìn lần kia, nhưng nơi đáy sông này chỉ có tiếng u u nhạt nhẽo.

Hắn nhoẻn miệng cười khinh bỉ, hắn khinh bỉ cái số phận không cha không mẹ. Hắn khinh bỉ con người hắn, con người gián tiếp gây ra những phiền muộn đau khổ cho người mẹ gầy guộc khi nãy.

Chắc hẳn không chỉ có mình người mẹ đó đâu nhỉ...

À thì... cũng chẳng phải mẹ hắn.

Nếu trong lúc hắn đang chết dần, có ai đó ôm hắn thì tốt biết mấy.

Ào... Tiếng thở ùng ục mãnh liệt... Hơi ấm chạm làn da...

Một bóng hình méo mó xuất hiện trong nước...

Một bàn tay săn chắc luồn qua eo, kéo hắn lên.

Hắn đang tưởng tượng chăng?

Chắc là vậy rồi...

... ... ...

Xèo xèo!

Leng keng!

Binh! Á!

Tiếng kêu thất thanh khiến cho người trong chăn bật dậy, thằng Linh ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn đang ở trong một căn phòng ngủ đúng nghĩa, chăn ấm nệm êm cùng với mùi hương xả thơm ngát.

Linh rón rén bước xuống giường, hắn lò dò đi về phía phát ra những âm thanh kì lạ đã đánh thức mình kia.

Trước mắt hắn là một gian bếp vô cùng tiện nghi và thơm mùi gỗ, nơi đây càng trở nên đẹp đẽ bởi vóc dáng vạm vỡ của một người đàn ông. Người này thân hình nở nang và chắc chắn, anh mặc một bộ quần áo rộng hơi hướng thể thao, tuy giản dị nhưng lại không che nổi vẻ đẹp nam tính của anh.

Nhưng cho dù có đẹp đến mấy, thì hành động lúng túng trước chảo trứng rán đen thui và nồi cháo khê cũng phải khiến cho Linh bật cười. Hắn cười ha hả như được mùa, những gì trong đầu hắn được cái mồm tuôn ra như nước chảy:

"Người gì đâu có nồi cháo cũng nấu cháy khét, nhìn buồn cười quá. Ông trời ơi cho tôi xin một lạy với ha ha ha."

Người này quay sang nhìn hắn, Linh chột dạ, hắn nhận thức được bản thân vừa lỡ lời, lấy tay bụm miệng lại.

Hắn bất động nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro