Không tên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh thở dài, lạnh lùng tắt bếp rồi đi về phía hắn.

Theo bản năng phòng vệ, Linh tự động lùi về phía sau.

Người đàn ông không để ý, anh với lấy chiếc khăn rồi quàng vào người hắn. Lúc này, hắn mới nhận ra người mình đang trần như nhộng. Hai mặt hắn bỗng chốc đỏ ửng cả lên.

Hắn lẽn bẽn: "Cám... cám ơn anh."

Người đàn ông không nói gì, anh ta đi ra phòng khách bấm điện thoại.

"Ship đến... Hai bát cháo lươn và hai cốc sữa đậu ấm."

Linh ngạc nhiên, hắn không ngờ người này không chỉ người đẹp, mặt đẹp mà ngay cả giọng cũng đẹp. Ôi cái giọng trầm khàn này mà đem đi cưa gái chắc được cả một đống.

Hắn ngơ ngác nhìn người đàn ông, tự nhiên không biết nói gì.

Người đàn ông nhìn lại hắn, vẫy tay: "Cậu ra đây ngồi đi, đứng đó mệt."

Thấy cậu trai kia vẫn cứ lơ ngơ nhìn mình, anh thở dài đứng dậy, bước tới và bế hắn lên.

Lúc này, Linh mới bừng tỉnh, hắn kêu oai oái.

Người đàn ông ôm cậu chặt hơn nữa, nhẹ giọng mũi quát: "Yên nào, rơi xuống bây giờ."

Linh: "Anh... tôi tự đi được."

Người đàn ông đặt hắn xuống ghế sofa, anh ta rót cho hắn cốc nước ấm từ chiếc bình gốm hòa nhã.

Người đàn ông bấy giờ mới giới thiệu: "Tôi tên Quân, đây là nhà tôi."

Linh: ...

Chẳng nhẽ hắn không nhìn ra đây là nhà của anh chắc!

Linh: "Anh là người cứu tôi đêm qua? Cám ơn anh."

Quân nói với khuôn mặt không biểu cảm: "Không có gì! Nhà cậu ở đâu?"

Linh cúi mặt.

Quân: "Cậu không có nhà à?"

Không phải không có, mà có cũng như không. Đó là cái chuồng chứ chẳng phải là nhà của hắn, là nơi đối xử với hắn chẳng khác nào gia súc.

Quân: "Nếu vậy thì cậu cứ ở tạm vài ngày, khỏe hẳn rồi tính tiếp."

Linh: "Tôi sẽ giúp việc nhà."

Quân: "Được!"

Kể từ ngày hôm đó, Linh sống với người đàn ông lạ mặt kiêm vị cứu tinh này. Ban ngày, anh ta chỉ loanh quanh trong nhà, cứ tối đến là anh ta lại đi làm cho đến khi sáng sớm mới trở về. Linh cũng không hỏi anh ta làm gì, chỉ biết mỗi lúc trở về, trên người anh ta lại dính đầy máu tanh.

Mỗi lần như vậy, Linh đều ngỏ ý muốn hỏi han, nhưng anh ta đều từ chối hắn và đi thẳng lên phòng chốt cửa. Rồi hắn cũng không buồn đoái hoài đến, chỉ yên phận làm ô sin trong cái nhà này. Ngày ngày, hắn đều giữ cho ngôi nhà sạch sẽ, cơm canh ấm nồng.

Không phải trở về cái xó xỉnh bạo lực kia nữa, hắn cảm thấy ở đây như đang ở trên thiên đường vậy.

... ... ...

Đoàng!

Tiếng súng nổ tung trời, tiếng người dáo dác chạy, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.

Trong cơn mưa đêm xối xả, Linh thất thần, hắn lao về phía trước. Mặc cho đôi chân đã sưng, đã bị thương vì bao lần ngã, hắn vẫn chạy.

Về đến cái lều tạm bợ, hắn rểu rảo ngã xuống nền đất ẩm ướt. Hắn cởi chiếc áo tanh mùi máu, ném xuống đất. Hắn sợ hãi ú ớ kêu gào. Hắn chui vào một góc, trùm chăn và run rẩy.

Đó là lần đầu tiên hắn bắn người.

Tiếng đạn xuyên ngọt vào da thịt của kẻ kia vẫn ong ong bên tai hắn. Hắn nghe thấy nội tạng của kẻ đó đang sôi trào.

Chiếc võng kí kẹt đung đưa dữ dội, nó gào thét trong đêm mưa không gió.

Kẻ đó là...

Hắn không muốn nhớ...

... ... ...

"Cứu! Cứu tôi với! Tôi sai rồi... Cứu tôi..."

Cơn ác mộng vẫn bao trùm lấy khối óc của Linh, trán hắn ướt đẫm, còn giọng hắn thì thều thào như van xin ai đó. Hai tay hắn nắm chặt lấy bắp đùi, cào nó đến chảy máu.

Chợt có người ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nâng hắn vào trong lồng ngực, vỗ về:

"Được rồi, đừng sợ, đừng sợ nữa..."

Linh: "Cứu tôi... được không?"

Quân: "Được, tôi cứu cậu."

Linh: "Tôi xin lỗi... được không?"

Quân: "Được... Tôi cho cậu xin lỗi."

Nghe thấy những lời bản thân muốn nghe, Linh lại chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Ôm lấy người thanh niên trong lòng, Quân cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Anh chợt nhận ra người này bỗng nhiên rất đáng yêu. Làn da nâu dưới ánh trăng vàng như rót mật khiến cho Linh như trở thành một chiếc bánh mì ngọt ngào. Hắn khiến cho anh bất giác mở miệng, cắn lên vai hắn một cái. Bờ vai hắn bất giác phản ứng lại, nổi lên đường cơ đẹp đẽ lại càng khiến cho vết cắn ửng hồng quyến rũ.

Quân không nhịn được, anh mở một cúc của chiếc áo ngủ trên người Linh ra, nhẹ nhàng cắn thêm vào bờ vai bên kia.

Ưm!

Linh phản ứng nhẹ, bờ môi hắn cong lên, hắn thấy nhột. Hai má hắn ửng đỏ theo vết cắn. Nhìn hắn lúc này hệt như đang e thẹn.

Quân đưa bàn tay thô ráp lên mân mê bờ môi trái tim của hắn, anh thích thú. Linh thấy khó chịu, hắn đưa đầu lưỡi nhỏ ra liếm vật thể lạ đang trêu đùa mình.

Như có một ham muốn kỳ lạ rộn rạo từ phía trong, Quân theo đà đưa ngón tay của mình vào miệng của cậu thanh niên này. Anh đột nhiên thấy mình quá bất lịch sự, định rút ra thì người này bỗng nhiên cắn nhẹ và chồm tay giữ lại:

"Đừng rút ra, rất ngon."

Hắn ta quấn lưỡi tách mở hai đầu ngón tay của anh, mút ngon lành. Như thể hắn đang được liếm một que kem mát lạnh trong ngày hè oi ả.

Quân nhìn hắn, ánh mắt của anh dao động. Và phía dưới của anh đã biểu tình từ lúc nào.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói: "Hôm nay tha cho cậu."

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Linh bàng hoàng mở mắt. Hôm qua hắn đã mơ quá nhiều, chỉ có giấc mơ đầu khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhanh chóng xuống bếp để nấu đồ ăn sáng.

Nấu xong, hắn thấy người bí bách khó chịu, nhanh chóng lấy quần áo để vào phòng tắm. Hắn thuần thục cởi đồ xả nước, khoan khoái kì cọ người.

Phía dưới đột nhiên khó chịu, Linh cười cợt: "Lại đến lúc phải ra trận rồi, ta biết ngay mà!"

Rồi hắn cầm lấy nó, thủ dâm. Trong phòng tắm tràn ngập tiếng kêu dâm đãng và tiếng nước chảy.

Rào!

Linh sợ hãi quay mặt ra sau, phía bên trong tấm màn nơi lồng kính. Theo bản năng, hắn giơ tay che miệng lại.

Chết mẹ hắn rồi! Hóa ra anh Quân chủ nhà đang ngâm mình buổi sáng trong đó. Thế mà hắn lại thủ dâm ở đây, còn kêu rõ to mới sợ chứ...

Quân bước ra khỏi buồng kính, lạnh lùng nhìn hắn và nhìn cái của hắn.

Trong lòng hắn rối loạn, hắn muốn chửi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Bộ chưa thấy cái ấy bao giờ à? Hay là của ông đây to hơn nên thèm khát hả?"

Nhưng lời chưa kịp tuôn thì đập vào mắt hắn là một "visual" đỉnh cao, cái con cá chà bặc của anh còn to gấp rưỡi của hắn. Hắn cười hềnh hệch rồi tự mình quay mặt vào tường, nấp cho người "khổng lồ" đi qua. 

Nhưng người "khồng lồ" này không hiểu ý hắn, anh vẫn nhìn chằm chặp vào cái kia.

Linh ho một tiếng rồi nói: "À anh này... cơm sáng nấu chín rồi..."

Quân đi về phía hắn, tới sát người hắn.

Linh sợ hãi, nhưng người hắn đã sát tường nên không biết lùi tiến đi đâu.

Bờ ngực rộng của anh chạm lưng hắn, anh luồn tay xuống cầm lấy thứ kia của hắn, giọng anh khàn:

"Cậu chưa xong này."

Linh hốt hoảng, hai vành tai xấu hổ nóng rát: "Anh... mặc tôi."

Quân làm thinh, anh vẫn di chuyển tay lên xuống khiến cho chàng trai trẻ này ngấp ngửng thở hổn hển.

Quân: "Con trai tự sướng cho nhau là chuyện bình thường, cậu không cần phải để ý."

Là chuyện bình thường thật à?

Quân: "Thoải mái không?"

Linh gật đầu: "Sướng lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro