Không tên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bờ vai hắn chợt giật lên, bao nhiêu thứ tích tụ bấy lâu nay phóng ra hết thảy.

Lần đầu tiên trong đời hắn thấy sướng như thế. Hóa ra có người giúp lại là cảm giác lâng lâng như vậy à...

Linh chợt thấy phía sau mình nóng ran. Của anh ta cũng lên rồi...

Linh quay mặt lại nhìn anh, hai con mắt còn ướt đẫm khoái lạc, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng lên rồi, để tôi giúp."

Quân chưa kịp từ chối thì Linh đã quỳ xuống và ngậm lấy cái của anh. Quân bất ngờ.

Linh cũng rất bất ngờ, hắn không hiểu sao bản thân lại làm việc như vậy... Lẽ nào là do giấc mơ ăn kem đêm qua khiến cho hắn bồng bột thế chăng?

Hình ảnh dâm đãng của hắn khiến cho Quân quay cuồng, anh chỉ muốn hắn là của anh ngay lúc này.

Cho đến khi chất dịch lấp đầy miệng, Linh mới nhả ra, xấu hổ mặc quần áo và chạy biến ra ngoài.

Cả ngày hôm đó, hai người họ ăn uống trong im lặng. Họ không dám nhìn mặt nhau, bởi hễ cứ nhìn, họ lại thấy bứt rứt đến lạ.

Một đêm nọ, Quân lại trở về với mùi máu tanh quen thuộc. Sáng hôm sau, Linh phát hiện ra anh nằm bất tỉnh ở bậc cửa.

Máu từ vết thương vẫn chảy ra lênh láng, Linh sợ hãi, hắn hốt hoảng đỡ anh, gọi anh dậy.

Anh mở mắt nhìn hắn, và anh cười.

Linh nhanh tay cởi áo của anh ra. Anh gàn hắn lại.

Linh tức giận: "Anh bị sao thế hả? Tôi muốn chăm sóc cho anh có gì sai à? Anh chăm sóc cho tôi thì được, tại sao tôi lại không được? Anh chỉ coi tôi như người ở thôi đúng không?"

Vừa nói, nước mắt hắn vừa chảy dài trên má. Hắn chưa từng muốn quan tâm ai đến vậy. Giờ đây, đối với hắn, anh là người thân duy nhất trên cuộc đời này. Một người lạ mà hắn muốn chôn vùi thật sâu trong trái tim bé nhỏ.

Anh lưỡng lự, rồi cũng bỏ tay hắn ra. Hắn xé áo của anh, để lộ vết thương ở bụng. Ấy là vết thương do đạn găm vào thịt.

Linh giật mình, trước mắt hắn lại hiện lên cái đêm hôm đó. Cái đêm mà hắn bắn người. Hắn sợ hãi, hô hấp của hắn dồn dập đến nghẹn lại.

Những tiếng nói trong đầu cùng âm thanh của nội tạng sôi sục lại vang lên kinh hoàng.

"Mày giết người! Mày là thằng quỷ! Mày không xứng đáng là con người! Mày đi chết đi..."

Trước mắt hắn giờ đây không còn ai nữa, chỉ còn mình hắn chìm đắm trong biển máu nhớp nháp. Hắn co ro nằm đó như con tôm luộc.

Cứu! Cứu hắn với...

Anh lại ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng của hắn: "Anh không sao! Anh sẽ cứu em mà! Đừng sợ."

Hắn nhìn lên anh, khuôn mặt đẫm máu hiền hòa của anh hiện lên dần rõ.

Hắn khóc nấc: "Là tôi đã bắn anh đúng không?"

Anh cười: "Nhưng anh không sao cả!"

Hắn: "Không, anh đã chết rồi... Anh chết rồi..."

Anh: "Nhưng anh không sao cả!"

Hắn đẩy anh ra, hét: "Anh chết con mẹ nó rồi! Anh ám tôi... Anh đang ám tôi! Anh muốn giết tôi đúng không? Anh muốn đòi mạng tôi đúng không?"

Quân lắc đầu: "Không! Anh chưa chết, em nhìn này. Máu đâu còn chảy nữa!"

Anh vội mặc chiếc áo trắng, chiếc áo trắng nhanh chóng nhuốm đỏ. Anh chửi một câu, cởi chiếc áo đó ra rồi mặc cái áo trắng khác, nó lại nhuốm đỏ ngay lập tức. Cứ thế, cứ thế, trong nhà tràn ngập những cái áo đỏ máu tanh ngòm.

Quân bất lực: "Anh... Anh không muốn ám em... Anh không muốn khiến em nghĩ về anh như thế..."

Linh nhìn anh, cái vẻ lúng túng kia quen thuộc quá. Anh giống hệt như ngày ấy vậy, khi anh rán trứng và nấu cháo để chăm sóc cho hắn.

Hắn bật cười, trong không gian tối đen ấy, hắn cười ha hả.

Linh: "Anh thích tôi à?"

Quân dừng lại. Câu hỏi của hắn như gãi ngứa trái tim anh.

Quân: "Ừ... Tôi thích em... Khi tôi chưa kịp nhận ra thì tôi đã yêu em mất rồi."

Linh: "Nhưng tôi đã giết anh."

Quân: "Tôi nguyện chết hàng ngàn lần để ở bên em."

Linh bấy giờ mới ngớ người, hắn đã từng nghe một câu chuyện trên đài radio. Khi con người ta chết đi, nếu họ còn níu giữ trên dương thế, họ sẽ phải trải qua cái chết của mình mỗi ngày, và cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi họ rời khỏi.

Linh: "Vậy mỗi đêm, anh đều đi về chỗ đó sao?"

Quân bước tới gần hắn, anh ôm lấy hắn. Máu từ cơ thể anh vẫn chảy ra và nhuộm đỏ người hắn.

Hai hàng nước mắt lại lăn dài, Linh vẫn hỏi: "Anh vẫn về chỗ đó để em bắn anh sao?"

"Anh có biết đau không hả?"

"Anh coi thường anh đến vậy à?"

"Anh biết là em cũng lo cho anh không?"

Quân: "Anh biết!"

Linh: "Em là đứa ngu xuẩn tệ hại, là kẻ giết người..."

Quân: "Và em cũng là kẻ ân hận và đau khổ nhất..."

Bởi anh thấy hắn sợ hãi trong đống chăn hôi thối. Anh thấy hắn tự dè bỉu cái hôi thối của bản thân.

Anh biết hắn lớn lên chỉ có một mình như vậy, anh biết hắn bị người ta thao túng và đe dọa tính mạng.

Anh biết hắn luôn chỉ nghe một bài hát kể từ cái đêm đó...

Hắn không cha không mẹ. Hắn muốn đổ lỗi cho sự sa ngã của mình nhưng hắn không thể.

Anh xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của hắn, hôn lên trán hắn và nói:

"Có anh thương em, sẽ không còn cô đơn nữa."

Hắn ôm anh thật chặt, trao cho anh nụ hôn mãnh liệt. Hắn trao cho anh cả cơ thể này, hắn nguyện cùng anh triền miên trong một đêm cực lạc đến u uất.

Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy, anh đã không còn bên cạnh hắn. Xung quanh hắn chỉ còn là quang cảnh của căn nhà xập xệ đầy bụi bẩn như đã lâu chưa được quét dọn. Hắn run rẩy đứng dậy và đi vào giữa nhà, nơi chiếc bàn thờ đã nguội lạnh nhang khói.

Hắn nhìn thấy tấm ảnh của anh được đặt ngay ngắn sau bát hương lạnh lẽo. Ánh mắt anh vô hồn, anh chỉ còn là người trong tranh.

Hắn mếu máo khóc, hắn khuỵu xuống nền đất gạch một lần nữa, hai tay tự ôm lấy mình. Trên người hắn vẫn còn dấu vết yêu thương đỏ ửng của đêm hôm qua.

Một làn gió kỳ lạ thổi, những bụi hương trên giường thờ bay trắng xóa cả gian nhà. Chúng như ôm lấy cơ thể của Linh, và bức ảnh trên bàn thờ chợt mỉm cười.

Âm thanh radio từ đâu lại vang lên lẹt xẹt.

"Nhiều lúc nó khóc trong mơ
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ
Bao giờ cho đến bao giờ"

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro