TẢNG SÁNG (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn vật là phép quy chiếu của vạn vật. Vạn vật phản ánh con người, con người phản ánh vạn vật, và con người phản ánh con người.

Cái chết có thể đi liền với sự kết thúc, cũng có thể là điểm khởi đầu của một thế giới vĩnh hằng, hoặc, cái chết đơn giản chỉ là phản ánh của sự sống.

... ... ...

Tiếng niệm Phật văng vẳng, tiếng người khóc nghẹn lại trong họng. Không khí u buồn tang tóc ôm lấy cả căn nhà cấp bốn cũ kỹ.

Trên giường, một cô gái nằm đó, cơ thể thẳng tắp đã lạnh lẽo. Vài vùng da đã xuất hiện những vết hoen tím bầm, da xương rời rạc.

Mùi thịt thối dần được ém lại trong những lá trà khô.

Tiếng người phụ nữ bên ngoài gào khóc thảm thương:

"Cho tôi vào! Tôi muốn ở với con tôi... Làm ơn!"

Tiếng bình bịch, tiếng loảng xoảng, tiếng da thịt ôm chặt. Tiếng người can ngăn hét ầm...

Thế Anh lặng lẽ đứng dậy rồi đi về phía chiếc bàn thờ. Cậu với tay lấy chiếc đài hạt gạo ở phía sau cây đèn sen đỏ, tìm nút vặn.

m thanh của chiếc đài to dần...

Nam mô Đại bi Hội Thượng Phật Bồ Tát
Nam mô Đại bi Hội Thượng Phật Bồ Tát
Nam mô Đại bi Hội Thượng Phật Bồ Tát
...

Một thằng bé ngây ngô đứng ở cửa bên dòm vào trong, thấy Thế Anh trở lại chiếc giường nơi đặt chị nó, nó liền nép vào phía sau cánh tiên.

Cậu nhìn nó, cảm thấy xót trong khoang mũi.

Thế Anh nhẹ nhàng mở chiếc vali đen nhỏ cạnh hông mình, bên trong là những hộp đồ trang điểm xinh đẹp. Cậu lấy ra hộp phấn nền, thuần thục cầm cây cọ mềm mà đánh mịn nửa kia của khuôn mặt cô gái. Sau đó, cậu kẻ giúp cô chiếc mày ngang than chì, đường nét đậm nhạt đẹp đẽ. Và thêm chút phấn mắt tươi tắn cùng lớp son bóng ướt.

Thằng bé phía khung cửa bặm môi, cái mặt đen nhẻm của nó nhăn nhúm cả lại, nước mắt nó tuôn ra như mưa. Nó nấc lên trong lồng ngực. Đến khi không thể giữ im lặng được nữa, nó chạy biến ra ngoài.

Thế Anh nhìn nếp vải trắng sạch sẽ quấn nửa mặt còn lại của cô gái, trong ánh mắt cậu hiện lên sự tiếc nuối.

Nếu cô không gặp tai nạn, thì có lẽ cô vẫn sống một cuộc đời xinh đẹp...

Sau khi cùng đồng nghiệp giúp thi thể cô gái an yên trong chiếc quan tài và úp kính lên, Thế Anh mới cúi đầu chào gia chủ và ra về.

Trước khi lên xe đoàn, một bàn tay sứt sẹo nhỏ bé níu mảnh áo cậu lại. Là thằng bé khi nãy, nó vừa khóc vừa vùi một tờ giấy nhỏ vào túi cậu rồi chạy vào trong.

Cả đoàn đã rời đi.

Trên xe, ai cũng mỏi mệt. Chợt một người cất tiếng nói:

"Cô gái này sống cũng cơ cực..."

"Tay của em ấy chai sạn hơn rất nhiều so với tuổi đời."

"Và vầng trán của em cũng đã có nếp nhăn."

"Thế Anh thấy sao?"

Thế Anh không trả lời, cậu nhắm hờ đôi mắt, lờ đi bệnh nghề nghiệp của mấy anh em họ. Thực ra bản thân cậu cũng nhiễm chút thói quen của nghề khâm liệm. Cậu luôn vô thức cảm nhận sự sống của những xác chết qua cơ thể của họ.

Tuy cô gái này có một cuộc sống khó khăn vì nghèo túng, nhưng cậu cảm thấy cô vẫn rất hạnh phúc. Bởi cô có một người mẹ luôn yêu thương và một đứa em trai ngoan ngoãn.

Rời khỏi xe đoàn, Thế Anh trở về cái tổ của mình.

Tiếng chuông điện thoại cất lên. Thế Anh lắc đầu chẹp miệng.

Có "khách" rồi.

Vị khách lần này là một cậu bé năm tuổi, qua đời vì đuối nước, nhưng da dẻ vẫn còn rất hồng hào. Đây là lần đầu tiên cậu gặp trường hợp như vậy. Điều này khiến cậu ngạc nhiên đến nỗi khi ra khỏi đám tang, cậu phải nhìn lên trời mà thốt:

"Em bé đó chắc chắn rất có phúc khí."

"Không hề."

Một tiếng nói cắt ngang mạch suy nghĩ.

Thế Anh có chút khó chịu, cậu quay lại nơi phát ra âm thanh nọ, trước mắt cậu là một chàng sinh viên áo trắng dong dỏng cao.

Hắn có đôi mắt sâu thẳm cùng làn da xanh xao. Hắn ta khoác trên vai một chiếc bao da đen có hình cái đàn ghi-ta.

Thế Anh không thể rời mắt khỏi hắn, trong lòng cậu nôn nao bứt rứt.

Trong giây lát, cậu thấy cảm giác này thật quen mà cũng thật xa lạ.

Chất giọng trầm khàn của hắn lại cất lên:

"Có vẻ như cái gương của em quá dày rồi..."

Cái gương nào cơ?

Đôi mắt hắn tiến sát lại, tưởng như muốn nuốt trọn hình bóng nhỏ bé của cậu vậy. Thế Anh run rẩy, cậu rét lạnh.

Đầu óc trống rỗng, cậu vẫn không hiểu ẩn ý trong câu nói của hắn.

Người này nhìn cậu một lúc rồi hờ hững lướt qua.

Thế Anh ngoan ngoãn tránh đường, mãi mấy phút sau, hình ảnh của một thứ mới hiện lên trong đầu cậu:

"Thần Chết"

Người đó đem lại cho cậu sự sợ hãi không tên và cái chết hiện hữu...

Suốt bao năm tháng qua, Thế Anh luôn có thể đoán được cuộc đời của một người dựa vào cái chết của họ. Nhưng với hắn ta, cậu chỉ thấy cái chết.

Người này còn sống mà như đã chết...

Khoan đã...

Khi nãy hắn nhắc tới chiếc gương...

Chẳng lẽ hắn đang coi thường cậu?

Hai tay Thế Anh đột nhiên nắm chặt lại. Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo, cậu ngay lập tức đuổi theo hắn.

"Đứng lại" Thế Anh thở hồng hộc, cậu dang hai tay chắn trước mặt hắn.

Hắn dừng lại, nhìn cậu. Đôi mắt hắn vẫn âm trầm như vậy.

Thế Anh: "Anh có muốn cá cược không?"

... ... ...

Tiếng kèn trống inh ỏi, nẻo đồng lác đác người, huyệt mộ nhiều.

Không người khóc than. Thi thoảng lại có người xem giờ, khuôn mặt ngán ngẩm.

Tiếng kèn trống dứt, đoàn người tan.

Từ phía sau rặng cây, Thế Anh đờ đẫn nhìn. Hai má cậu đã ửng đỏ ráng chiều hè, nhưng nó vẫn không thể khiến cho thần sắc của cậu khá lên được.

Vị "khách" của cậu ngày hôm nay là một học sinh giàu có.

Thế Anh: "Tôi đã nghĩ sai rồi... Người này không hề hạnh phúc."

Người đàn ông "thần chết" nhìn về phía mộ phần hãy còn tươi hoa, lạnh lùng nói:

"Cái chết không thể phản ánh được sự sống."

Thế Anh quay lại nhìn hắn, hai mắt cậu đã đỏ.

Một mảnh im lặng...

Thế Anh: "Còn anh chính là nó."

Hắn: "Là cái gì?"

Thế Anh: "Là cái chết."

Hắn: "Đúng, tôi là cái chết. Tôi là cái chết của em."

Thế Anh ngạc nhiên.

Hắn: "Em vẫn chưa nhận ra gì sao?"

Thế Anh lắc đầu.

Hắn bất ngờ cúi xuống, môi chạm môi.

Thế Anh bất động, không gian như ngưng đọng, từng khoảnh khắc mà hắn đem lại chưa bao giờ chân thật đến thế.

Hơi thở của hắn tựa như sương mai, tuy lạnh mà khoan khoái.

Đầu lưỡi của hắn mềm tựa cỏ lau, nhồn nhột. Hắn từng chút, từng chút gãi vào nơi sâu nhất trong cậu.

Chân cậu mềm nhũn mà tự động ngã xuống. Hắn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng bế cậu, để cậu vòng qua eo hắn. Lưng đập vào thân cây xù xì, cậu và hắn dần dần tụt xuống thảm đất mềm mại.

Hắn chạm vào cậu, vuốt ve cậu, và làm cho cậu sướng đến điên lên. Hắn lại khiến cậu trống rỗng một lần, nhưng lần này, cậu không còn sợ hắn nữa.

Hắn cho cậu nếm hương vị đầu tiên của ái tình, khiến cho cậu nhất thời hôn mê trong cái ấm đã tàn của hoàng hôn.

Sợi nắng hè mỏng manh nhảy múa trên vài chiếc mộ xanh cỏ, đó là sự sống của nơi đây, là vẻ đẹp của nơi đây.

Gió thổi man mát, khẽ khàng ôm lấy một vùng trời nhá nhem, và ôm cả hai con người hãy còn đang quấn lấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro