TẢNG SÁNG (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối đen, bãi tha ma lập loè vài ánh hương tàn chưa tắt.

Thế Anh một mình nằm dưới gốc cây, hắn đã đi khỏi từ lâu. Thế Anh mệt mỏi, cậu cài lại vài cúc áo lỏng chỉ, mặc quần lên và đi giày.

Tâm tình cậu lúc này như tro hương.

Trắng xoá và dễ tan vào vạn vật.

Chúng chẳng phản ánh cái gì cả, chúng chỉ là hư vô mà thôi.

Có lẽ cậu sẽ chẳng gặp lại người đó nữa...

Người mà cậu vẫn chưa hề biết tên.

Bước đi trên con đường quen thuộc về nhà, Thế Anh suy nghĩ nhiều thứ, nghĩ nhiều đến nỗi khiến cho cậu rối ren vô cùng.

Ví dụ như tại sao hắn lại có khả năng đoán cuộc đời của một cái xác chết, hay việc hắn có thể phán xét và hạ bệ cậu một cách triệt để.

Hắn nói cái chết không thể phản ánh sự sống, vậy tại sao hắn lại phán đoán được sự sống của hai vị khách vừa rồi của cậu? Hai vị khách đã chết đó...

Hay hắn là đối thủ trong ngành của cậu?

Nghĩ tới đây, Thế Anh lại lắc đầu.

Cậu không muốn đoán mò nữa.

Cậu chỉ thắc mắc duy nhất một câu nói của hắn - "Em vẫn chưa nhận ra gì sao?"

Cậu phải nhận ra thứ gì?

Cậu quên gì rồi chăng?

Cứ như vậy, Thế Anh đã về nhà, dọn dẹp, tắm rửa và lên giường ngủ. Cho đến khi nhắm mắt lại, cái mệt của công việc và lần làm tình điên rồ ban chiều mới tắt đi những nghĩ suy trong cậu.

Đêm đó, cậu mơ về hắn, về những cái chạm nóng bỏng, hay những nụ hôn triền miên. Trong phòng cậu tràn ngập tiếng rên khe khẽ, nó khiến cho người đứng trước giường cậu không kìm được dục vọng.

Hắn, bằng một cách nào đó, đã vào được nhà cậu, và lên tới chỗ cậu nằm.

Hắn nhìn cậu, ánh mắt đã bớt đi sự lạnh lẽo u ám.

Làn da vàng sạm của cậu ửng hồng dưới ánh đèn đường chập chờn. Nó thoắt ẩn thoắt hiện lại càng khiến cho hắn thêm thèm khát.

Hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cậu, ôm cậu vào lòng. Hai tay hắn sờ khắp cơ thể cậu, đem cái nóng của cậu làm ấm nhiệt độ hắn.

Sự tiếp xúc da thịt lại càng khiến cho giấc mơ của Thế Anh thêm chân thật, cậu giật bắn lên và phóng ra chất dịch ngon ngọt.

"Em thật ngoan!"

Hắn đưa tay lên miệng nếm, liếm cho bằng sạch. Rồi hắn làm sạch giúp cậu bằng lưỡi của mình, vừa trơn ướt lại kích thích, nó khuấy đảo Thế Anh, khiến cho cậu sướng đến khóc.

Xong, hắn hôn lên vầng trán ướt đẫm của cậu, giọng khàn khàn:

"Hẹn gặp lại."

Hắn quay người, chưa kịp rời đi thì có người nắm lại tay hắn, kéo hắn ngã xuống giường.

Thế Anh vừa kề dao vào cổ hắn vừa hét lên:

"Anh là ai? Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao anh lại có khuôn mặt như vậy?"

Hắn im lặng, đôi mắt hắn tựa như cái giếng đen sâu hun hút, hắn không trả lời.

Thế Anh: "Anh... làm ơn! Anh hãy cho tôi biết đi..."

Hắn: "Em muốn biết cái gì?"

Thế Anh: "Tôi vừa nói đấy thôi."

Hắn: "Anh không hiểu thứ em thực sự muốn rõ."

Thế Anh: "Tôi muốn biết hết."

Hắn: "Em muốn biết hết?"

Thế Anh: "Đúng!"

Hắn: "Em sẽ đau."

Thế Anh: "Tại sao?"

Hắn: "Vì em đã chết."

Thế Anh: "Vì tôi đã chết?... Hả? Tôi đã chết ư? Hả anh nói cái gì?"

Con dao trên tay rơi xuống nền nhà. Thế Anh phát hiện ra bản thân mình đang lửng lơ trên không trung, và cậu vẫn đang bám vào vai của người đàn ông này.

Thế Anh buông hắn ra, cậu sờ soạng khắp cơ thể mình...

Hắn: "Đó là hơi ấm của linh hồn. Rất hiếm đấy."

Thế Anh cố lấy lại bình tĩnh, nghẹn ngào hỏi:

"Tôi đã chết từ khi nào? Anh là người có nhiệm vụ đưa tôi đi đúng không?"

Người đàn ông lắc đầu: "Tôi không phải thần chết."

Thế Anh: "Anh là người có thể nhìn thấy hồn ma sao?"

Hắn nhìn cậu, không trả lời.

Thế Anh ngã sụp xuống giường. Cậu cố lấy lại bình tĩnh. Sau một hồi trầm ngâm, cậu mới lên tiếng:

"Cám ơn anh, anh thật tuyệt vời..."

Hắn ngạc nhiên: "Tuyệt vời?"

Thế Anh: "Vì đã nói cho tôi biết." Và đã ở bên tôi mấy ngày qua...

Thế Anh thở dài, thì ra cậu đã chết, nên đó là lý do cậu không thể nhìn thấy sự sống của người khác được nữa...

Nhưng... nếu hắn ta là người, tại sao hắn ta lại có thể làm tình với cậu?

Thế Anh lại rơi vào trầm tư.

Thế Anh: "Anh tên gì?"

Hắn: "Quang Nhật"

Thế Anh: "Quang Nhật, anh yêu tôi à?"

Quang Nhật: "Chưa thể nói được."

Thế Anh: "Tại sao?"

Quang Nhật đưa ngón trỏ chặn giữa cái miệng nhỏ của cậu.

Hắn mỉm cười, nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."

Rồi hắn quay người bước ra khỏi căn phòng, để lại Thế Anh đằng sau ngồi ngẩn ngơ.

Ấy vậy mà hắn cười lên đẹp quá, mọi đường nét trên khuôn mặt u uất kia tưởng như biến mất hoàn toàn trong giây lát.

"Vậy từ giờ đến lúc đó, anh sẽ đến đây nữa chứ?"

Không ai trả lời...
... ... ...

Mấy ngày trôi qua, chẳng có ai đến, Thế Anh ngồi trước cửa rệu rã. Cậu tự cười mình:

"Nào có con ma nào lại đi yêu người sống... Khổ chết!"

Đúng thế, có khi trên đời này chỉ có cậu mới ngu ngơ không biết mình đã "đi đời". Chỉ có cậu mới ngờ nghệch, chết rồi còn đem lòng thích một người còn sống, lại còn là sau khi bị người ta cưỡng bức nữa chứ.

Kể ra buồn cười thật đấy, lần đầu tiên trong đời cậu nghe thấy vụ người cưỡng bức ma. Mà hề hước hơn, nạn nhân lại là chính cậu.

Thế Anh ôn đầu tự trách, cậu quá hấp tấp và ngu ngốc rồi.

Nhưng những cảm giác mà Quang Nhật đem lại quá đỗi đê mê, làm sao mà cậu thoát được lưới tình đây...

Thế Anh không chịu nổi, cậu đứng dậy và quyết định đi tìm hắn.

Cậu chạy, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh hơn nữa.

Nhưng cậu không biết mình cần đi đâu, vì cậu không hề biết gì về hắn ngoại trừ cái tên.

Hắn hoàn toàn biến mất khỏi cậu.

Có khi nào hắn hoàn toàn không có thật chăng?

Không được, cậu phải lôi hắn ra trước mặt cậu, kể cả hắn chỉ là một con yêu tinh nào đấy hoá thành để trêu ngươi cậu.

Thế Anh đến nơi lần đầu tiên gặp hắn, là nhà của vị khách trẻ con chết đuối.

Hôm nay cũng là buổi trời ráng đỏ. Căn nhà cấp bốn xập xệ đứng khép nép dưới những rặng tre vàng. Từng làn gió lướt qua khiến các tán lá rì rào lại thêm cảnh bình yên.

Chợt có tiếng trẻ con cười giòn tan từ trong nhà vang ra:

"Anh! Anh cho em nữa đi!"

Thế Anh giật mình, lóng ngóng núp vào phía trong rặng lá dài để quan sát.

Uỵch!

Hai bóng hình ngã lăn quay trước thềm gạch. Một cậu bé tầm mười tuổi đang ôm trọn đứa nhỏ trạc lên ba trong lòng, khuôn mặt thằng bé tái mét xen lẫn chút nhẹ nhõm.

Nó vuốt sống lưng của bé con, nhẹ nhàng dỗ:

"Lần sau đừng chạy nhanh như vậy, dù thế nào thì anh vẫn sẽ cho em thêm kẹo mà."

Đứa nhỏ trong lòng lật đật rúc ra khỏi người nó, vỗ vỗ cái bụng núng nính mỡ:

"Em ngoan! Không chạy nhanh!"

Người anh ngay lập tức xoa đầu đứa bé khen giỏi. Hai anh em cười khúc khích không nguôi.

"Hả! Sao lại như thế?" Thế Anh tròn mắt ngạc nhiên, đứa bé ba tuổi kia là đứa nhỏ đã chết hôm trước cơ mà, là vị khách đặc biệt của cậu cơ mà, sao bây giờ nó vẫn còn sống?

Thằng bé mười tuổi nở nụ cười, nó thơm má em bé rồi bế em đi vào nhà.

Thế Anh khẩn trương đứng lên và lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, hùng hục chạy đến trước căn nhà.

Cậu gọi to: "Khoan đã!"

Đứa bé mười tuổi quay ra nhìn cậu, đôi mắt nó sâu thẳm lạnh lẽo, đem lại cho cậu một cảm giác bất an lạ kỳ.

Thế Anh: "Có thể... à... thì... cho anh gặp em bé được không?"

Đứa bé mười tuổi trần giọng đe dọa: "Không! Thế Anh là của tôi, không ai được phép động vào."

Hu hu! Anh cũng đâu cướp bé của em đâu...

Thế Anh chợt giật mình: "Em nói cái gì? Đứa bé này tên là Thế Anh?"

Đứa bé mười tuổi không thèm trả lời, nó nhanh chóng đóng cửa đuổi người, mặc cho Thế Anh bên ngoài la hét.

Thế Anh: "Này! Còn em tên gì? Có thể nói cho anh biết không? Anh không phải kẻ rình mò nguy hiểm đâu."

Chợt không gian xung quanh như bị vò đến nhũn ra, căn nhà cấp bốn dần méo mó và lún sâu dưới lòng đất.

Thế Anh sợ hãi, cậu lùi lại về phía sau, từ khung cửa sổ, cậu vẫn thấy bóng lưng nhỏ bé của đứa nhỏ mười tuổi đung đưa theo điệu ru mềm mại.

Thế Anh không chần chừ thêm, cậu rời khỏi nơi đây và đi tới địa điểm tiếp theo. Nơi mà cậu cho rằng chắc chắn sẽ gặp hắn.

Hình ảnh khi nãy đem lại cho cậu thứ linh cảm không tốt. Mọi thứ thật hỗn loạn và hư ảo.

Thế giới này thực sự là cái gì?

Thế Anh lại chạy, chạy trối chết. Cậu chạy nhanh đến nỗi đâm thẳng vào một đoàn người đang chạy. Một người ôm chặt lấy tay cậu, đỡ cậu dậy và hỏi han:

"Cậu có sao không?"

Thế Anh chỉ xin lỗi một câu rồi chạy đi.

Những người còn lại phía sau khó chịu: "Người đâu bất lịch sự quá thể đáng! Đâm vào anh mà không thèm hỏi xem người ta có sao không."

Người kia cười ôn tồn: "Thôi, chúng ta đi không muộn giờ biểu diễn."

Người khác nói thêm vào: "Đúng đấy, Hàng Đậu thẳng tiến thôi!"

Thế Anh cuối cùng cũng đến nơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro