TẢNG SÁNG (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bãi tha ma về chiều vẫn như vậy, thật vắng vẻ.

Cậu nhanh chóng đi tìm khu mộ mới của cậu học sinh ngày hôm đó.

Nhưng... cậu tìm mãi, tìm mãi mà không thấy...

Cậu không nhớ mặt cậu ta.

Cậu không hiểu tại sao cậu rõ ràng còn nhớ mặt đứa bé ba tuổi ấy... Vậy mà người này thì lại không thể.

Phải đến khi trời chập choạng tối, cậu mới tìm được khu mộ vẫn còn hoa tươi.

Dường như có linh tính mách bảo cậu phải nhìn mặt người này cho bằng được, cậu lật hết hoa lên, tự mình đào phần mộ này.

Đất cát cùng sỏi đá khiến cho đôi tay cậu rớm máu. Những mảng da non mỏng lần lượt bị tróc ra, đầu đốt ngón tay của cậu chỉ còn lại xương trắng.

Đến khi chạm tới nắp quan tài, Thế Anh mới nhìn tay mình mà sởn da gà.

Cậu là ma hay là người?

Cậu còn sống hay đã chết?

Mọi thứ thật điên rồ...

Dùng hết sức lật tấm ván quan tài lên, người bên trong vẫn nằm yên giấc. Trên khuôn mặt của người đó đã xuất hiện những vết hoen tử thi đáng sợ. Tuy vậy, chúng vẫn không thể làm lu mờ đi đường nét thanh tú của cậu trai tuổi mười bảy.

Thế Anh ngã nhoài ra đằng sau, thở hổn hển. Bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi hột, cậu hoảng sợ lục lọi chiếc vali đen bên hông, móc ra một chiếc gương.

Cậu soi gương. Trong gương là một khuôn mặt giống hệt người đang nằm trong quan tài kia, chỉ khác là không có vết tích hoại tử và nhiều tuổi hơn mà thôi.

Hai hàng nước mắt lăn dài.

Người đã chết kia chính là cậu.

Cậu chết trong sự cô đơn như vậy sao? Khi ai ai đưa cậu ra đồng cũng đều mong về cho xong, khi cái nấm mồ đầy hoa trang trọng lại chỉ là vẻ hào nhoáng thối nát. Nó còn thối hơn cả thi thể của người con gái gặp tai nạn khi ấy.

Trước mắt cậu giờ đây chỉ còn một màu trắng nhòe, đôi con mắt đã nóng đến mức muốn tách ra khỏi chiếc mí sưng húp.

Cậu không biết giờ đây mình cần gì và mình là ai.

Những sự việc cứ mơ hồ diễn ra một cách không đầu không cuối khiến cho cậu mệt mỏi.

Đứa bé ba tuổi tưởng như đã chết thì sống lại, còn người được coi là "khách" lại chính là bản thân.

Cậu bất lực, thả trôi hết tất cả của bản thân xuống quan tài, tự mình hòa vào cái xác đang phân hủy.

"Xin hãy cho tôi biết được không?"

Thế giới này là gì?

Những ký ức xa lạ dần dần xâm nhập vào khối óc của Thế Anh, tạo thành một thước phim cũ kỹ.

... ... ...

"Anh Nhật! Anh mặt trời ơi!"

Tiếng gọi lảnh lót vang lên trong hành lang đầy nắng ươm vàng.

Một cậu bé trạc bảy tuổi vừa nhảy chân sáo vừa cầm giỏ nan nhỏ chạy tới lớp 9E. Qua song sắt đã bị cạo trụi hết lớp sơn xanh, nó phúng phính đôi má kê lên cửa, đảo mắt tìm.

Thấy được bóng hình quen thuộc, Thế Anh "nhỏ" reo lên vui sướng:

"Anh mặt trời đây rồi! Ra, ăn, cơm!"

Quang Nhật suýt thì làm đứt sợi dây đàn mới sắm, nhẹ nhàng để cái ghi-ta qua một bên, mỉm cười đi tới chỗ bé con.

Thế Anh thấy vậy liền trèo lên khung cửa sổ, chui tọt vào trong. Cũng may Nhật đã quen với sự nghịch ngợm này, nên hắn đưa tay ra đỡ kịp. Rồi cả hai ôm nhau cười hí há hồi lâu.

Mở chiếc giỏ nan ra, bên trong là hai nắm cơm tròn tròn ngộ nghĩnh và chút muối vừng.

Thế Anh ngượng ngùng: "Em... hôm nay mẹ không về nên không có thịt..."

Nhật xoa đầu đứa em nuôi, nói: "Thế này là ngon rồi, ăn nhanh kẻo nguội."

Thế Anh vui vẻ tận hưởng sự ấm áp giản đơn này, nó đưa mông ngồi sát lại gần anh thêm chút, đến khi dán cả người vào mới thôi.

Nhận ra hơi người, Nhật phì cười trong lòng, đứa em này của hắn lúc nào cũng đáng yêu và dính người như thế đấy.

Tháng năm vui vẻ thấm thoát thoi đưa. Bằng một cách nào đó, Thế Anh luôn theo sát Quang Nhật như một thói quen.

... ... ...

Mười năm sau...

"Thế Anh! Muộn rồi sao em còn chưa ngủ?"

Quang Nhật mặc chiếc áo ba lỗ, chiếc mồm lún phún râu ngáp lấy ngáp để. Hắn vừa gãi mông rột rột vừa bước tới chỗ em trai đang ngồi.

Ngoài hiên, gió mát, trăng thanh.

Thế Anh giật mình, vội cất chiếc nhẫn xâu vòng vào trong túi quần, bối rối:

"Em... hơi hồi hộp ạ."

Nhật cười ha hả, hắn tát bốp một cái vào đầu cậu, nói:

"Ngày mai là show diễn đầu của anh mày chứ có phải của mày đâu mà mày lo lắng."

Thế Anh bĩu môi, cậu chả thèm trả lời. Chính vì cậu biết ngày mai là show diễn đầu của anh Nhật nên cậu mới bồn chồn trong người. Hơn nữa, cậu cũng định tỏ tình với anh vào ngày mai. Thứ tình cảm hơn mười năm nay mà cậu giấu kín sắp không thể gói ghém được nữa rồi.

Tuy rằng cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, rồi sẽ bị mất đi mối quan hệ này từ rất lâu, nhưng cậu vẫn chưa thể khiến cho bản thân hết sợ.

Thế Anh cứ như vậy mà chìm vào mớ hỗn độn của bản thân, đến nỗi tiếng anh Nhật bên tai cậu chỉ lùng bùng không rõ.

Nhật quàng vai, ôm cậu vào lòng. Đến khi hắn vuốt ve lưng cậu mới làm cho cậu trở về với thực tại.

Hắn vừa hát ru vừa vỗ về cậu, hệt như khi cậu còn nhỏ vậy.

Thế Anh càu nhàu: "Em lớn rồi!"

Nhật: "Bằng chứng đâu?"

Thế Anh lí nhí: "Mai anh sẽ biết."

Theo tiếng hát dịu dàng cùng mùi hương của cơ thể anh, cậu chìm dần vào giấc ngủ.

Thấy cậu đã dãn cơ mặt trong giấc mơ, Nhật mới từ từ bế cậu lên, đi vào trong và đặt cậu lên giường. Ngắm nhìn em một lúc, Nhật mỉm cười:

"Em lộ lắm cơ!"

Ngày hôm sau, khi chuông báo thức là thành viên của ban nhạc tới, hai anh em nhà nọ mới tỉnh dậy trong sự hấp tấp vội vàng.

Họ cùng nhau đi đến nơi tổ chức sự kiện tại Hàng Đậu.

Và đó là buổi biểu diễn tuyệt vời.

Chiều hôm ấy, ráng trời nhuộm đỏ một ngày hạnh phúc.

Thế Anh ra hiệu cho đàn anh tránh đi, một mình độc chiếm lấy anh Nhật. Khi chỉ còn hai người, cậu ậm ừ trong họng mãi mới dám lấy chiếc vòng cổ ra, đưa nó trước mặt anh.

Thế Anh: "Em... em mua chiếc vòng này là vì em... em rất th..."

Chưa để cậu nói xong, Quang Nhật đã đặt ngón trỏ lên miệng cậu ý chỉ dừng lại.

Nhật: "Anh cũng có chuyện muốn nói, đợi anh một chút nhé!"

Nói rồi Nhật chạy đi. Thế Anh ngơ ngác nhìn theo. Cậu nín thở nãy giờ mới dám hô hấp. Lồng ngực cậu đánh liên hồi, tựa như tiếng trống hội làng mãi không dứt.

Trong đầu cậu hiện lên vô vàn hình ảnh, là khi nào anh Nhật cũng có tình cảm giống cậu hay không? Anh Nhật cũng sẽ tặng cậu nhẫn chứ? Rồi hai người sẽ hôn nhau sao?

Úi! Ngại quá đi mất! Cậu chưa hôn ai bao giờ... Không biết cậu có làm anh khó chịu không nữa...

Đang mơ màng trong những tương lai lãng mạn, tiếng người hối hả hò hét sượt ngang tai. Nó khiến cho cậu lo lắng lạ kỳ.

Người ta nói gần đó có một vụ tai nạn.

Người ta nói nạn nhân là một sinh viên.

Và người ta nói nạn nhân đeo bao đàn màu đen.

Thế Anh giật mình nhận ra anh Nhật vẫn chưa trở lại.

Cậu cầu mong...

Chen vào biển người đông đúc, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy...

Anh nằm đó, một mặt trời nép dưới những áng mây hồng đỏ của hoàng hôn chiều hè.

Trước mắt cậu, vạn vật quay cuồng, cậu ngất xuống nền đất nóng nực.

Chuỗi phim kết thúc!

... ... ...

"Em biết không? Thế giới này chính là nấm mồ trong ký ức đã bị em ruồng bỏ. Anh cũng vậy..."

Nhật ôm lấy cậu, bế cậu từ nấm mồ đi lên.

Đường nét trên khuôn mặt của Thế Anh dần trở thành già nua, những tóc đen cũng hóa sương mai trắng xóa.

Thế Anh nhìn hắn, hắn vẫn trẻ khi sinh viên năm đó. Hắn vẫn là hắn, chỉ có điều đôi mắt đã nhuốm u buồn.

Thế Anh: "Vậy là em đã quên anh... Và sống một cuộc đời vô nghĩa cho đến già."

Nhật lắc đầu: "Em hạnh phúc là được, anh luôn đợi em mà."

Thế Anh rơm rớm nước mắt, chiếc mồm móm mém của tuổi già phụng phịu:

"Em thật tồi tệ, em đã sống như không phải là em. Chính em mới là người sống mà như đã chết..."

Nhật cúi xuống nhìn cậu, đôi mắt hắn đầy ắp sự yêu thương:

"Em đã mở tờ giấy mà thằng bé đó đưa cho em chưa?"

Thế Anh mơ hồ: "Đó không phải là mơ ạ?"

Nhật lắc đầu: "Đó là vị khách cuối cùng của em."

Thế Anh run rẩy thò tay vào túi áo, rút ra một mảnh giấy trắng nhàu. Trong mảnh giấy đó ghi một dòng chữ:

"Đây là lần đầu tiên chị gái em được trang điểm xinh đẹp như vậy. Cám ơn anh rất nhiều."

Thế Anh đau xót: "Em đã từ bỏ nghề này rất lâu rồi... Em không hề biết họ lại hạnh phúc đến thế."

Nhật nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má lốm đốm nốt đồi mồi của cậu, nói:

"Cuộc sống của em dù có thế nào, cũng là một phần hạnh phúc của xã hội. Em cũng chính là hạnh phúc của anh."

Thế Anh ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở, thân hình già nua cằn cỗi dần trở về thân hình của cậu học sinh năm ấy.

Cậu thút thít, mãi mới tiếc nuối bỏ anh ra, rút từ trong túi áo một chiếc nhẫn xâu vòng và đưa tới trước mặt anh.

Nhật không để cậu nói trước, hắn đã hôn lên môi cậu, hôn triền miên đến mức cậu không thở nổi.

Đến khi mặt Thế Anh đỏ như trái gấc, hắn mới thả cậu ra và nói:

"Anh yêu em! Làm ơn hãy tặng chiếc nhẫn đó cho anh."

Cậu hạnh phúc đeo nó cho anh, ôm lấy anh, rồi cả hai vui vẻ dắt tay nhau về phía trời tảng sáng.

Hai người đó, hai linh hồn, một lẽ sống. Họ sống vì nhau.

Con người luôn sống, kể cả khi họ đã chết đi. Con người chỉ chết khi tự đánh mất bản thân mình, kể cả ấy là những ký ức đau buồn nhất. Bởi đó chỉ đơn giản là một phần của sự sống mà thôi.

... ... ...

Cái chết cũng là một phần của sự sống, là phản ánh của sự sống và là thước đo của sự sống.

Hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro