Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lục Hàn ra sức đập cửa. Khi tàu chỉ cách đảo tầm năm phút lái, cô đột nhiên đau bụng. Không thể kìm lại, Vũ Lục Hàn đành chạy về phòng mình trên tàu, lao ngay vào vệ sinh. Cô nhận ra mình đã... đến tháng! Dù may mắn phát hiện kịp nhưng cô không có thứ gì trong tay để ngăn cản kinh nguyệt trào ra ướt quần lót, bất lực ngồi nhìn quanh, nhìn thấy cuộn giấy vệ sinh. Vũ Lục Hàn liền lấy rất nhiều giấy, gấp lại cho dày cộp rồi đặt tạm vào bên trong, hi vọng một vị khách nữ nào đó ngoài kia có mang theo thứ đồ ấy bên mình – nếu không sẽ thật sự là một thảm họa! Cô vẫn đang mặc chiếc váy mượn của Chu Bạch Thảo, vì thế lại càng không dám để bẩn váy. Cô líu ríu đứng dậy, ôm luôn cuộn giấy vệ sinh theo mình như thứ đồ bất ly thân.

Vào khoảnh khắc cô đẩy cửa nhà tắm, Vũ Lục Hàn bàng hoàng nhận ra nó bị kẹt. Cô dùng sức lắc mạnh nắm cửa, nhưng cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới khiến cô không tài nào mở được ra. Cô cảm thấy sợ hãi, đồ dùng cá nhân và điện thoại còn đang ở trên giường, nếu họ không biết cô bị kẹt ở đây, cô sẽ phải đợi cho đến khi bọn họ trở về mới thoát ra được! Vũ Lục Hàn ra sức đập cửa và gọi thật to. Cô lỡ tay đóng cả cửa phòng, không có chút hi vọng sẽ có người nghe thấy. Cô ngừng la hét nhưng tiếp tục đập cửa, hi vọng cánh cửa sẽ mở ra bằng cách kì diệu nào đó.

Vũ Lục Hàn ngồi sụp xuống sàn, bụng cô quặn lên vì đau. Thật tồi tệ, ngày đầu tiên bao giờ cũng là ngày Vũ Lục Hàn đau nhất. Cô nằm rạp xuống sàn, tay ôm bụng nắm chặt lấy vạt áo. Mồ hôi ra ướt lưng áo Vũ Lục Hàn, vừa đau vừa nóng, vừa sợ hãi. Cô lấy hết sức bám vào thành bồn rửa mặt, vặn cho nước ở mức nóng nhất. Khi nước bắt đầu làm bỏng rát tay, cô với lấy chiếc khăn mặt có sẵn ngay gần đó, xối dưới nước nóng, vắt khô. Tay cô bỏng rát dưới sức nóng của nước, nhưng cô vẫn vắt sạch nước. Vũ Lục Hàn ngồi dưới sàn, tựa vào tường, gấp khăn mặt lại và vén áo, đặt chiếc khăn lên phần bụng dưới. Từ khi còn nhỏ, lần đầu đến tháng mẹ đã dạy cô cách chườm nóng lên bụng để giảm cơn đau. Khi ở nhà, mẹ thường pha nước gừng nóng và giã gừng rải lên bụng cô để đẩy lùi những lúc đau quặn. Ngay bây giờ, hơi nóng rát từ chiếc khăn mặt phần nào xoa dịu cơn đau của cô.

Vũ Lục Hàn tiếp tục dùng tay kia đập cửa, đập liên tục, thỉnh thoảng lại gào lên một lần. Cô hi vọng Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, hay Từ Thiên sẽ nhận ra mình vắng mặt và nán lại đi tìm. Thế nhưng trong lúc này, khuôn mặt cô mong mỏi được thấy nhất lại là Hàm Vũ Phong.

Có người đang đẩy cửa phòng ngoài. Vũ Lục Hàn nghe tiếng, chồm dậy đập cửa nhà tắm và hết sức gào to. Cánh cửa bật tung. Qua lớp kính mờ nhà tắm, cô nhìn thấy hai bóng người chạy về phía mình. Khi tên Vũ Lục Hàn được gọi lên, cô cảm kích khi nhận ra giọng nói của Từ Thiên, nhưng có phần hụt hẫng khi không phải người cô đang chờ đợi.

Từ Thiên nắm chặt tay nắm nhà tắm, dùng sức gồng mình kéo ra nhưng không được. Anh gọi Trần Hải Minh cùng giúp sức. Với sức của hai chàng trai trẻ, bản lề bật tung, cánh cửa mở ra, Vũ Lục Hàn thấy vô cùng nhẹ nhõm. Trái lại, hai chàng trai mặt trắng bệch khi thấy cô ngồi dưới sàn, khăn mặt đặt trên bụng, với cuộn giấy vệ sinh bên cạnh. Họ thậm chí... ngửi thấy mùi tanh của máu! Từ Thiên ngay lập tức ngồi xuống, vòng tay đỡ cô, đôi mắt hoang mang nhìn cô hỏi vồ vập.

"Em bị thương ở đâu? Vết thương có nặng quá không? Hãy chỉ để anh còn biết!"

Vũ Lục Hàn lập tức đỏ bừng mặt, biết anh nhầm lẫn nhưng không có cách nào nói ra. Cô chỉ ấp úng lắc đầu, đưa mắt nhìn Tóc Đỏ, bối rối kéo áo anh lại, thì thầm vào tai.

"Em... bị... đến ngày..."

Dù có là bác sĩ, Từ Thiên vẫn thấy cả cơ thể tê rần, hai má anh cũng hửng lên một chút.

"Chuyện gì vậy?" Trần Hải Minh lo lắng nhìn họ. Vũ Lục Hàn chưa kịp phản ứng thì Từ Thiên đã quay lại, lắc đầu cười.

"Cô bé bị đau bụng. Chúng ta nên đi ngay không mọi người lo lắng."

Trần Hải Minh ngay lập tức hiểu vấn đề, hắng giọng, gật đầu. Cậu thu dọn đồ dùng cá nhân cô vứt trên giường, đi ra ngoài chờ đợi. Vũ Lục Hàn đành thả chiếc khăn mặt vào bồn rửa, ôm lấy cuộn giấy vệ sinh. Từ Thiên nhìn cô, mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.

"Anh có được phép bế em lên không?"

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, khuôn mặt nghệt ra do cơn đau âm ỉ và do cả câu hỏi lạ lùng. Anh cười, anh đâu cần biết câu trả lời! Từ Thiên bế xốc cô lên, cẩn thận ở tư thế giúp hạn chế cơn đau một cách tối thiểu nhất.

Vừa bước ra hành lang, Từ Thiên và Trần Hải Minh đều đứng khựng lại. Phía cuối đường, ngay trước cầu thang, Hàm Vũ Phong đang nhìn họ, thở dốc. Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, thấy tim mình đập rộn ràng lên một chút. Hắn như người vừa trải qua cuộc thi chạy marathon, mồ hôi lấm tấm chảy dọc thái dương.

Hắn đã đi tìm cô.

Hàm Vũ Phong lặng người nhìn Vũ Lục Hàn nằm lọt thỏm trong vòng tay chàng bác sĩ. Cô liếc nhìn hắn, hai ánh mắt chạm nhau, trong hắn dâng lên một thứ xúc cảm vô cùng khác lạ. Từ Thiên nhìn hắn rất nhanh, rồi quay lại nói với Trần Hải Minh.

"Có lẽ chúng tôi đi trước."

Từ Thiên bế cô đi lướt qua hắn, xuống cầu thang. Vũ Lục Hàn chỉ kịp liếc nhìn hắn thêm một chút với cái nhìn tiếc nuối, rồi bị anh mang đi khuất. Trần Hải Minh, sau khi khuất bóng hai người họ, thong thả đi đến trước người bạn của mình.

"Cậu để quên đồ gì sao?" Tóc Đỏ mỉm cười, hỏi một câu đầy ẩn ý. Hàm Vũ Phong trừng mắt nhìn cậu.

"Các cậu định bày trò gì vậy?"

"Ngài Adam bất bại trên thương trường, giờ lại hoang mang trên tình trường bởi các chiêu trò cơ à?" Tóc Đỏ cười tự mãn, nhét tay vào túi quần. "Tôi đã hi vọng cậu là người nhạy bén hơn."

"Tôi không hiểu." Hắn trả lời với khuôn mặt tối sầm lại.

"Cậu chính là kẻ có vấn đề đấy, James." Tóc Đỏ đến gần hắn. "Cậu rõ ràng quan tâm cô gái đó đến mức như vậy rồi, tại sao còn làm những việc gây đau khổ cho cả hai như thế?"

"James." Trần Hải Minh nheo mắt nhìn khi hắn không đáp lại. "Cậu đã thất bại một lần nên cậu thấy sợ. Nhưng Tiểu Hàn khác, cô ấy gây cho tôi cảm giác khác. Hãy quên hết những thứ từng có đi và gây dựng lại từ đầu với cô ấy. Nếu cậu không biết nắm bắt, cậu đánh mất người ta từ lúc nào không hay đâu. Một cô gái khiến anh bạn bác sĩ của tôi phải mê mệt, tuyệt đối không phải dạng thường."

Hàm Vũ Phong vẫn đứng yên lặng, nhưng trong lòng thấy hỗn loạn. Trần Hải Minh nhếch môi cười bỏ đi, để lại hắn một mình với nỗi tức giận. Tức giận vì bản thân không nhanh hơn, để người khác tìm thấy cô trước. Tức giận vì quá dễ dàng từ bỏ Vũ Lục Hàn, rồi bây giờ phát điên vì không thể nào làm ngơ được. Hắn không thể chịu được khi không có cô trong tầm mắt. Bởi chỉ cần hắn lơ là một chút, luôn luôn có kẻ chạy đến bên ôm lấy cô rồi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hoàng Lâm hối hả chạy đến khi thấy chàng bác sĩ bế Vũ Lục Hàn. Cô ngại ngùng không dám nhìn ai, tay ôm khư khư... cuộn giấy vệ sinh dùng dở. Hoàng Lâm nhìn anh lạ lẫm, rồi lại nhìn cô với biểu cảm tôi-cần-lời-giải-thích.

"Tiểu Bạch Thảo..." Từ Thiên làm lơ cậu, bế cô đến gần nàng "Cô bé này không may... đến ngày..."

Từ Thiên lúng túng nói thầm với hai má hơi đỏ. Chu Bạch Thảo ngẩn người trong chốc lát, cười xuề xòa.

"Tất nhiên em có đồ dự phòng đây rồi. Đi vào trong đã, mọi người đợi mỗi chúng ta thôi đấy."

Nó đoạn Chu Bạch Thảo lững thững quay đi, cố tình chậm chân chờ đợi Hàm Vũ Phong ở phía sau. Vũ Lục Hàn vừa ôm vừa giấu cuộn giấy vệ sinh, xấu hổ chỉ biết giấu mặt vào ngực áo Từ Thiên. Cô rất muốn bảo anh để cô tự đi, nhưng những cơn đau quặn thắt nơi bụng dưới đang khiến cô đổ mồ hôi hột. Khi bước vào đám đông, những người khách ồ lên bất ngờ, thì thầm xôn xao khi thấy chàng bác sĩ Từ Thiên bế trên tay vị hôn thê cũ. Chu Bạch Thảo kéo va li đến gần một lối rẽ dưới sảnh, lấy ra một chiếc khăn bông to. Nàng vẫy tay gọi Từ Thiên lại gần, rồi đưa chiếc khăn bông cho Vũ Lục Hàn và chỉ về phía hành lang.

"Tôi bọc ở trong thứ này. Vệ sinh ở cuối hành lang, rẽ phải."

Vũ Lục Hàn lí nhí cảm ơn, ôm chiếc khăn bông và cuộn giấy vệ sinh, chậm chạp đi vào. Ở bên ngoài, Hàm Vũ Phong nhìn theo với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Màn đêm dần bao phủ trên hòn đảo xinh đẹp. Các vị khách vẫn tưng bừng bên bờ cát mịn trải dài trước căn biệt thự. Bữa tiệc nướng được phục vụ ngoài trời; đồ ăn thơm nức, nóng hổi hòa vào cái se lạnh buổi tối và hương vị mặn thơm ngát tràn vào từ biển.

Vũ Lục Hàn vẫn mặc áo len của Hàm Vũ Phong và chiếc váy len mượn của Chu Bạch Thảo. Cô bắt đầu thấy khó xử khi lại để chung đồ ở một chỗ cùng Hàm Vũ Phong, nhất là khi giờ họ còn chẳng nhìn nhau lấy một cái. Hoàng Lâm đang say sưa bên cạnh hai cô nàng cực kì nóng bỏng. Sát ngoài bờ biển, Trần Hải Minh đang ôm eo một cô gái, trêu chọc cô nàng giữa những đợt sóng, thỉnh thoảng chờn vờn hôn nhau. Ở trung tâm buổi tiệc, Chu Bạch Thảo trên tay cầm một ly rượu vang nhẹ, duyên dáng trò chuyện cùng vài cô bạn gái. Nàng thoải mái trong bộ jumpsuit đen khoe tối đa hình thể đáng ghen tị. Cảm giác ngưỡng mộ và nhỏ bé lại dâng lên trong lòng Vũ Lục Hàn, cô chẳng thể nhìn nàng lâu hơn mà đành vội vã quay đi.

Vũ Lục Hàn nhìn quanh tìm Hàm Vũ Phong. Cô đứng lại ngây ngốc nhìn theo hắn ở phía xa, một mình, đang thổi lên trời những đợt khói xám xịt. Hàm Vũ Phong gần như tách biệt khỏi đám đông. Hắn đi chân trần, mặc cho sóng biển đánh ướt đến đầu gối, vẫn lặng lẽ đứng yên và hút thuốc. Vũ Lục Hàn vốn không thích những chốn đông người, vốn hay tự tách mình riêng biệt. Nhìn hắn, cô nhận ra bản thân mình bấy lâu nay luôn luôn cô độc và lẻ loi như vậy. Cô muốn chạy đến gần nói chuyện với hắn. Giống như những lúc một mình lặng lẽ, cô vẫn hi vọng ai đó chạy đến bên mình và nói chuyện cùng cô.

Vũ Lục Hàn ngập ngừng giây lát, cuối cùng lấy hết can đảm lò dò bước về phía Hàm Vũ Phong. Đôi mắt cô không rời hắn. Mỗi bước chân lại gần, trái tim cô lại run lên một nhịp.

"Tiểu Hàn, em đi đâu vậy?"

Giọng nói ngọt ngào bất ngờ của Chu Bạch Thảo từ phía sau khiến cô khựng lại. Mặt cô đỏ ửng, cô chậm chạp quay lại. Không chỉ có nàng, vài người khác cũng nhìn cô. Chu Bạch Thảo vô cùng hồ hởi, chạy đến bên Vũ Lục Hàn, thân mật kéo tay cô ngược trở lại đám đông.

"Lại đây nào cô bé! Chúng ta sắp chơi một trò chơi nho nhỏ, em lại định lẻn đi đâu!"

Vũ Lục Hàn ấp úng, không nói nên lời, không kịp thanh minh. Nàng đẩy cô về phía đám đông, rồi lập tức quay lại, chạy về phía Hàm Vũ Phong.

"Anh lại hút thuốc rồi!" Nàng cáu kỉnh. "Thôi, lại đây chơi trò chơi nào! Mọi người chỉ chờ đợi anh thôi đấy!"

"Anh không chơi." Hắn thì thầm, đôi mắt hướng xa ra biển. Hắn hít vào một lần cuối, rồi ném tàn thuốc xuống cát.

"Thôi nào, sinh nhật em, vì em một lần thôi..."

Chu Bạch Thảo nhăn mặt phụng phịu. Hàm Vũ Phong quay sang nhìn nàng, nhìn về phía xa, nhìn cô gái nhỏ đang bối rối nhìn hắn. Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, bước chậm rãi về phía những vị khách đang chờ đợi. Nàng nở nụ cười mãn nguyện, hí hửng chạy theo sau.

Đám đông ngồi quây thành hình tròn thật to trên bãi cát. Vũ Lục Hàn ngồi đối diện Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm, cạnh hắn là Chu Bạch Thảo; cạnh Hoàng Lâm là Trần Hải Minh. Từ Thiên ngồi bên trái Vũ Lục Hàn, vô tình khiến hắn không vừa mắt. Những ngọn đuốc cách điệu được thắp sáng cắm thành hàng trên bãi cát, soi sáng cả một vùng trên biển. Bên trong vòng tròn là những chai rượu vang đỏ chưa mở nắp, đặt trước mặt từng người. Ở chính giữa vòng tròn ấy là một chai rượu rỗng, nằm ngang. Nàng tiểu thư hồ hởi khởi xướng trò chơi, trong những tiếng cười nói của khách mời.

"Trò chơi quen thuộc Sự thật – Mạo hiểm mà chúng ta vẫn hay chơi ở trường đây! Lần này luật sẽ hơi khác, nếu chọn một trong hai mà không trả lời hay làm được, sau năm giây sẽ bắt buộc phải thực hiện cái còn lại. Người xoay chai này sẽ được hỏi hoặc yêu cầu người bị miệng chai chỉ vào, phải trả lời thật hoặc phải làm. Nếu nói dối hoặc không làm, phải uống một hơi rượu vang nha! Ai hết rượu sẽ bị loại. Chúng ta chơi cho đến khi tất cả mọi người đều uống hết rượu. Mọi người nhất trí chưa?"

Những vị khách hô vang hưởng ứng, hào hứng trước trò chơi biến tấu theo cách chịu chơi này. Chu Bạch Thảo cười tủm tỉm, quay lại hỏi to chàng vệ sĩ gần đó.

"Anh vệ sĩ, anh chọn cho tôi một số đi?"

"Số 14, thưa tiểu thư." Chàng vệ sĩ bị hỏi bất ngờ, bối rối trả lời. Nàng gật đầu, quay lại đếm.

"Người thứ mười bốn tính từ bên trái tôi sẽ bắt đầu cuộc chơi! Một... hai... ba... Ồ... bác sĩ Từ Thiên! Xoay đi nào!"

Chàng bác sĩ trẻ bị gọi tên bất ngờ, cười ngập ngừng rồi cũng hào hứng cầm chai rượu, xoay trên không. Chai rượu rỗng rơi xuống, miệng chai chỉ về phía... Hoàng Lâm!

"Mạo hiểm, mạo hiểm!" Hoàng Lâm hô lên ngay khi thấy miệng chai hướng về mình, có vẻ cậu đã say rượu. Từ Thiên cười tủm tỉm, nhìn quanh, đôi mắt sáng lên.

"Tôi nghĩ cậu thích được ôm hôn, vậy thì tại sao không ôm chàng vệ sĩ đằng kia để cảm ơn anh ta vì đã bảo đảm sự an toàn cho chúng ta nhỉ?" Từ Thiên vừa cười vừa ra lệnh.

Đám đông ồ lên thích thú, còn Thư Sinh nghệt mặt ngẩn ngơ, nhăn nhó nhìn anh như một lời phản đối. Cậu nhùng nhằng đứng dậy, phụng phịu bước những bước dài về phía chàng vệ sĩ gần nhất, ngập ngừng nhìn, rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh ta. Người vệ sĩ lúng túng thấy rõ, chưa kịp đẩy ra thì cậu đã chạy đi ngay lập tức. Những vị khách cười ồ lên thích thú, thậm chí vỗ tay và huýt sáo khi cậu trở về chỗ ngồi. Hoàng Lâm xị mặt, nhìn Từ Thiên làu bàu.

"Tôi không ngờ bộ óc bác sĩ cũng biến thái như vậy."

"Tôi cũng là con người mà."

Từ Thiên nhún vai tỏ vẻ vô tội. Đám đông hùa theo Từ Thiên, bất ngờ bởi trước giờ họ luôn nghĩ anh là một kẻ nghiêm túc. Hoàng Lâm cáu kỉnh với lấy chai rượu, xoay mạnh trên không. Chai rượu văng xa một đoạn, đáp lại trên cát với miệng chai chỉ thẳng vào Chu Bạch Thảo. Nàng ồ lên bất ngờ, quay sang nhìn cậu cười giả lả.

"Em chọn sự thật."

"Em có đang mặc quần lót không?"

Hoàng Lâm hỏi ngay tức khắc, đôi mắt nheo lại thích thú lẫn say mê. Đám đông tỏ vẻ thích thú, còn nàng đỏ mặt cười, vô thức nhìn hắn mong muốn một biểu hiện ghen tuông. Nhưng không có gì cả. Hàm Vũ Phong hình như còn chẳng hề để tâm tới chuyện gì đang xảy ra. Chu Bạch Thảo có chút hụt hẫng và giận dỗi. Tuy vậy, nàng vẫn nở nụ cười. Và để "trả thù" hắn, nàng cố ý lớn tiếng hơn.

"Jumpsuit cần gì phải mặc đồ lót!"

Mọi người cười vang, nàng lại liếc nhìn hắn. Hàm Vũ Phong đang uống dở một chai rượu khác, đưa rượu lên miệng uống nhanh một ngụm. Nàng cười tủm tỉm, hài lòng với câu trả lời của mình. Chu Bạch Thảo cầm lấy chai rượu, xoay nó với một lực yếu ớt. Chai rượu xoay nửa vòng, dừng lại trước mặt Vũ Lục Hàn. Cô giật mình, ngước lên nhìn nàng. Đám đông lặng đi một chút, bởi chưa ai quen với sự có mặt của cô, đồng loạt nhìn cô. Vũ Lục Hàn bối rối trong chốc lát, lắp bắp trong miệng.

"Sự... sự thật."

"Tiểu Hàn." Giọng nàng ngọt lịm. "Em có thể cho tất cả những con người tò mò ở đây biết, em có còn yêu vị hôn phu Từ Thiên của mình không?"

Bị hỏi bất ngờ, Vũ Lục Hàn quay sang nhìn Từ Thiên, nhận lại ánh mắt anh ngỡ ngàng nhìn lại. Cô bối rối nhìn nàng, nhìn quanh, nuốt khan. Trong lòng cô đã có chút khó chịu khi vấn đề riêng tư của mình bị quá nhiều người quan tâm đến. Mọi người chỉ xôn xao chờ đợi, thật vừa vặn, bỗng nhiên hai người lại ngồi cạnh nhau, rồi còn công khai quan tâm đến nhau nữa. Những ai vốn tưởng cô là bạn gái Hàm Vũ Phong, giờ thì họ nghĩ cô chỉ đang lợi dụng Hàm Vũ Phong để khiến Từ Thiên ghen mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro