Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không hiểu? Sao anh lại nghĩ..."

"Em chưa từng thể hiện rằng em cần anh, cần đến sự hiện diện của anh, hay cần anh giúp đỡ. Anh... không hiểu nổi rốt cuộc vị trí của anh ở đâu trong cuộc sống của em nữa."

Hàm Vũ Phong như một đứa trẻ giận dỗi, nắm chặt lấy tay Vũ Lục Hàn. Trong bóng tối cô không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang trở nên nhanh hơn. Chàng trai thứ mười một đã tìm thấy bạn nhảy. Trò chơi sắp kết thúc rồi.

"Hàm Vũ Phong... anh đã có bạn gái..." Vũ Lục Hàn hạ giọng thật nhỏ để che giấu sự tủi thân muốn vỡ òa trong giọng nói của mình. "Anh muốn em phải làm gì?"

"Thật ư? Em vì nghĩ thế mà tuyệt tình với anh?" Hàm Vũ Phong thốt lên, tiến đến gần ôm trọn Vũ Lục Hàn. Thật kì lạ, cô chẳng nhìn thấy gì, nhưng hắn như thể nhìn thấy cô rõ từng khung hình vậy. "Vì nghĩ thế nên em tránh xa anh?"

"Thật không phù hợp để nói tới chuyện đấy trong hoàn cảnh này..."

Vũ Lục Hàn bối rối nói nhanh khi nghe thấy bà Chu tuyên bố chỉ còn hai phút. Cô quay đi, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn; nhưng ngược lại, hắn ôm lấy cô chặt hơn.

"Vũ Lục Hàn, anh chưa bao giờ có bạn gái cả. Chuyện hẹn hò với Chu Bạch Thảo chỉ là một lời hứa từ trước với em ấy trong ngày sinh nhật thôi. Em không thấy rằng không có một ai quan tâm tới việc đó, ngoài Chu Bạch Thảo sao? Mọi người đều biết nó không phải là thật."

Hàm Vũ Phong trở nên khẩn trương. Vũ Lục Hàn trợn to mắt, quay sang bên và đụng ngay mũi vào cằm của hắn. Gần quá.

"Hai người... không phải yêu nhau thật ư?"

Quả nhiên là vậy, chẳng trách thái độ của mọi người trên con tàu đó đều vô cùng lạnh nhạt, giống như chỉ hùa vào cuộc vui mà thôi. Cô đã nhận ra ngay từ lúc đấy, rằng từ đầu đến cuối chỉ một mình cô để ý tới mối quan hệ của hai người này. Bảo sao hai người bạn của Hàm Vũ Phong cứ luôn ám chỉ cho Vũ Lục Hàn hãy "tiến lên và giành lấy điều mình muốn", và cô cũng chẳng hề nghe thấy ai gọi mình là tiểu tam. Dưới cái nhìn của cô, chuyện đó đã thật đến nỗi nó khiến cô cảm thấy xấu hổ và dằn vặt với chính bản thân mình.

"Anh yêu em."

"Hả?"

Lời đáp của Hàm Vũ Phong khiến Vũ Lục Hàn không thốt nên lời, chỉ phát ra một tiếng sửng sốt rồi im bặt. Đôi môi hắn đã nhanh chóng lấp đầy môi cô. Dường như hắn sợ nếu để cô nói nữa, cô sẽ từ chối lời tỏ tình của hắn. Hoặc tỏ ra ngây ngô mà phủ nhận. Đầu cô đang bùng nổ. Tai cô ù đi vì sung sướng, nhịp tim tăng dần lên theo nhịp điệu của hạnh phúc. Chuyện này là thật ư?

Không thể kìm nén bản thân, Vũ Lục Hàn nhảy lên ôm chầm lấy hắn, hối hả đáp lại nụ hôn một cách vụng về. Cô có thể cảm thấy Hàm Vũ Phong đã nở một nụ cười trong lúc đang hôn cô. Điều đó hấp dẫn chết đi được! Vũ Lục Hàn đã quên đi mình là ai, mình đang ở đâu. Ngay bây giờ, chỉ có cô, hắn, và tuyệt đỉnh hạnh phúc.

Hết thời gian. Đèn trong căn phòng khiêu vũ bật sáng. Những tiếng vỗ tay vang lên, các cặp đôi nhìn nhau đầy ngỡ ngàng. Chẳng có ai tìm thấy đúng bạn nhảy của mình. Thế nhưng, gây bất ngờ nhất chính là Hàm Vũ Phong. Hắn không những bắt nhầm cặp, còn vô cùng thoải mái ôm lấy cô gái ấy.

Vũ Lục Hàn vốn đã gây sự chú ý khi xuất hiện bên cạnh Hoàng Lâm, lúc này chẳng ai là không nhận ra cô nữa. Mặc dù trang điểm lộng lẫy hơn mọi ngày, ai cũng nhận ra cô gái hiếm hoi vẫn thường đi cùng với Hàm Vũ Phong. Hôm nay đã có một vài người thắc mắc khi Vũ Lục Hàn không đi cùng hắn như mọi khi, nhưng bây giờ thấy hai người ở cạnh nhau, mà Hàm Vũ Phong lại đang ôm Vũ Lục Hàn, những tiếng xì xào bán tán lại dâng lên.

Đứng cách họ ba người, Chu Bạch Thảo sững sờ trước cảnh tượng này. Nàng không tin hắn lại tìm đến cô chính xác như vậy, cũng không biết tại sao khi ở bên cô, hắn lại thay đổi hoàn toàn như thế. Đi bên cạnh nàng, Hàm Vũ Phong như một bức tượng đá, lạnh băng, không cười, ít nói. Hắn suy tư nhiều hơn, chẳng cười đùa, tiếp nhận mọi thứ vô cùng hờ hững. Chu Bạch Thảo đã cực kì khổ sở để kéo hắn ra khỏi trạng thái lạnh lùng đáng ghét ấy, nhưng hoàn toàn thất bại. Nàng tự nhủ đêm nay sẽ tìm cách khiến hắn vui lên, vậy mà cô gái kia một lần nữa lại phá hỏng mọi thứ.

Bất chấp Hoàng Lâm vẫn thể hiện tình cảm với cô, Vũ Lục Hàn dường như không hề bận tâm đến. Chu Bạch Thảo giận sôi trong lòng, Từ Thiên vì sao bây giờ chưa tới? Điều gì giữ chân anh lâu đến vậy?

Hoàng Lâm ở ngay cạnh Vũ Lục Hàn, cậu đang đứng cùng bạn nhảy của Trần Hải Minh. Cậu bất lực cô gái đi cùng mình đêm nay đang lọt thỏm trong vòng tay cậu bạn thân, rõ ràng giữa họ có một điều gì đó bí ẩn. Cậu không thể vội vàng được, chừng nào chưa tìm ra điều bí mật đó. Hàm Vũ Phong là bạn thân, bạn thân phải ở trên mọi cô gái. Nhưng tại sao nhìn họ bên cạnh nhau, trong cậu hình thành rõ một sự ghen tuông đầy khó chịu.

Hoàng Lâm chưa bao giờ thất bại trước bất cứ cô gái nào, tuy nhiên cũng chưa bao giờ có một cô gái nào từ chối cậu mà chạy đến bên bạn của cậu. Không yêu người yêu của bạn, kể cả là người yêu cũ – đó là điều cấm kị. Vũ Lục Hàn chắc chắn không phải người yêu của hắn. Hãy phải phép, Hoàng Lâm. Hãy bình tĩnh, cô ấy sẽ là của cậu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Thật là một bất ngờ thú vị!"

Bà Chu hô lên để trấn áp không khí, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn con gái mình rồi nhìn sang Hàm Vũ Phong. Trong thâm tâm bà luôn coi hắn như một người "con rể", hắn đối xử với con gái bà như một quý ông thực thụ. Chu Bạch Thảo dường như cũng có tình ý với hắn, hai đứa lại vô cùng đẹp đôi. Bà rất đỗi bất ngờ khi ngay tại đây, hắn công khai vai kề vai với một cô gái khác, người mà bà chưa gặp bao giờ. Bà không trách khi hắn không tìm được con gái bà, trò chơi này chỉ may rủi vậy thôi. Nhưng dù có bắt được cô gái nào đi chăng nữa, hắn cũng nên tỏ ra đứng đắn, như những chàng trai khác chỉ đơn giản là đứng nghiêm lịch sự bên cạnh cô gái mình tìm được. Bà không nghĩ Hàm Vũ Phong lại thiếu chuyên nghiệp như vậy, có vẻ cái danh tiếng "lạnh lùng với phụ nữ" mà bà vẫn nghe được về hắn bấy lâu nay chỉ do mấy cô nàng không tán tỉnh được hắn thêu dệt nên. Hắn cũng như Trần Hải Minh và Hoàng Lâm vậy, bà thích cả ba bọn họ, nhưng bọn chúng lại chẳng ai "chấm" con gái bà.

"Cảm ơn sự tham gia vô cùng nhiệt tình của các bạn! Nào, lượt thứ hai, ai có đủ can đảm? Chúng ta sẽ giảm xuống còn mười cặp đôi nhé..." Bà Chu gạt bỏ những suy nghĩ riêng, tiếp tục gợi lên không khí hào hứng. Bà sẽ truy hỏi chuyện này cho kĩ.

Hai mươi cặp đôi vừa tham gia lượt đầu được tặng các phần quà nho nhỏ gói trong những chiếc hộp thắt nơ đẹp mắt. Cho nữ, đó là một gift set nước hoa Chloé Eau de Parfum đắt tiền. Cho nam là gift set Bleu de Chanel đầy nam tính. Vũ Lục Hàn còn đi bên cạnh hắn một lúc, cho đến khi trở lại đám đông. Hoàng Lâm đã trao cô bạn nhảy lại cẩn thận cho cậu bạn tóc đỏ, đứng sẵn sàng đợi Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nhìn Hàm Vũ Phong khi Hoàng Lâm đứng chắn trước mặt họ.

"Cảm phiền cậu, có lẽ chúng tôi nên tiếp tục đi cạnh nhau cho đến lúc khiêu vũ..."

Hoàng Lâm nhã nhặn hỏi, cung cách mang đầy tính xã giao. Hàm Vũ Phong khẽ chau mày, cúi xuống nhìn cô.

"Em là người đi cùng anh ấy, cho nên..." Vũ Lục Hàn lúng túng nói với hắn. Đôi mắt hắn tối lại trong phút chốc, rồi trở nên đăm chiêu.

"Cho chúng tôi một vài phút được chứ?" Hắn quay lại đưa tay ra hiệu với Hoàng Lâm, đưa cô lùi ra xa một chút. "Vậy lát nữa em để anh đưa em về được không?"

"Em rất muốn... nhưng nó sẽ không lịch sự..." Vũ Lục Hàn ấp úng. "Dù sao em... cũng đã nhận lời đi cùng anh Hoàng Lâm..."

"Em đúng là không chịu yên phận mà." Hàm Vũ Phong chau mày hờn dỗi.

"Anh nghĩ em sẽ ở yên một chỗ đợi anh trong khi anh vui vẻ với người khác sao? Không nhé!"

Vũ Lục Hàn khoanh tay lại phụng phịu. Tên này đúng là có đánh chết cũng không bỏ được tính độc đoán của mình, liệu hắn đã hối hận vì lời nói khi nãy chưa?

"Em đang ghen à?" Lông mày hắn đột nhiên giãn ra, đôi môi bừng lên một nụ cười tinh quái. Vũ Lục Hàn cứng họng, đỏ mặt.

"Em quay lại đây, anh Hoàng Lâm đang đợi..." Cô làu bàu rất nhỏ để che giấu nỗi xấu hổ, định bỏ đi thật thì kẻ đối diện đã nhanh chóng giữ tay.

"Được rồi... Anh sẽ đợi em ở nhà em, được chứ?" Hắn vừa nói vừa cười, không khí thật dễ thở. Vũ Lục Hàn cắn môi.

"Anh đừng nên để bạn bè anh nghĩ rằng chúng ta đang vụng trộm với nhau..."

"Sẽ không có ai phải nghĩ thế cả." Hàm Vũ Phong bỗng trở nên thật dịu dàng, vốn một lọn tóc của Vũ Lục Hàn. "Em thật sự rất xinh đẹp..."

"Cảm ơn."

Vũ Lục Hàn thì thầm, chào một cách xã giao rồi quay về nơi Hoàng Lâm đang đứng đợi. Cảnh tượng vừa rồi đương nhiên không hề lọt ra khỏi mắt cậu, và những câu hỏi đang ngày càng nhiều lên.

"Xin lỗi vì đã không tìm ra em." Hoàng Lâm vẫn ôn tồn mỉm cười theo cách lịch sự vừa phải, nắm nhẹ lấy những ngón tay nhỏ bé của Vũ Lục Hàn. "Suýt nữa thì đúng em rồi."

"Mọi người đều nhận nhầm mà!" Vũ Lục Hàn cười qua loa. Dù vậy, ánh mắt của Hoàng Lâm đã mặc nhiên đổi khác.

"Tôi không nghĩ rằng tất cả đều nhầm lẫn..." Cậu ám chỉ bằng điệu cười nửa miệng. "Chúng ta đi đến bàn đấu giá thôi, trước khi tôi lại mất em vào tay người khác."

Vũ Lục Hàn bật cười trước cách nói của cậu, cùng cậu hòa vào đoàn người đi tới phòng đấu giá. Cô đã kịp nhận ra Chu Bạch Thảo với bộ váy xanh kiêu sa, khoác tay Hàm Vũ Phong đi vào bên trong. Ngay phía sau họ là Trần Hải Minh cùng bạn đồng hành.

Cùng lúc đó, ở cầu thang phía đối diện, đang chậm rãi bước xuống là Từ Thiên và bạn đồng hành của anh. Vũ Lục Hàn còn chưa lên cầu thang, nên phấn khích vẫy tay mong anh chú ý. Từ Thiên, trong bộ suit trắng tinh muôn phần lịch lãm, nhìn Vũ Lục Hàn trong một vài giây. Và khuôn mặt anh hiện lên một nét sửng sốt tột độ. Vũ Lục Hàn biết anh đã nhận ra mình, níu tay Hoàng Lâm. Chàng thư sinh, theo hướng nhìn của cô cũng nhận ra Từ Thiên. Cô gái đi cùng anh gợi lên trong Hoàng Lâm một cảm giác quen thuộc.

"Tiểu Hàn, em đẹp quá!" Từ Thiên thốt lên đầy thành thực khi đến gần cô. Má cô ửng hồng trước lời khen ấy.

"Cảm ơn anh. Anh cũng rất đẹp trai!"

"Anh đang trong bộ dạng vô cùng qua loa đây..." Từ Thiên luồn ngón tay vào mái tóc nâu đồng mềm mại. "Anh chẳng có thời gian để là áo sơ mi cho cẩn thận. Rời ca mổ cũng chỉ kịp rửa tay thật sạch để thay đồ..."

"Anh là một bác sĩ tận tụy, sẽ không ai trách anh vì điều đó đâu..." Cô dịu dàng nhìn anh, chuyển hướng sang cô gái đi cùng anh. "Đây là...?"

"À, hai người chưa gặp nhau nhỉ? Đây là người bạn hàng xóm mới của anh, cô ấy đi du học mới về nước." Anh quay sang người đứng cạnh. "Tiểu Lam, đây là Vũ Lục Hàn, con gái của bạn thân bố anh..." Từ Thiên có chút ngập ngừng khi giới thiệu cô. Bản thân cô cũng không quen bị gọi như vậy.

"Em biết. Cô ấy là hôn thê của anh."

Cô gái tên Tiểu Lam có mái tóc đen dài mượt, tết đuôi cá lệch sau một bên tai với bông hoa hồng trắng cài trên tóc. Cô gái mặc chiếc đầm trắng toát của Saint Laurent, che giấu gương mặt rất kĩ, đúng với tinh thần "tiệc hóa trang" khi che một nửa bên mặt bằng chiếc mặt nạ cách điệu đính hoa hồng bằng đá trắng. Chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc sảo với hàng mi cong dài của cô và đôi môi trái tim màu son đỏ rượu.

"Rất vui được gặp cô. Tôi là Vũ Lam." Cô gái vươn ra bắt tay Vũ Lục Hàn. Một cô gái họ Vũ! Vũ Lục Hàn có một chút lưỡng lự khi bắt tay đáp trả cô gái ấy. Cái tên này... hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi.

"Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?" Hoàng Lâm đột ngột lên tiếng. Vũ Lam khựng lại một vài giây khi nhìn cậu, rồi nở nụ cười đẹp tuyệt vời.

"Vâng, quả là chúng ta đã gặp nhau. Nhưng khi đó mái tóc của anh không vàng."

"Đây chỉ là một chút thay đổi cho phù hợp." Cậu bắt tay cô, ánh nhìn vẫn mang theo sự dò xét.

"Vâng, và lúc đó anh cũng định tán tỉnh tôi." Vũ Lam không vừa, nhìn cậu bằng đôi mắt cong vút sắc sảo. Hoàng Lâm bật cười trước câu nói mà cậu cho là khiêu khích ấy.

"Tôi thành thật xin lỗi nếu tôi xúc phạm cô."

"Không có gì. Tôi cũng xin lỗi nếu làm anh và bạn gái anh đây khó chịu." Vũ Lam đáp lại, nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng, định thanh minh thì Từ Thiên đã lên tiếng ngắt lời.

"Tôi quả thật rất bất ngờ, Hoàng Lâm ạ. Tôi đã nghĩ Vũ Lục Hàn... sẽ đi với người khác..."

Anh ngập ngừng nhìn cô. Vũ Lục Hàn biết "người khác" mà anh đang nhắc tới, lén nhìn Thư Sinh. Cậu tỏ ra điềm tĩnh nhưng đôi mắt rõ ràng đã mất vài phần vui vẻ.

"Đêm nay cô bé này là của tôi. Anh không phải xuất hiện để tán tỉnh nữa đấy chứ?"

"Không, đừng hiểu nhầm!" Từ Thiên lập tức xin lỗi. Lúc đó, cặp đôi phía trước Vũ Lục Hàn đã bước lên cầu thang. Hoàng Lâm quay sang nhẹ nhàng nắm tay cô, nâng niu cô như một tiểu thư quý phái, cùng cô từng bước đi lên lầu.

Từ Thiên chỉ lặng yên quan sát. Trong trí nhớ của anh, hai người này chưa bao giờ nói với nhau quá năm câu nói. Hoàng Lâm chẳng có vẻ gì thể hiện sự chú ý đến cô. Lần gần đây nhất anh gặp Vũ Lục Hàn là tại bữa tiệc sinh nhật của Chu Bạch Thảo. Lần đó, Hoàng Lâm và Trần Hải Minh đều đột ngột vô cùng quan tâm đến cô bé này. Anh hiểu rằng họ muốn an ủi cô trước việc mối quan hệ của cô và Hàm Vũ Phong tan vỡ, nhưng xét về độ thân thiết, bạn anh Trần Hải Minh còn tiếp xúc Vũ Lục Hàn nhiều gấp vài lần chàng trai kia. Chuyện gì đã xảy ra trong những tuần qua? Vì đâu Hoàng Lâm đột nhiên gần gũi với Vũ Lục Hàn như vậy? Không lẽ Vũ Lục Hàn thật sự chia tay Hàm Vũ Phong, và nảy sinh tình cảm với bạn của hắn ta?

Gần đây Từ Thiên quá bận rộn với công việc mà tạm thời quên đi cuộc sống riêng tư. Anh không còn nghĩ đến Vũ Lục Hàn nhiều như trước. Những điều anh bỏ lỡ bấy lâu đột nhiên khiến anh tò mò. Từ Thiên sẵn sàng đánh đổi chỉ để biết chuyện gì đang diễn ra với Vũ Lục Hàn.

Trần Hải Minh ngả người ra sau ghế, thoải mái khoác vai cô bạn gái. Ngồi trên chiếc bàn tròn lớn ở ngay gần sân khấu cùng cậu là Chu Bạch Thảo và Hàm Vũ Phong. Hắn rõ ràng đang tìm kiếm Vũ Lục Hàn, không ngừng nhìn quanh phòng và nhìn chằm chằm về phía cửa. Cậu cảm thấy hắn ngày càng khó hiểu. Nếu hắn quan tâm đến Vũ Lục Hàn như vậy, vì sao ngay từ đầu lại nhận lời cùng Chu Bạch Thảo đến bữa tiệc này? Cậu không ngừng đặt ra giả thiết, nhưng rồi lại tự mình gạt đi.

Vũ Lục Hàn là một bí ẩn, một cô gái mà theo cậu "có năng lực siêu nhiên". Cô thu hút toàn bộ những người bạn của cậu, từ bác sĩ độc thân Từ Thiên, đến kẻ nổi tiếng lạnh lùng với phái đẹp Hàm Vũ Phong, bây giờ không lẽ người luôn coi thường phụ nữ Hoàng Lâm cũng lao đao vì cô luôn rồi? Ở cô chắc chắn có một nét gì đó đánh trúng vào tâm lý của những người không thích mở lòng với các cô gái, khiến họ không cách nào chống đỡ mà lập tức ngã gục.

Từ Thiên, Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm, tuy khác nhau về cách thể hiện nhưng ba người họ, theo cậu, đều là những kẻ khó tính nhất trong tình yêu. Từ Thiên luôn đặt công việc và bệnh nhân lên hàng đầu nên từ chối yêu đương hẹn hò. Hàm Vũ Phong vì rạn nứt tình cảm mà không còn niềm tin vào bất cứ cô gái nào. Hoàng Lâm dù nổi tiếng đào hoa lại là kẻ không tin vào tình yêu đích thực nên chẳng thể tìm ra người tình trong mộng. Ba chàng trai ấy, đột nhiên cùng nảy sinh tình cảm với Vũ Lục Hàn – cô nàng không có một nét nổi bật, không quá xinh đẹp, không có cá tính rõ ràng, không sôi nổi năng động, có một cuộc sống nhàm chán.

Có vẻ như cậu ít tiếp xúc với cô quá rồi. Nếu bây giờ cậu cũng lao vào tìm hiểu cô, liệu cô có sợ hãi mà trở nên khép kín? Hay cô sẽ tự hào vì mình được theo đuổi mà biến thành kẻ khó gần? Trong thâm tâm, Trần Hải Minh biết điều thứ hai sẽ không xảy ra, nhưng Vũ Lục Hàn khó đoán hơn cậu nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro