Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba giờ sáng. Vũ Lục Hàn lắng nghe tiếng thở đều đặn từ người bên cạnh, mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn. Hắn vẫn ngủ say, thở đều, trông vô cùng thanh thản. Không hiểu sao dù đã rất mệt, cô vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do lạ nhà? Hoặc có lẽ... do nằm ngủ cạnh Hàm Vũ Phong?

Để ngủ ngon, con cần uống một ly nước ấm. Vũ Lục Hàn nhớ đến lời mẹ từng nói, nhẹ nhàng ngồi dậy, chui ra khỏi chăn. Cô dùng điện thoại soi đường, cẩn thận mở cửa phòng và lách ra ngoài. Căn penthouse không tối quá, ánh sáng từ phía ngoài khách sạn soi sáng lờ mờ cả căn hộ. Vũ Lục Hàn mò mẫm soi đường đi xuống, đôi mắt dần làm quen với bóng đêm.

Vũ Lục Hàn không tìm thấy bình nước, chỉ thấy một ấm siêu tốc. Cô bèn hết sức nhẹ nhàng đun nước lên, thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn lên gác. Âm thanh của chiếc ấm siêu tốc chỉ vang lên nhè nhẹ, Vũ Lục Hàn ôm cốc nước còn nóng lui ra phòng khách ngồi.

Cô co hai chân lên ghế, tay mân mê cốc nước, thỉnh thoảng thổi cho nguội bớt. Lần đầu tiên cô tới đây trong trạng thái say mềm, cô cũng ngồi trên chính chiếc ghế này. Vũ Lục Hàn bật cười, không hiểu nổi tại sao khi ấy mình lại to gan đến vậy. Cô đã mạnh miệng nhận hắn là bạn trai, đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa hề thừa nhận cô là bạn gái hắn. Vũ Lục Hàn thở dài và nhấp một ngụm. Có phải vì hắn chưa giải quyết dứt điểm với Chu Bạch Thảo không? Hay là hắn vẫn còn chưa chắc chắn về tình cảm của mình? Một lời nói yêu thì ai cũng nói được, huống hồ hắn nói xong chẳng thấy khác biệt điểm nào, trừ việc cô không còn phải đoán mò đoán non để cư xử. Biết đâu hắn uống say và nói bừa thì sao nhỉ?

Trời lạnh hơn một chút, Vũ Lục Hàn thở dài. Những nụ hôn của hắn khiến cô rạo rực. Những cái ôm mạnh mẽ, ấm áp của hắn luôn luôn mang đến cảm giác vô cùng an toàn. Hắn quan tâm và chăm sóc cô nhiều hơn bất cứ ai từng làm. Thế mà, Vũ Lục Hàn vẫn không cảm nhận được tình cảm của hắn, ngay cả lúc hắn nói yêu cô. Ánh mắt đau khổ hắn thể hiện trong bóng tối lúc ấy, nó khiến cô cảm động bởi hắn đã thật sự nhớ cô đến quằn quại. Ánh mắt ấy khiến cô tin vào mọi điều hắn nói. Vũ Lục Hàn có thể yêu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng ngộ nhận những điều không có thực để đánh mất lòng tự trọng.

Không biết Hàm Vũ Phong đối với cô thật sự là thế nào, vậy nên cô không thể rối rít quấn lấy hắn. Ý nghĩ được người mình yêu nói yêu mình, nó trên cả tuyệt vời, nhưng không thể vì thế mà hối thúc bản thân.

Khi cốc nước đã nguội bớt, Vũ Lục Hàn nhanh chóng uống cạn rồi quay lại phòng ngủ. Nếu cứ ngồi suy tư thế này, trời sẽ mau chóng sáng mà chẳng hay biết.

Vũ Lục Hàn đẩy cửa phòng, nhón chân chậm rãi đi vào. Căn phòng này trống rỗng một cách kì lạ. Cô mở đèn soi xung quanh, nhìn thấy ngay giá sách lớn và những quyển sách. Đi nhầm qua phòng làm việc rồi, cô lẩm bẩm, loay hoay soi đường, vô ý huých vào bàn làm việc của hắn. Đồ vật trên bàn bị xê dịch, khung ảnh trên bàn đổ sấp.

Vũ Lục Hàn luống cuống soi đèn, dựng khung ảnh lên, lần đầu tiên nhìn vào người trong ảnh. Một cô gái. Một người con gái đẹp, mái tóc đen dài tết lọn kiểu Pháp, đang đứng tựa vào thành cầu trong chiều hoàng hôn, khuôn mặt nhìn nghiêng tột cùng hấp dẫn. Điều duy nhất Vũ Lục Hàn cảm thấy bất ngờ ở bức ảnh này đó là, cô gái trong ảnh, khi nhìn nghiêng lại giống cô đến kinh ngạc. Cô đã nhìn lâu, vô cùng lâu vào bức ảnh, để chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn. Cô gái này không phải cô, nhưng lại trông giống hệt một vài tấm ảnh Vũ Lục Hàn chụp trong kỉ yếu hồi cấp ba. Cứ như Vũ Lục Hàn đang nhìn vào một bức ảnh của mình vậy. Tim cô đột nhiên đập thình thịch. Hàm Vũ Phong có bức ảnh này bằng cách nào? Cô gái trong bức ảnh là ai chứ?

Những hình ảnh mơ hồ hiện về trong trí óc cô. Cái bắt tay lâu hơn cần thiết giữa Hàm Vũ Phong và cô bạn nhảy của Từ Thiên – Vũ Lam – bỗng nhiên được giải thích một cách hợp lý. Chắc chắn hắn quen cô gái ấy, dù phủ nhận. Có thể nào Vũ Lam là người con gái trong bức ảnh này? Cô gái ấy đã khéo léo che đi một nửa gương mặt, có phải để Vũ Lục Hàn không thể nhận ra?

Bỗng dưng cô thấy người nóng bừng, tức giận. Hàm Vũ Phong chết tiệt, không lẽ hắn yêu cùng lúc hai người? Không lẽ hắn sợ cô phát hiện ra nên bắt cô ấy phải đi với Từ Thiên? Không lẽ đó là lí do thật sự của việc khăng khăng muốn cô ở nhà? Một mối quan hệ ngoài luồng? Hắn quen biết cô gái đó từ bao giờ? Hắn... mắc phải hội chứng... yêu các cô nàng họ Vũ trông từa tựa nhau sao?

"Tiểu Hàn!"

Giọng nói của Hàm Vũ Phong khiến cô giật thót. Bên ngoài sáng đèn, hình như hắn đã tỉnh dậy và phát hiện cô không nằm cạnh. Cô vội vàng đặt khung ảnh lên bàn, chạy đến núp bên cạnh giá sách. Nguyền rủa cái bàn chữ U không có gầm kia. Cửa phòng mở, ánh sáng từ hành lang hắt vào. Hắn gọi tên cô một lần nữa, ngừng vài giây và đóng cửa lại. Cô nghe thấy tiếng cửa mở phòng chụp ảnh bên cạnh, kèm tiếng gọi mình. Hắn liên tục gọi, hình như đang đi xuống nhà. Vũ Lục Hàn lẻn đến bên cửa, hé mở, nhìn theo bóng người đang nhìn ngó xung quanh đó. Vừa lúc hắn đi về phía bếp, quay lưng lại cầu thang, cô rất nhanh chui ra khỏi phòng, khẩn trương lao về phòng ngủ của hắn.

"Em đâu rồi? Tiểu Hàn!"

Hàm Vũ Phong đã tắt điện bên dưới. Cô lập tức vứt điện thoại lên nóc tủ, tung chăn, chưa kịp chui vào thì hắn bất ngờ mở cửa phòng. Cô giật thót mình, nhìn thẳng vào vẻ mặt khó hiểu của hắn.

"Em vừa đi đâu vậy?" Hàm Vũ Phong tiến đến gần cô.

"Đi... vệ sinh..." Cô đáp bừa, túm chăn đứng im lìm tại chỗ. Hắn nhướn mày, nhìn cô khó hiểu.

"Đèn vệ sinh không bật?"

"Em... không tìm thấy công tắc!"

"Vậy thì ít nhất cũng phải trả lời anh chứ..." Hàm Vũ Phong thở dài, nheo mắt nhìn cô trong bóng tối. "Thức dậy mà không thấy em cũng gây tổn hại tới trái tim anh đấy."

"Em... định trêu anh..." Vũ Lục Hàn cười gượng. Thật khâm phục bản thân khi đã nghĩ ra được lí do này.

"Được rồi." Hàm Vũ Phong hạ giọng, ôm lấy eo cô và hôn nhẹ lên trán. "Đi ngủ thôi. Ngày mai em còn phải dậy sớm."

Vũ Lục Hàn chui vào chăn, nằm quay lưng lại hắn. Trong lòng cô có đôi chút khó chịu khi nghĩ đến việc hắn không thành thật với mình. Giá như hắn nói mình có một người em gái, chị gái, em họ, em kết nghĩa, bất kì một người chị em nào cũng được, thì có phải tốt hơn không! Nếu không có họ hàng ruột thịt gì thì cô gái được may mắn lồng khung ảnh đặt trên bàn làm việc của hắn chỉ có thể là người hắn yêu. Vũ Lục Hàn còn chẳng có được diễm phúc như vậy, cô hậm hực nghĩ. Thật là tức chết đi được!

Hàm Vũ Phong đột nhiên vòng tay ôm cô. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, muốn cựa quậy để thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng lại chọn cách nằm im. Hắn dụi vào gáy cô, hôn nhẹ nhàng lên cổ, có vẻ vô cùng hưởng thụ. Anh cũng thế này với cô gái kia chứ? Vũ Lục Hàn hờn giận nghĩ.

"Buonanotte, amore mio (Chúc ngủ ngon, tình yêu của anh)." Hắn thì thầm. Tôi còn chẳng biết anh đang nói thứ ngôn ngữ gì, cô hậm hực nghĩ bụng. Hàm Vũ Phong đúng là một kẻ chết tiệt mà!

Vũ Lục Hàn tỉnh dậy lần thứ hai, người vô cùng mỏi. Cả đêm cô vẫn nằm một tư thế như vậy, cong người lại như con tôm, quay lưng vào hắn. Hàm Vũ Phong đã biến mất. Đây là nhà hắn, hắn có thể đi đâu được?

Năm giờ bốn mươi lăm. Cô không thể ngủ tiếp, dù đêm qua đi ngủ vô cùng muộn. Mùi thức ăn phảng phất kèm theo ánh sáng nhẹ hắt lên từ bên dưới gây chú ý tới Vũ Lục Hàn. Cô chậm chạp chui ra khỏi chăn, mở cửa nhìn xuống. Hán đang lúi húi trong bếp, quay lưng lại với cô, trộn bột và rán những chiếc pancake vàng rộm. Vũ Lục Hàn tiến đến gần lan can, cùng lúc hắn bất ngờ quay lại khiến cô không kịp phản ứng.

"Em dậy sớm vậy sao? Vẫn còn nửa tiếng nữa mà?" Hắn ngạc nhiên khi thấy cô. Tôi thậm chí không thể ngủ được, cô cằn nhằn trong lòng.

"Em không biết anh có thể nấu ăn." Vũ Lục Hàn đánh trống lảng. Hàm Vũ Phong bật cười, vẻ ngại ngùng khi đó cực kì chân thực.

"Anh đã sống một mình hồi còn ở Anh, phải tự nấu cơm thôi."

Hàm Vũ Phong quệt nhẹ tay vào bát bột, đưa lên miệng nếm thử. Ôi, hành động đó quyến rũ chết đi được! Vũ Lục Hàn đã ngây người ra nhìn hắn không rời mắt, lòng rạo rực. Cô đang hờn dỗi hắn, không được mềm lòng!

"Anh có làm em giật mình không? Anh sẽ giảm nhẹ tiếng động, em hãy quay vào ngủ tiếp đi. Bữa sáng sẽ sẵn sàng khi em tỉnh dậy thôi."

Hắn dịu dàng hỏi cùng một nụ cười chết người. Những quan tâm này quá đỗi ngọt ngào. Nếu không vì vô ý phát hiện ra hắn đang giấu một cô người tình bí mật, Vũ Lục Hàn có lẽ đã ngây ngất đắm chìm trong làn nước trải đầy hoa hồng này rồi!

"Không ngủ được nữa." Cô tự cấu vào cánh tay mình. Hắn nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ nhất.

"Vậy em cứ thoải mái làm điều mình muốn, anh đã sẵn sàng phục vụ em..."

Vũ Lục Hàn không chậm trễ, quay lưng chạy vào phòng. Nếu còn đứng đó ngắm nhìn tên con trai đó biểu diễn, cô sẽ chết vì lên cơn đau tim và hô hấp không tuần hoàn mất!

Hàm Vũ Phong xếp năm miếng pancake lên trên một chiếc đĩa thủy tinh trắng, những miếng bánh tròn đều đặn, vàng giòn và nóng hổi. Hắn đặt miếng bơ vuông vức lên đỉnh tháp pancake, rưới mật ong óng ả căng đầy chiếc tháp bánh. Hắn cẩn thận cắt đôi những quả dâu đỏ mọng đặt dưới chân tháp bánh, kế đến là những quả việt quất tươi xanh và vài quả mâm xôi đỏ hồng đẹp mắt. Mọi thứ vô cùng thuần thục, chính xác và thơm phức. Vũ Lục Hàn chưa từng thấy người con trai nào làm được một đĩa bánh ngon mắt đến vậy, trừ những người đầu bếp chuyên nghiệp cô đã thấy trên tivi.

Hắn đặt đĩa bánh trước mặt cô, rót đầy một cốc sữa tươi, trịnh trọng để dao và nĩa hai bên đĩa như đang phục vụ một quý cô trong bữa tiệc sang trọng.

"Anh học tất cả từ Mike." Hắn nói khi ngồi xuống đối diện cô, với một nụ cười. "Trước khi gặp cậu ta, anh ăn uống rất qua loa và xoàng xĩnh; hầu hết những bữa ăn của anh đều là ở trong các quán ăn nhanh. Rồi một ngày Mike ghé qua căn hộ của anh, làm loạn căn bếp của anh rồi hàng ngày chạy đến chỉ để dạy anh nấu ăn. Và... em có thể tự mình đánh giá khả năng của anh."

Vũ Lục Hàn lóng ngóng cầm dao cắt một miếng bánh đưa lên miệng. Độ xốp dẻo của bánh hòa quyện với mật ong và vị ngậy của bơ tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời. Trong đời cô chưa từng được người đàn ông nào, trừ bố, nấu ăn cho, mà lại ngon đến mức như vậy. Biểu hiện của cô đủ để hắn hạnh phúc. Hàm Vũ Phong đã chinh phục được Vũ Lục Hàn rồi!

"Em... nghĩ rằng... anh cần phải dạy em và thay em đứng trong bếp."

Cô nói đùa sau miếng bánh đầu tiên. Nụ cười của hắn làm sáng bừng cả căn bếp. Một nụ cười rất thật và rất đẹp, niềm hạnh phúc trên gương mặt hắn lúc này ngay cả một nghệ sĩ Broadway cũng không thể diễn tả lại được.

"Rất vui vì em thích!"

Nhờ có cô, tâm trạng của Hàm Vũ Phong đang rất tuyệt. Hắn vui vẻ ăn phần của mình, không ngừng ngắm nhìn cô rồi mỉm cười thích thú.

"Sao anh cứ nhìn em suốt vậy! Chẳng tự nhiên tí nào..."

Vũ Lục Hàn dù vậy vẫn không quên nhiệm vụ, lừ mắt nhìn hắn. Cô có nên nhân lúc hắn đang bất cẩn để hỏi về cô gái trong bức ảnh không?

"Bởi vì anh yêu em mà." Hàm Vũ Phong nheo mắt cười. Trái tim Vũ Lục Hàn đã đập lệch nhịp trong chốc lát. "Em hãy cứ tự nhiên hết sức có thể, đây là nhà em rồi."

"Khoan đã, đây không phải nhà em!" Vũ Lục Hàn lên tiếng cho dù hai má đang đỏ ửng. "Đây là nhà anh mà..."

Hàm Vũ Phong bật cười. "Những cặp đôi yêu nhau ở Anh vẫn thường ở chung với nhau mà. Chẳng phải chúng ta yêu nhau sao?"

Cái gì, tôi đã nói yêu anh lúc nào! Vũ Lục Hàn đảo mắt, hắn còn chưa hề hỏi cô làm bạn gái cơ mà!

"Điều này thì em không chắc. Ý em là... em đâu phải bạn gái của anh."

Hàm Vũ Phong khựng lại, rồi đặt dao nĩa xuống. Hắn trầm ngâm một hồi, rồi lại nở một nụ cười có phần xót xa.

"Có vẻ như anh đang ngộ nhận chăng?"

Vũ Lục Hàn chau mày, thế tại sao anh không hỏi em ngay bây giờ chứ? Những câu yêu đương của anh có tác dụng gì nếu như anh không muốn xác định mối quan hệ? Vũ Lục Hàn có thể chưa yêu đương bao giờ nhưng sẽ không bị những câu nói mật ngọt này làm mờ mắt đâu! Cô vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng Hàm Vũ Phong chưa hề ngỏ ý muốn ràng buộc, cô sẽ không chấp nhận mối quan hệ mập mờ.

"Em vẫn đang là người làm của anh mà. Không phải sao?"

"Chúng ta dừng chủ đề này lại đây được không?" Hàm Vũ Phong ngắt lời.

Vũ Lục Hàn cúi đầu im lặng. Một khởi đầu không tốt tí nào, không tốt để hỏi về cô gái trong bức ảnh trên bàn làm việc của hắn. Không thể cứ thế mà hỏi bởi hắn vốn đã không hề thích cô đến gần nơi làm việc của mình. Chà, đúng vậy, hắn luôn dặn cô tránh xa bàn làm việc của hắn. Chắc chắn không muốn cô biết đến khung hình kia. Cô thật ngây thơ khi luôn nghe lời hắn, không một lần để trí tò mò chiến thắng mà lục lọi hay chạm vào mọi thứ trên bàn. Cô còn chẳng nhìn. Những thứ đồ ở một vị trí quá lâu, khi ta đã quen với sự có mặt của nó ở đó, ta sẽ không còn để ý đến nó nữa như một điều hiển nhiên. Lúc này đây, cô mới nhận ra hàm ý thật trong những gì hắn đã dặn. Ngọn lửa tức giận lại bùng lên trong lòng cô. Hắn nói yêu cô mà cái gì cũng giấu, người như thế rốt cuộc muốn cái gì?

"Em có gì khúc mắc trong lòng sao?"

Hắn hỏi, hạ giọng xuống, mang theo một ít quan tâm vừa đủ. Cô hít vào một hơi, nói thật chậm để tránh lỡ lời.

"Đúng vậy. Rất nhiều là đằng khác."

"Anh có đủ để em tin tưởng không?"

"Em thấy bất công!" Vũ Lục Hàn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, truyền đến một loại cảm xúc đau khổ như đang diễn. "Vì sao anh biết mọi thứ về em mà thứ gì về anh em cũng không biết?"

Hàm Vũ Phong tỏ ra bất ngờ. Hắn không nghĩ cô lại nặng lòng vì điều đó.

"Em... đã biết công việc của anh..." Hắn không nhìn cô, đáp chậm rãi.

"Không, em phải tự mình hỏi Trần Hải Minh để biết điều đó. Anh vốn không định cho em biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro