Chương 15.2: Tình địch! Bảo bối, anh ghen rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15.2:

Chương này dài quá nên cắt làm hai nha các bạn đọc của tôi😙
Mỗi chương khá dài, định viết ngắn ngắn lại thôi nhưng lại hông nỡ😑

Sau khi về nước, dự định của Thành Thành là gặp Tử Hy.
Giờ thì hay rồi!
Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng cũng gặp lại cô, để rồi Tiểu Hy của anh lại yêu một người mà anh từng đối đầu.
Nực cười quá!
Anh ngồi trên chiếc ghế vàng chạm khắc hình con rồng, tay gõ gõ xuống thành ghế!
Chả lẽ, anh chịu thua Đường Gia Bảo?
Không!
Bằng mọi cách, anh sẽ đưa Tử Hy về bên anh.
Nhưng anh thấy có gì đó sai sai!
Nay, anh lại hẹn Tiểu Hy đi chơi cùng anh.
- Thành Thành, anh đợi em lâu chưa?
- rồi đấy cô nương ạ!
- hihi... Tại em ngủ quên.
Công nhận là nằm trong vòng tay của tên biến thái nhà cô, nó rất ấm áp, có cảm giác an toàn nên ngủ say như vậy cũng đúng thôi.
Tiểu Hy vẫn coi Mặc Thành như là anh trai, hồn nhiên, trêu đùa,...còn anh vẫn luôn hi vọng đó là nụ cười hai người yêu thương dành cho nhau.

Thành đưa cô đến nơi mà ngày nhỏ họ từng đến.
Đó là rừng cây phong. Đi hết rừng phong này là khu giải trí.
Mùa thu, lá phong màu đỏ rộ cháy cả vùng trời. Cơn gió thoảng, thổi những chiếc lá rơi nhẹ nhàng. Hai người đi giữa hai hàng cây phong.
Tử Hy đi trước, Mặc Thành đi sau. Cô cúi xuống nhặt mấy chiếc lá, huơ huơ trước mặt anh:
- Thành Thành, đẹp không?
Cô cười, nụ cười đó thật đẹp theo làn gió mùa thu.
"Nụ cười cô đánh rơi, anh vội vàng nhặt lấy.
Kể từ ngày hôm ấy anh trở thành kẻ tương tư.
...
Nắng vàng đã tắt trên những hàng cây.
Nụ cười em bao giờ mới tắt trong lòng anh đây? "
Quả thật, nhìn thấy cô thôi, trong lòng anh hạnh phúc ngập tràn, trống ngực rộn ràng.
Hình ảnh đó, cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí anh.

Kiều Tử Hy, em không thể biết được trên bầu trời có bao nhiêu vì sao nên em không thể hiểu anh yêu em đến nhường nào!

Thành mơ hồ nghĩ không để ý Tiểu Hy đã nấp sau chiếc cây phía trước. Không nhìn thấy cô đâu, anh giật mình đi tìm:
- Tử Hy ...
- em đâu rồi?
- Tiểu Hy...
Anh đi qua cái cây đó, cô rón rén nhẹ nhàng từ phía sau. Nhìn bộ mặt hoảng hốt, hớt ha hớt hải khiến cô không khỏi nhịn cười.
Cô kiễng chân lên, che mắt anh lại:
- ai đây?
Thành Thành gỡ tay cô xuống, xoay người lại xoa đầu Tiểu Hy :
- ngoài Tiểu Hy ra thì còn ai dám làm thế với anh?
- anh xấu...
Cô cười, anh nắm lấy tay cô.
Tay Tử Hy thật mền thon nhỏ, ấm áp.
Mặc Thành ước thời gian ngừng trôi, để anh được gần cô hơn.
Đúng thật!
Con người một khi đã yêu là luôn ích kỉ như vậy.
Anh cũng không ngoại lệ.

- chủ nhân, bên STA muốn kí hợp đồng với chúng ta vào 5h chiều nay. Thành nhìn đồng hồ đeo trên tay
Bây giờ cũng đã gần 3h, Tử Hy thì đang mải mê với chiếc máy ảnh, chụp hết tấm này đến tấm khác. Nhìn bộ dạng cô, anh không nỡ rời đi.
- bảo họ chuyển sang ngày mai, nếu không được thì thôi!
- dạ!
Phía xa, là Âu Dương Ngọc Nhi, cô ấy vẫn luôn theo dõi, âm thầm bảo vệ Trương Mặc Thành và Kiều Tử Hy. Cô ấy, thật sự rất ganh tỵ với Kiều Tử Hy khi nhìn thấy chủ nhân của mình yêu thương chiều chuộng cô ta.
- em ăn kem đi!
- cảm ơn anh ...
Hai người ngồi cạnh nhau nhưng vẫn giữ được khoảng cách. Làn gió thu thổi làm vài sợi tóc cô bay về phía anh.
Mặc Thành nhân đó mà hít ngửi mùi hương mái tóc cô.
Thật thơm, thật dễ chịu.
Anh đưa cô đến một nơi:
Vương quốc mèo!
Cô vui mừng khôn xiết. Lấy cái vương miện hình tai mèo lên, anh trêu chọc :
- công chúa mèo, nàng thật đẹp...
- cảm ơn ngài Shark đã khen...
Anh còn nhớ một lần chơi với cô, cô bị con mèo cào chảy máu tay nhưng cô không hề khóc. Anh tức giận cho người xử chết con mèo đó nhưng cô lại khóc lóc xin tha cho nó. Lúc đấy, anh mới biết cô yêu quý mèo nhường nào.
Còn cô, cô gọi anh là " Shark" cũng là bởi anh nuôi rất nhiều cá mập từ nhỏ. Đến bây giờ còn không, cô cũng không rõ, tại hai người xa cách nhau bằng nấy năm mà.
Nhá nhem tối, hai người bắt đầu đi về trên con xe Lamborghini màu đỏ.
- Trương Mặc Thành and Kiều Tử Hy-

Tại trước khu chung cư cao cấp Thiên Hà...
Tử Hy bước ra khỏi xe, Thành cũng ra, lại gần phía cô.
Đúng lúc đó, Gia Bảo đi làm về, bắt gặp cô đi với Mặc Thành, không khỏi không tức giận.
Thành Thành vén mấy lọn tóc vương trên mặt cô. Tiểu Hy e thẹn cười ngại ngùng.
Cô cảm nhận có mùi giấm quanh đây!
Á!
Thiên à! Sao anh ấy đã đi làm về?
Bảo Bảo trong gương mặt lạnh như tiền, ba máu sáu cơn, hằm hằm đi tới kéo tay Tử Hy.
Cô mất đà ngã vào lồng ngực anh.
Cô đang sợ chiến tranh sắp xảy ra...
Bốp...
Có một vệt máu chảy ra từ khóe miệng Mặc Thành...
Thành lau vết máu trên khóe miệng. Thuộc hạ của anh đúng lúc tới. Họ rút súng ra.
Căng thật!
Không vì thế mà đe dọa được Bảo.
Làm sao anh có thể nuốt trôi cục tức này cơ chứ!
Trương Mặc Thành ra lệnh cho thuộc hạ thu súng lại vì sợ như thế sẽ làm kinh động đến Tử Hy.
Kiều Tử Hy kéo tay Đường Gia Bảo ngăn cho không sảy ra xung đột lần nữa. Thành lại gần hai người họ:
- sao? Cậu như thế là có ý gì?
-TRÁNH XA TỬ HY RA!
Anh gằn từng chữ một, Thành cười nhếch miệng :
- tôi không tránh đấy thì sao nào?
Có phải khi yêu khiến con người ta trở nên mù quáng và ngốc lắm không?
- tôi không muốn nhắc lại lần nữa...
- Bảo Bảo...
Bảo nhìn bảo bối của mình, thấy khóe mắt cô rưng rưng nước mắt, anh vội áp tay lên má cô:
- ngoan, anh xin lỗi đã làm em sợ.
Nói xong, anh ôm cô về nhà bỏ mặc Thành Thành ở đó.
Thành biết mình có sai khi đưa vị hôn thê của người ta đi chơi. Nhưng đâu đến nỗi phải dùng bạo lực với anh.
Nếu lúc đó không có Tử Hy, chắc anh cho thuộc hạ xử chết Gia Bảo rồi.

Tại căn nhà hai người đang sinh sống...
- Bảo Bảo, anh uống nước đi...
- anh không uống, em đi mà quan tâm cái người mà bị anh đánh kia kìa.
Cô biết mình sai khi đi chơi không xin phép anh. Anh giận cũng đúng.
Gia Bảo vẫn nghe đâu đây giọng nói của Mặc Thành nói với anh tối đó.
Anh thở dài.
Biết Bảo đang ghen, đang giận, cô càng không dám trọc tức anh, châm dầu vào lửa. Mọi lần còn được nhưng lần này là ngoại lệ.
- Bảo Bảo, em xin lỗi...
Anh vẫn im lặng khiến cô càng sốt ruột.
" xem ra, Trương Mặc Thành quả là tình địch đáng gườm! "- Bảo nghĩ.
- Bảo Bảo, em chỉ coi anh ấy là anh trai thôi giữa chúng em chả có tình cảm nam nữ gì cả!
Cô nói, giọng có chút lớn. Cô chỉ mong anh tin tưởng cô.
- em không có, nhưng hắn ta có!
Cô ngồi xụp xuống ghế, anh kéo cô lại gần, ôm cô vào lòng:
- Tiểu Hy, anh rất khó chịu khi để người đàn ông khác quanh em. Anh không muốn một chút nào. Em chỉ cần yêu mình anh thôi, được không? Từ giờ, cũng đừng gặp Trương Mặc Thành nữa nhé!
Cô nhìn anh, gật đầu.
Cô biết, anh kích động do cô.
Là cô sai.
Cũng không thể trách được anh.
Cô hôn nhẹ lên môi anh.
Thời cơ đã đến, anh nhanh chóng ôm lấy cô rồi hôn ngấu nghiến thay cho trừng phạt.
Dù sao chăng nữa, anh không dám giận cô.
Bởi sao?
Cô là bảo bối của anh mà!

Có lẽ, sau hôm nay, cơ hội gặp Tử Hy sẽ hiếm hoi đối với Trương Mặc Thành. Nhưng không sao, anh sẽ có được cô sớm thôi.
Anh đang ngồi trên giường.
Âu Dương Ngọc Nhi sức thuốc cho anh.
Cô ta căm hận Đường Gia Bảo, càng căm hận Kiều Tử Hy.
Chỉ vì Kiều Tử Hy nên Thành mới phải nhún nhường trước người khác, hận không thể bóp chết được cô.
Cho dù chưa nhìn rõ mặt Tiểu Hy, nhưng nghe tới tên cô đã bực mình rồi.

Từ sau bữa đó, cô không dám đi gặp Mặc Thành vì sợ giấm chua quá.
Còn Thành Thành thì mong chờ từng giây từng phút được ở bên Tử Hy.
Âu Dương Ngọc Nhi nhìn anh mà đau lòng khi Lão Đại của mình yêu một người không hề yêu anh.



Xin lỗi các bạn, chương này hơi ngắn nha😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro