Chương 11 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Noãn cô đã nhìn thấy Dạ Hạo Hiên nhưng vì có mấy nhân viên bảo cô đem nước cho khách nên cô phải đi để không bị lộ.

Quần quật cả buổi lúc định đi đến gần Dạ Hạo Hiên thì bóng đèn lại vụt tắt, tập trung hết ánh sáng trở về phía sân khấu.

Cô nhìn thôi cũng hiểu là đến chuyện gì, một màn tấu thoại của bọn họ đây mà.

Cô đành đợi một chút nữa, cô lẻn ra phía sau bục sân khấu chờ.

Nhìn thấy Dạ Hạo Hiên phát biểu xong đang đi xuống, Dương Noãn không nghĩ nhiều nữa nhanh chóng kéo tay Dạ Hạo Hiên chạy đi.

Dạ Hạo Hiên cũng bất ngờ không kịp phản kháng gì mà chân cứ chạy theo, đến cầu thang bộ thì cô dừng lại nhìn quanh cũng vắng nên chắc ổn rồi.
– ” Cô là ai? ” Dạ Hạo Hiên gỡ tay của Dương Noãn xuống.
– ” Dạ Tổng, xin lỗi vì khi nãy thất lễ nhưng mà tôi muốn nói chuyện liên quan đến cô gái tên Trình An Nhã ” Dương Noãn lịch sự đáp lại.
Ngay sau khi Dạ Hạo Hiên anh nghe đến cái tên Trình An Nhã thì tim anh đập liên hồi, cảm giác có chút hồi hợp khó chịu lo lắng một cảm giác lạ làm anh khó chịu nhưng cũng vui mừng vì chí ít còn có manh mối của Trình An Nhã.
– ” Cô quen cô ấy? An Nhã hiện đang ở đâu? Cô mau nói đi ” Dạ Hạo Hiên liền giữ lấy vai của Dương Noãn gặng hỏi, giọng nói có chút hấp tấp.

– ” Anh bình tĩnh, tôi không quen cô ấy.

Là ông của tôi quen cô ấy, muốn nhờ tôi liên lạc với anh.

Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, thật đấy ” Dương Noãn cũng không dám nói gì nhiều nên chỉ nói nhiêu đó.
– ” Được, tôi đưa cho cô số điện thoại.

Mau bảo ông ấy liên lạc với tôi, ngày kia tôi sẽ về nước ” Dạ Hạo Hiên đáp
– ” Được “
Sau khi cả hai trao đổi số liên lạc xong thì cũng phải tách nhau ra rời đi, Dạ Hạo Hiên thì trở lại bữa tiệc còn Dương Noãn thì chuồng đi.

Cô dự định ở lại kiếm thêm vài tin tức để đăng báo nhưng bây giờ cô trốn đi lâu như vậy ắt hẳn bị phát hiện rồi, nếu bây giờ không đi chắc sẽ bị cảnh sát bắt mất.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, trên đường đi về Dạ Hạo Hiên phân vân một chút rồi quay qua nhìn Lương Sơn mà nói.
– ” Bố….con…có tin tức của cô ấy rồi “
– ” Đi tìm con bé đi ” Lương Sơn bình thản đáp.
– ” Ngày kia con muốn về nước một chuyến, vừa kiếm cô ấy vừa có thể khảo sát công ty ở nước và các chi nhánh khác “
– ” Đi đi, nhớ mua gì về cho bố ăn.

Nghe nói Trung Quốc có nhiều đặc sản ngon ” Lương Sơn vừa lướt điện thoại vừa đáp, ông dường như không có ý kiến gì về việc mà Dạ Hạo Hiên nói.
– ” Bố…không suy nghĩ hay từ chối gì sao? ” Anh cũng ngạc nhiên hỏi
– ” Không, ta tin năng lực làm việc của con.

Với cả con bé đấy mất tin tức cũng lâu, con tìm nó lâu như vậy bây giờ có tin tức thì nhanh chóng điều tra ra.

Ta cho con tài nguyên và quyền lực có thể bành trướng ở Trung Quốc và thời gian là vô hạn chỉ cần đem con dâu về cho ta là được ” Lương Sơn cười vui mà đáp.
– ” Cảm ơn bố ” Dạ Hạo Hiên thật sự rất vui mừng.
_____
Sân bay thành phố.

Dạ Hạo Hiên cùng một đoàn người đáp máy bay, anh đi trước dẫn đầu kế đấy là một nam thư kí mang kính đi cạnh cùng một nhóm người đi sau.

Họ là nhân viên đi công tác trong lần này, nhiệm vụ hỗ trợ cho Dạ Hạo Hiên trong công việc, cũng có vài người phụ trách giúp anh trong việc tìm người.Cô 22 Nhìn khí thế vô cùng, thần thái khí chất kiêu ngạo lạnh lùng của Dạ Hạo Hiên toát ra và nó mạnh mẽ hơn thường ngày, có thể chèn ép người khác bất cứ lúc nào.
– ” Mike, đi mua cho tôi chiếc xe ” Dạ Hạo Hiên nói câu này ra một cách đơn giản không hề suy nghĩ, quả nhiên phong cách người giàu làm việc có khác.

Thư kí Mike cũng gật đầu, cậu ta hiểu tính cách của sếp mình nên dù sếp không nhắc thì cậu cũng mua một chiếc.
Muốn đi lại thuận tiện thì có một chiếc xe riêng sẽ dễ dàng hơn, nếu đợi xe gửi từ Mỹ sang Trung Quốc thì cũng phải đợi rất lâu.

Vậy nên mua hẳn luôn con xe để duy chuyển là điều tất yếu.
Dạ Hạo Hiên cần đi gặp một người nên anh đã bảo tất cả về khách sạn nghĩ ngơi trước để chuẩn bị cho công việc.
Ở bờ hồ.
Dạ Hạo Hiên từ xa thấy một người đàn ông đang đứng ở bờ hồ, anh bước đến người đàn ông cũng quay lại nhìn.
– ” Ông là…Lý Hào? “
– ” Đúng, tôi là Lý Hào ” Quản gia Lý gật đầu.
Ngày trước Lý Hào có liên lạc với Dạ Hạo Hiên, nhưng ông không nói gì nhiều chỉ nói rằng cô hiện tại đang gặp nguy bảo Dạ Hạo Hiên mau chóng về sớm, nói qua điện thoại cũng không rõ hoàn toàn nên nói trực tiếp sẽ tốt hơn.
– ” An Nhã cô ấy hiện giờ ra sao? ” Dạ Hạo Hiên nhanh chóng đi vào chủ đề.
– ” Cô ấy…….” Lý Hào cùng Dạ Hạo Hiên ngồi xuống ghế, ông tường thuật lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối không sót chi tiết nào.
Sau khi kể lại xong Dạ Hạo Hiên ánh mắt như muốn giết người, hắn rất hận và căm thù.

Người con gái hắn yêu thương không hết mà lại bị Sở Kiều Yến chà đạp thảm thương như thế, thực sự không thể chấp nhận được.

Anh nghĩ nếu như lúc đó mình không ra nước ngoài thì cô có bị hắn bắt đi không? Trách bản thân bây giờ mới phát hiện ra sự thật, phát hiện ra cô đang gặp nguy.
– ” Tôi sẽ đi cứu cô ấy ” Dạ Hạo Hiên lòng như lửa đốt rất nóng lòng, sợ rằng anh chậm trễ thêm một tí nữa thì cô sẽ càng đau khổ hơn.
– ” Cậu bình tĩnh, hiện tại không thể trực tiếp đến cứu người.

Sở Kiều Yến dạo này rất đa nghi và đề phòng, cậu ta luôn khẳng định rằng ba mẹ cậu ta chết là do bố của Trình tiểu thư gây ra.

Nhưng thú thật là lúc đấy tôi cùng xem lại camera thì vụ tai nạn ấy không đến mức phải chết người “
– ” Ý….ông là…vụ tai nạn đấy có vấn đề sao? “
– ” Đúng vậy, cậu hãy điều tra lại vụ án đó.

Hiện tại gia thế của cậu đã không còn như xưa, vậy nên cậu có đủ khả năng lập lại vụ án “
– ” Được, trong thời gian đó….tôi mong ông hãy quan tâm để ý An Nhã giúp tôi…đừng để cô ấy phải chịu tổn thương nữa “
– ” Cậu yên tâm “.

Dạ Hạo Hiên sau khi biết được tung tích của Trình An Nhã thì anh cũng có thể thoái mái hơn được một chút.
Trại Giam.
– ” Hạo Hiên, lâu quá rồi không gặp cháu.

Nhớ đây mới ngày nào còn thấy cháu là một thanh niên trẻ trung năng động mà giờ đây đã thành một người có địa vị cao, ta thật sự vui thay con ” Trình Quân ngồi sau tấm kính, tay đặt lên bàn nhìn Dạ Hạo Hiên mà cười nói.
– ” Chú, ở trong này rất khó khăn.

Chú ráng giữ gìn sức khỏe con sẽ kiếm cách đưa chú rời khỏi đây ” Dạ Hạo Hiên luôn xem Trình Quân như cha của mình, rất kính trọng ông.
– ” Con đừng lo quá, ta ở trong đây cũng không sao dù gì chỉ ba năm mà thôi.

Lâu rồi từ ngày ta vào đây ta vẫn không gặp được con bé, không biết bây giờ nó sống có tốt không ” Trình Quân mặc dù chịu khổ cực nhưng ông cũng không than vãn gì, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhân hậu ấm áp.
Điều mà ông lo lắng nhất bây giờ chỉ là Trình An Nhã, con gái mà ông hết lòng yêu thương ông sợ rằng không có ông cô sẽ sống không tốt.

Dạ Hạo Hiên đương nhiên hiểu tấm lòng và suy nghĩ của người cha anh lưỡng lự một hồi thì đáp.
– ” An Nhã cô ấy hiện đang sống rất tốt, chỉ có điều công việc bận nên cô ấy đã nhờ cháu chuyển lời với chú rằng….cô ấy rất yêu chú ” Dạ Hạo Hiên mỉm cười nhẹ nhìn ông, trong lòng có chút xót xa.

Nếu ông biết được Trình An Nhã đang bị Sở Khanh dày vò thì ông sẽ rất đau lòng, đau lòng hơn cả anh.

Đây được xem là lời nói dối thiện ý, anh sẽ không trái với lòng mình.

Đến lúc cứu được cô an toàn thì nói thật với ông cũng không muộn.
– ” Vậy thì tốt vậy thì tốt ” Ông nghe vậy liền an lòng.
– ” Hết giờ thăm rồi ” Cai ngục lúc này mở cửa ra mà thông báo.
Cả hai nghe vậy liền có chút hấp tấp, ông đứng dậy cùng cai ngục rồi nhanh chóng nói.
– ” Hạo Hiên….hôm nay là sinh nhật của bà ấy, con giúp ta an ủi con bé và mua cho bà ấy một bó hoa nhé! Bà ấy khi còn sống rất thích hoa Lan “
– ” Chú yên tâm “
Đúng như lời hứa, Dạ Hạo Hiên đã đến tiệm hoa mua một bó hoa Lan đẹp rồi đi đến mộ của Nguyệt San mẹ của Trình An Nhã mà đặt đấy.

Anh đứng trước mộ nhìn vào bức di ảnh.
– ” Dì, dì ở trên trời có linh hãy bảo vệ cô ấy.

Hạo Hiên con xin thề với trời rằng sẽ khiến cho cô ấy có được một cuộc sống hạnh phúc đến cuối đời, sẽ yêu thương bảo vệ cô ấy.


________
– ” Mẹ, sinh nhật vui vẻ ” Trình An Nhã ngồi co người trên giường, cô biết hôm nay là sinh nhật của mẹ mình nhưng giờ cô chẳng thể làm gì ngoài việc chôn chân mình tại nơi địa ngục này thì cô cũng chẳng còn làm được gì.
Cô lại nhớ ba mẹ rồi, cô nhớ gia đình mình.

Cô nhớ khoản khắc cả nhà cùng vây quần trên bàn ăn, cùng nhau ăn cơm trò chuyện vui vẻ biết bao.

Cô nhớ hương vị món ăn mẹ nấu, cô nhớ giọng nói ấm áp của cha cô nhớ khoản khắc hạnh phúc đấy.

Càng chìm đắm trong bóng tối cô càng có nhiều suy nghĩ tiêu cực, nhớ về kỉ niệm tốt đẹp mà lòng đau như thắt.
_______
Công Ty LV

– ” Năm phút nữa Dạ Tổng sẽ đến, mọi người mau thu sếp chuẩn bị ra đón tiếp ” Một nhân viên đứng ngoài sảnh nói vào bộ đàm truyền cho mọi người trong công ty.
Dù là chi nhánh nhưng quy mô thì không hề thua kém gì cũng rất hoành tráng.

Vào hai ngày trước họ đã nhận được tin con trai của chủ tịch sẽ về nước để khảo sát nên ai ai cũng lo lắng họ phải tăng ca ngay để hoàn thành sớm tiến độ công việc.

Các nhân viên đang nhanh chóng thu dọn, ai về vị trí nấy.
Các giám đốc bộ phận và quản lý đều đã nghiêm chỉnh đứng trước sảnh sếp hàng chờ sẵn.

Cuối cùng cũng đến, hai chiếc xe dừng lại.

Mike xuống xe thành thạo nhanh chóng mở cửa xe cho Dạ Hạo Hiên.
Dạ Hạo Hiên bước xuống xe, với dáng vẻ lịch lãm điển trai quyền lực còn có chút gì đó lạnh lùng kiêu ngạo vốn có của một tổng tài.

Anh bước đi lên phía trước, nhóm nhân viên làm việc của nah cũng đi theo sau.

Các nhan viên đang sếp hàng kia thấy anh đến gần nữ thì đặt hai tay ngang hông còn nam thì để một tay ngay gần rốn mà cùng nhau cuối chào.
– ” Sếp “
Dạ Hạo Hiên nhẹ nhàng lịch sự gật đầu chào lại, anh hôm nay sẽ đi khảo sát hết tình hình làm việc của công ty.

Đi đến một nơi trưng bày trang sức, anh dừng chân lại nhìn vào manocanh đang được đeo sợi dây chuyền kia đang bị lệch mặt dây sang một bênh, trên váy cũng dính một chút màu nhìn qua là màu mỡ.

Anh bước gần đến sửa sợi dây chuyền lại.
– ” Kéo ” Anh nói.
Lập tức liền có nhân viên chạy đến đưa kéo cho anh.

Dạ Hạo Hiên xoay kéo cắt vào đường, từng mảnh vải trắng mỏng liền rớt xuống.

Vì màu mỡ đấy nằm ở gần phần chân váy nên anh đã cắt bớt phần váy đó, đường cắt vô cùng đẹp không bị xập xệ hay lệch bố cục mà chỉ ngắn thêm một chút từ chiếc váy dài thành váy ngắn.

Có thể màn cắt kéo này là đơn giản nhưng nó cũng chứng minh được phần nào sự tài năng của anh.
– ” Quầy trưng bày này là ai phụ trách? ” anh hỏi
– ” Là…là tôi ” Một cô nhân viên sắt mặt lo lắng bước đến.
– ” Lần đầu cũng như lần cuối, đừng có vừa ăn vừa làm rồi làm hỏng trang phục.

Tôi không muốn trường hợp này xuất hiện lần thứ hai ” Dạ Hạo Hiên răng đe dạy dỗ.
Anh không có đuổi việc hay gì hết mà anh sẽ cho họ một cơ hội để sửa sai, đó là điều khiến cho nhân viên làm việc cùng anh ai cũng phải kính nể..

Phòng làm việc riêng.
– ” Dạ Tổng, đoạn ghi hình vụ tai nạn ngày hôm đó tôi đã lấy được ” Mike đứng trước nhìn mà nói.
– ” Được, cùng tôi xem ” Dạ Hạo Hiên gật đầu rồi cùng Mike xem.
Xem xong đoạn video đó anh quay sang hỏi Mike.
– ” Cậu thấy vụ tai nạn này thế nào? “
– ” Nhìn qua có vẻ là vụ tai nạn lớn, nhưng chiếc xe mất phanh kia đã cố gắng né chiếc xe đằng trước.

Không phải cố tình, nhưng cũng không đến mức phải chết người.

Nặng lắm là bị tật hoặc là người thực vật ” Mike nói.
– ” Đúng vậy, chuyện này ắc hẳn có âm mưu.

Giấy chuẩn đoán khám nghiệm của bệnh viện đâu? “
– ” Tôi vẫn chưa lấy được, hai bác sĩ phụ trách cho vụ tai nạn ngày hôm ấy sau khi thông báo cái chết của hai vợ chồng Sở Gia thì đã nghĩ việc ở bệnh viện “
Nghe Mike nói xong Dạ Hạo Hiên liền cười khẩy, nghĩ việc ư? Sao lại trùng hợp như thế? Chắc chắn có người đứng sau việc này.

– ” Cậu đi tra tung tích của hai người đấy, hai ngày sau tôi cần kết quả ” Dạ Hạo Hiên nhìn Mike mà ra lệnh.
– ” Vâng thưa sếp ” Mike không nhăn nhó hay kì kèo thời gian, anh ấy là một người nhân viên rất giỏi và tận tâm với công việc.

Tiến độ công việc rất nhanh, nên đã khiến Dạ Hạo Hiên hài lòng và được anh nâng đỡ rất nhiều.
________
– ” Các người….các người đừng lại gần ” Trình An Nhã sợ hãi ngồi bệt dưới sàn nhìn hai người đàn ông trước mặt hốt hoảng mà lùi ra sau.
– ” Cô em, tụi anh có kinh nghiệm dày dặn yên tâm đi tụi anh sẽ nhẹ nhàng mà.

Mau mau lại đây ” Một người đàn ông trong đó gương mặt dâm dê háo sắc vừa nói vừa tiến lại.
Hai người đàn ông này là do Hi Hoa cử đến, chỉ hành hạ tâm lí thôi là chưa đủ mà phải hành hạ cả thể xác của cô ta.

Sở Kiều Yến vẫn còn chút tình ý với ả nên Hi Hoa bắt buộc phải khiến Trình An Nhã mất đi trinh tiết để cho cô ta khỏi phải dùng gương mặt đó dụ dỗ Sở Kiều Yến.
Bênh ngoài phòng.
– ” Cậu chủ ngài mau quay về, thiếu phu nhân đã cho người muốn làm nhục Trình tiểu thư.

” Quản gia lý gọi điện cho Sở Kiều Yến giục cậu ta mau quay về.
Cuộc gọi kết thúc ông nhanh chóng quay lại.

Thấy Hi Hoa đứng trước cửa canh chừng ông liền nói.
– ” Thiếu phu nhân, cô mau dừng lại đi.

Cậu chủ đã nói chỉ được hành hạ tâm lý chứ không được làm hại đến thân xác của cô ấy, cô làm vậy thiếu gia sẽ không vui “
– ” Ông đừng có nhiều chuyện lo việc của mình đi, anh ấy rất yêu tôi vậy nên dù cho tôi có làm việc gì đi chăng nữa anh ấy sẽ tha thứ “
Quản gia lý không thể bước vào trong ngăn lại bởi canh cửa còn có một người vệ sĩ to con, ông cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Tiếng xe của Sở Kiều Yến vang lên, anh ta quay về.

Sở Kiều Yến vừa nãy chỉ mới rời đi được một đoạn đường nên quay về rất nhanh.

– ” Kiều….Kiều Yến? Anh…anh về làm gì? ” Hi Hoa nhìn thấy Sở Kiều Yến liền lo lắng chột dạ.
Sở Kiều Yến không nói gì chỉ im lặng đi thẳng vào phòng giam Trình An Nhã.
Thấy Trình An Nhã đang giãy dụa chống cự lại hai tên đàn ông kia Sở Kiều Yến nhăn mặt liền nói lớn.
– ” Cút hết cho tôi “
Hai tên đàn ông kia nghe xong liền quay đầu lại nhìn Sở Kiều Yến, rồi nhìn qua Hi Hoa thấy bộ dạng sợ sệt kia của cô ta họ cũng đủ hiểu nhanh chóng cuốn gói rời đi.
Sở Kiều Yến bước gần đến, nhìn thấy Trình An Nhã đang run rẩy vì sợ hãi.

Áo cũng bị xé rách cô nằm co người cuộn tròn trong chiếc chăn, không còn khóc không còn la hét chỉ im lặng.

Ánh mắt vô hồn nhưng thân thể cứ run rẩy, Sở Kiều Yến vừa chuẩn bị chạm vào Trình An Nhã thì cô nhanh chóng nói.
– ” Đừng động vào người tôi “
Sở Kiều Yến nghe xong không biết sao tay lại thụt về, anh quay người rời đi anh đi ngang qua Hi Hoa cũng không quên liếc cô ta một cái.

Quản gia thấy họ đi hết ông liền chạy đến nhìn cô, ông cũng ch ảy nước mắt khóc sót thương nhưng nhìn vào ánh mắt vô cảm vô hồn kia ông lại càng đau lòng hơn.
Thà là cô ấy khóc la hét, quậy phá hay làm gì đi chăng nữa cũng được nhưng đằng này chỉ im lặng im lặng đến mức đáng thương.
– ” Trình tiểu thư, sẽ sớm thôi…tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này “
Trình An Nhã cũng không đáp lại gì mà im lặng, ông thấy vậy cũng chỉ biết quay đầu rời đi trước khi đi ông để lại một chiếc đèn pin bật nút rọi lên.
Cánh cửa đóng sầm lại, Trình An Nhã quay đầu nhìn chiếc đèn pin đang sáng kia.

Đột nhiên cô cảm thấy rùng mình ớn lạnh, cảm giác sợ hãi ùa về những âm thanh những cảm giác đáng sợ kia lại ập đến nhưng đó chỉ là ảo giác mà cô tưởng tượng ra, cô sợ hãi cầm chiếc đèn pin lên vội tắt nó đi.

Tay run rẩy cầm chiếc đèn kiếm hoài mà vẫn không thấy công tắc, bức bối quá cô liền cầm nó ném thẳng vào tivi.

Tiếng đỗ vỡ vang lên, có vài mảnh vụn rơi xuống đất còn chiếc đèn thì bị tắt đi rồi lăn đi đâu mất.

Lúc nhìn thấy không còn ánh sáng nữa thì cô mới đỡ hơn, không còn sợ nữa.
Thở phào nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy ánh sáng cô lại có hành động như thế chẳng phải trước kia cô rất ước ao được nhìn ngắm bầu trời sao? Chẳng phải ước mơ được nhìn thấy ánh sáng sao? Vậy mà bây giờ cô lại làm sao thế này? Cô cũng chẳng thể hiểu được bản thân.

Bước chậm xuống đến gần chiếc đèn nhỏ trong phòng tắm cô trực tiếp dùng tay đập vỡ nó đi.
Nhìn quanh căn phòng không còn ánh sáng cô mới nhẹ nhõm làm sao, cô cười điên dại.

Tay bị thương đến mức rỉ máu nhìu thành giọt, chân bị tay bị bầm tím nhưng cô lại cười.
Cô ấy cười đời sao? Cười cho số phận quá trớ trêu sao? Hay cười chính bản thân vì đã thảm hại đến mức như thế này? Thảm hại và thay đổi nó thay đổi đến mức bản thân cô còn không nhận ra, cảm thấy nó thật lạ lẫm và đáng thương..

Bờ Hồ
– ” Hạ Thiếu, cậu hãy mau cứu lấy An Nhã.

Cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi, hãy cứu cô ấy trước.

Tôi còn nhớ đôi mắt vô hồn vô cảm lúc đó, thật sự không thể không kìm lòng được ” Lý Hào vừa nói vừa lắc đầu thương sót.
Dạ Hạo Hiên nghe xong hai tay nắm chặt đôi mắt sắt bén trong khóe mắt hiện lên các tia máu nhỏ.

Ánh mắt như muốn giết người của anh khiến người khác nhìn vào phải sợ hãi.
– ” Sắp tới sẽ là tiệc sinh nhật của Sở Thiếu, lúc đấy tập đoàn LV cũng sẽ nhận được giấy mời “
– ” Vậy………”
________________
Buổi tiệc hôm đó.

Buổi tiệc được tổ chức hẳn tại dinh thự của Sở Gia, Hi Hoa và Sở Kiều Yến ăn mặc lộng lẫy tay trong tay đi tiếp khách.

Họ hoàn toàn không quan tâm hay lo lắng rằng sẽ có người phát hiện ra Trình An Nhã đang bị nhốt họ rất ung dung với bữa tiệc này.
Khách mời đến đây ai ai cũng giàu có, ăn mặc lộng lẫy mọi người bàn nhau rằng con trai của chủ tịch tập đoàn LV sẽ đến đây.
– Không biết diện mạo của cậu ta như nào nhỉ?
– Con trai duy nhất của ông lớn Lương Sơn ắc hẳn rất tài giỏi và đẹp trai.
– Gia thế còn hiển hách hơn cả Sở Kiều Yến.
– Nhỏ mồm thôi, người ta nghe thấy đấy.
Quản gia Lý đứng một bênh, ông nhìn về phía cánh cửa đợi sự xuất hiện của Dạ Hạo Hiên.

Sau một hồi chờ đợi thì Dạ Hạo Hiên cũng đến, người đi cùng anh là Mike.

Vừa bước vào thì đã khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào anh, Sở Kiều Yến và Hi Hoa bênh kia quay đầu qua cũng nhìn thấy.

Họ cùng nhau tiến tới vị trí của Dạ Hạo Hiên.
– ” Hân hạnh đón tiếp Dạ Thiếu ” Sở Kiều Yến đưa tay lên muốn bắt tay.
Dạ Hạo Hiên chỉ cần nhìn Sở Kiều Yến thôi thì lửa hận trong lòng anh lại nổi lên, hắn sung sướng hưởng thụ như thế này mà lại nhốt Trình An Nhã trong ngục tối như thế, trên mặt của hắn một chút lo lắng thương xót chột dạ đều không có.

Càng nhìn càng hận, nhưng anh đành phải nhẫn nhịn đợi sau khi cứu thoát Trình An Nhã ra thì anh sẽ cho bọn họ biết thế nào là địa ngục.
Dạ Hạo Hiên nhìn tay của Sở Kiều Yến đang để trên không trung, anh không đáp lại cái bắt tay đấy mà chỉ để im tay trong túi quần.
– ” Lâu rồi không gặp, Sở Kiều Yến ” Dạ Hạo Hiên nói.
Sở Kiều Yến thấy thế có chút không vui, ở đây ai ai cũng phải ngước nhìn muốn bắt tay với hắn nhưng khi Dạ Hạo Hiên xuất hiện thì hoàn toàn ngược lại, Dạ Hạo Hiên làm hắn bị bẽ mặt.

Sở Kiều Yến rụt tay lại, nghe câu nói của Dạ Hạo Hiên hắn nhìn kĩ một chút nhưng cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Có lẽ là trước kia hắn đã quen nhìn bộ dạng bần hèn của Hạo Hiên, bộ dạng bần hèn và gương mặt đấy có lẽ hắn cũng chả để tâm chả thèm nhớ làm gì.

Dạ Hạo Hiên cũng không nói gì nhiều, hắn nhìn qua Hi Hoa.

Anh biết cô ta nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt mê mẫn cảm thán.

Anh cảm nhận được, Hi Hoa là người đã gây ra tổn thương lẫn tinh thần và thể xác để lại niềm đau đớn cho An Nhã.

Hận Sở Kiều Yến một thì hận Hi Hoa mười.
– ” Đây là Sở Thiếu Phu Nhân sao? “
– ” Đúng, cô ấy là vợ tôi ” Sở Kiều Yến đáp thay.
Cả ba người cũng không trò chuyện gì nhiều mà chỉ chào hỏi qua lại, không phải không có chuyện để nói mà là sức ép của Dạ Hạo Hiên quá lớn khiến người ta khi nhìn vào đôi mắt ấy thì mọi lời nói chuẩn bị tuôn ra là lại phải nuốt vào trong.
Buổi tiệc diễn ra vẫn ổn và như thường lệ, Dạ Hạo Hiên chỉ ngồi một mình cùng với Mike.

Ai đến muốn làm quen mời rượu thì đều bị từ chối, vì mục đích Dạ Hạo Hiên đến đây không phải vui chơi làm quen mà là đến vì Trình An Nhã.

Lòng anh như lửa đốt, nôn nóng hồi hợp vô cùng nên càng không có tâm trạng.

Một tin nhắn gửi đến Dạ Hạo Hiên, anh vội lấy ra xem thì nhận được một câu.
– Đã xong.
Đọc xong Dạ Hạo Hiên nhếch môi rồi đứng lên nhấc ly rượu lên uống một ngụm hết.
– ” Đi thôi “
Nghe vậy Mike liền đi ngay đến vị trí của Sở Kiều Yến và Hi Hoa đánh lạc hướng, nói về chuyện công việc tân bốc nhau một xí thì liền thành công.

Dạ Hạo Hiên thấy đã ổn, anh quay qua nhìn Lý Hào gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng khi không ai để ý thì liền đi lên lầu với tốc độ nhanh.

Còn quản gia thì đợi một lúc sau đó bày ra vẻ ung dung mà từ từ bình thản đi lên lầu..

Sau khi nhìn thấy Dạ Hạo Hiên và Lý Hào lên lầu thì Mike tiếp tục trì hoãn giữ chân Sở Kiều Yến thêm một chút nữa.
..
– ” Đi theo tôi ” Lý Hạo lấy chìa khóa rồi nhanh chóng dẫn đường cho Dạ Hạo Hiên.
Đến phòng kho, mở cửa phòng ra thì nhìn thấy có một tên đang canh gác ở đấy.

Dạ Hạo Hiên liền tiến lên vung cho hắn vài cú khiến hắn đau đớn ngã quật trên sàn, quả thật không uổng công học võ.

Lý Hào thấy tên kia đã thất thế liền lục tủ lấy ra một sợi dây thừng và cộng keo để trói và bịt miệng hắn lại.
Nhanh chóng vào trong, Dạ Hạo Hiên bước vào trong nơi Trình An Nhã bị nhốt.

Anh cảm thấy lạnh sóng lưng ngay bởi sự lạnh lẽo và bóng tối bao trùm không chút ánh sáng, thật không giảm tưởng tượng Trình An Nhã đã phải chịu nhiều tổn thương đến như thế nào.
Nhìn xung quanh không thấy cô mà chỉ là mảnh vụn, tivi bị nứt mẻ.

Nghe tiếng nước chảy mạnh, Dạ Hạo Hiên chạy nhanh vào vị trí phòng tắm thì nhìn thấy Trình An Nhã đang ngồi dưới sàn nước vòi sen lạnh lẽo cứ chảy xuống không ngừng.

Anh vội tắt nước đi rồi ngồi xỏm xuống đỡ lấy Trình An Nhã.
– ” Nhã Nhã, em sao rồi mau tỉnh lại đi Nhã Nhã ” Dạ Hạo Hiên gương mặt lo lắng tim đập thình thịch lo sợ.
Lúc này Trình An Nhã cũng lờ đờ mở mắt tỉnh dậy, cô từ ngày đó lúc nào cũng ám ảnh sợ hãi cứ hễ nhắm mắt là mơ thấy ác mộng cứ mỗi lần như thế cô phải tắm thật lâu tắm thật sạch sẽ để xóa đo vết nhơ do bọn xấu để lại.

Nhìn thấy người đụng vào mình cô liền hoảng sợ hất tay ra rồi lùi về sau.
– ” Tránh ra…tránh ra đừng động vào tôi….cút đi….cút đi ” Cô ôm lấy thân thể của mình, thân thể run lên cầm cập sắc mắc tái nhợt.

Hiện tại cô cũng chẳng còn nhớ đến người trước mặt mình là ai và chẳng còn nhận ra anh nữa rồi.
Dạ Hạo Hiên thấy mà thương xót, anh nhanh chóng trấn an.
– ” Nhã Nhã ,là anh đây Dạ Hạo Hiên anh của em đây em mau nhìn kĩ đi anh đến cứu em rồi ” Dạ Hạo Hiên bước lại gần một chút.
Nghe cái tên này cô liền ngẩn đầu lên nhìn, bây giờ cô mới nhận ra Dạ Hạo Hiên đang đứng trước mặt mình.

Cô lúc này bổng nhiên bật khóc lớn nhào vào lòng của Dạ Hạo Hiên ôm anh thật chặt, cô khóc rất lớn như muốn tuôn ra hết những nhục nhã những oan ức những gì mà cô phải nhẫn nhịn chịu đựng.
– ” Hức…Anh đến rồi….hức ” Cô vừa khóc vừa nói, tay thì ôm Dạ Hạo Hiên thật chặt còn thân thể nép vào lòng anh run rẩy.
– ” Anh đến cứu em rồi đây, Nhã Nhã xin lỗi anh đến muộn rồi ” Dạ Hạo Hiên nhìn thấy cô như thế này tim anh rất đau rất xót xa, trước kia An Nhã luôn là cô gái xinh đẹp trong người lúc nào cũng đầy năng lượng trên mặt luôn nở nụ cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời.

Nhưng hiện tại trước mắt anh vẫn là An Nhã nhưng cô ấy không còn như trước nữa rồi, nhút nhát sợ hãi đề phòng.

Càng nghĩ càng hận, anh buông cô ra lúc này Trình An Nhã liền kéo lại.
– ” Đừng đừng rời xa em….lạnh…lạnh lắm…em rất sợ “
– ” Không sao, anh sẽ đưa em rời khỏi đây Nhã Nhã yên tâm đi sẽ không ai có thể làm hại em được nữa ” Nói rồi anh nhanh chóng lấy áo của mình khoác lên cho cô rồi bế lên.

Trình An Nhã cũng yên tâm mệt mỏi rồi ngất đi.

Anh bế cô ra đến bênh ngoài nhìn thấy Lý Hào đang chờ sẵn nhìn qua cái tên đang bị trói kia anh liền đạp cho hắn một cái.
– ” Mau đi thôi ” Lý Hào nói.
Dạ Hạo Hiên gật đầu rồi rời đi cùng Lý Hào.
Lý Hào dẫn Dạ Hạo Hiên đi ra bằng cửa sau, hiện tại tất cả mọi người đã tập hợp hết ở buổi tiệc nên không có ai.

Đi ra đến nơi thì đã có một chiếc xe màu đen đậu sẵn chờ ở đấy cùng với một nhóm vệ sĩ đi theo đứng đợi.

Dạ Hạo Hiên nhìn bốn tên đang nằm lăn lóc la liệt trên sàn cũng đủ hiểu đội ngũ của mình làm việc tốt như thế nào.

Cánh cửa xe mở ra anh bế cô lên xe, quay đầu lại nhìn thấy Lý Hào đứng ở đó anh liền nói.
– ” Chú Lý, mau đi thôi “
– ” Không được đâu Dạ Thiếu, Sở Kiều Yến sẽ nghi ngờ “
– ” Chú Lý, sau sự việc lần này Sở Kiều Yến chắc chắn sẽ không để yên cho chú.

Chú chỉ còn một mình ở nơi này, chú đi theo cháu đi cháu giúp chú.

Ở lại đây Sở Kiều Yến cũng sẽ khiến chú không được sống yên ổn ” Dạ Hạo Hiên khuyên nhủ.
Lý Hào đắng đo suy nghĩ một chút cuối cùng cũng đồng ý rồi cùng Dạ Hạo Hiên lên xe rời đi.
Mike trong buổi tiệc nhận được tin thì liền nói.
– ” Hôm nay Dạ Tổng mắc việc không ở lâu, thất lễ rồi.

Hẹn lần sau có duyên sẽ hợp tác làm việc cùng nhau “
– ” Được ” Sở Kiều Yến không nghi ngờ gì.

Hắn nãy giờ trò chuyện cùng Mike mà không hề biết gì đến sự vắng mặt của Dạ Hạo Hiên.
Nói xong Mike cũng nhanh chóng rời đi, ở lại một chút nữa mà bị phát hiện chắc sẽ tiêu đời..

Sau khi bữa tiệc kết thúc khách khứa đều rời đi, Hi Hoa mệt mỏi lừ đừ vì trong người cũng có rượu và còn phải cười nói với các vị phu nhân nên rất mệt, lên phòng định đi về phòng ngủ thì nghe tiếng đập cửa ở căn phòng cuối cầu thang.

Căn phòng đó chẳng phải là phòng nhốt Trình An Nhã sao? Cô ta bước lại gần mở cánh cửa ra thì nhìn thấy tên vệ sĩ kia đang ngồi gần cửa tay chân bị trói còn bị thương, giật mình nhanh chóng chạy vào phòng kín tìm kiếm Trình An Nhã nhưng không thấy đâu, vội chạy xuống lầu kêu Sở Kiều Yến.
– ” Kiều Yến, Trình An Nhã cô ta chạy thoát rồi “
– ” Khốn kiếp ” hắn chửi thề một tiếng sau đó chạy lên lầu, kiểm tra lại lần nữa quả thật đã không còn người nhìn cái tên vệ sĩ đã được cởi trói kia hắn tức giận đạp cho một cái.
– ” Phế vật, một con nhóc cũng không canh chừng được “
– ” Sở Thiếu, là quản gia Lý và một người đàn ông khác cùng nhau đến.

Người đàn ông đó ăn mặc rất sang trọng, có lẽ là khách của bữa tiệc này đến để lợi dụng cứu người ” tên vệ sĩ kia vội giải thích.
– ” Quản gia Lý? Ông già thối, được lắm giám phản bội tôi “
Hắn nói xong liền đi ra cửa sau thì thấy các vệ sĩ khác cũng nằm rạp dưới đất bị trói lại, vệ sĩ của hắn cũng thuộc dạng giỏi chọn lựa kĩ càng vậy mà chỉ trong vài giờ thì đã bị đánh ra thành như thế này, hắn đã biết được rằng nhân vật này không hề tầm thường.

Đi kiểm tra lại camera thì đã bị tắt từ lâu, chắc chắn là do Lý Hào làm.

Hắn ta tức muốn điên lên đập mạnh điện thoại dưới sàn làm nó vỡ ra, Hi Hoa cũng sợ hãi giật mình theo.
Trình An Nhã đã chạy thoát thì hắn cũng không thể làm gì được nữa, trước kia hắn mua chuộc Giám Thị ở trại cai ngục.

Giám Thị là người quản lý có chức vị cao nhất trong nhà tù, tốn bao nhiêu tiền để mua chuộc ông ta.

Mua chuộc được Giám Thị thì Sở Kiều Yến có thể tùy ý cho người đánh đập Trình Quân rồi uy hiếp Trình An Nhã.

Nhưng vừa mới đây tên Giám Thị đó đã bị cắt chức đổi thành Giám Thị mới, mà Giám Thị mới thì có tiếng trong nghề càng không nhận đút lót nên hắn căn bản chẳng còn làm được gì.
______
Bệnh Viện.
Trình An Nhã nằm trên giường bệnh tại căn phòng Vip, Dạ Hạo Hiên nhìn cô một chút rồi ra ngoài cùng bác sĩ.
– ” Bệnh nhân không bị thương gì nhiều, tay bị thương đã băng bó và vài vết bầm tím thì bôi thuốc vài ngày sẽ hết.

Do ngâm nước lâu nên đã bị sốt cao, cho cô ấy truyền nước rồi uống thuốc tịnh dưỡng vài hôm là ổn “
– ” Được, cảm ơn Bác Sĩ ” Dạ Hạo Hiên thở phào nhẹ nhõm vì cô không bị thương gì nhiều.
– ” Không có gì, đấy là việc tôi nên làm ” Nói xong bác sĩ cũng rời đi.
Anh đến ghế ngồi cùng Lý Hào.
– ” Chú Lý, chú có muốn theo cháu làm việc không? “
– ” Cậu nói thật à? ” Lý Hào ngẩn đầu nhìn.
– ” Đúng vậy, chú là một người tốt.

Hôm nay chú đã mạo hiểm giúp đỡ cứu An Nhã thoát nạn thì đã là ân nhân lớn của cháu, chú ở đây cũng sẽ không kiếm được việc.

Hay là sau này theo cháu sang Mỹ chăm sóc cho An Nhã và…..chơi game cùng bố cháu ” Vài câu đầu nghe có vẻ ổn nhưng câu cuối cùng ông nghe xong cũng ngạc nhiên.
– ” Hả? “
– ” À….là vì bố cháu cũng sắp nghĩ hưu rồi, lại hay cày game cứ rủ cháu chơi cùng mà cháu lại không có thời gian.

Chú qua đấy bầu bạn với bố cháu tiện thể chăm sóc cho An Nhã ” Anh cười giải thích.
– ” Vậy….được ” Lý Hào vui vẻ đồng ý.
Ông làm việc cho Sở Gia đã hơn mấy chục năm, ông bà Sở đã qua đời để lại đứa con là Sở Kiều Yến nhưng hắn ta lại ác độc khác hẳn hoàn toàn với bố mẹ của hắn.

Ông thật sự thất vọng nên lần này sẽ quyết định rời đi, không ở lại nữa.
Sau khi nói chuyện với Lý Hào xong thì Dạ Hạo Hiên quay lại vào bênh trong ngồi canh cô, anh nhìn đồng hồ cũng đã một giờ sáng nhưng chả hiểu sao cứ muốn nhìn cô như thế này mãi.
Dạ Hạo Hiên ngồi đấy nắm tay của cô mà thầm thì.
– ” Nhã Nhã có phải em mệt lắm không khi phải chịu đựng một mình trong mấy tháng qua? Em có trách anh không khi anh để lại em một mình? Anh đến trễ rồi….xin lỗi em, sau này anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa…anh sẽ khiến cho những người làm hại em sẽ phải trả giá.

Ngủ ngoan đi, anh sẽ luôn bênh cạnh em “
Anh rất yêu cô, yêu đến đau đớn nhưng chẳng thể ngừng lại mà cứ càng ngày càng yêu sâu đậm.

Khoản khắc anh nhìn thấy cô ngồi xỉu trong nhà tắm anh đã rất sợ, sợ rằng cô sẽ có chuyện sợ rằng cô sẽ không bao giờ nở nụ cười ngọt ngào với anh nữa.

Lúc nhìn thấy cô tỉnh lại và dùng ánh mắt vô hồn lời nói lạnh lùng để đề phòng mình thì tim anh càng đau xót hơn, anh thật sự rất muốn khóc nhưng dặn lòng không được để bộ dạng yếu đuối đó trước mặt cô ấy, phải thật mạnh mẽ để An Nhã tin tưởng dựa dẫm vào mình.
Lúc cô ôm chầm vào anh mà khóc, tim anh đập liên hồi.

Cảm giác này tựa như trước kia cô hay làm với anh như thế, cô buồn sẽ ôm anh mà khóc nhưng bây giờ cô ấy không phải buồn nữa mà là đau khổ tủi thân oán hận, những tủi nhục uất ức kiềm nén bấy lâu bây giờ đã tuôn ra hết.
Trình An Nhã cô nằm im trên giường bệnh, rõ ràng cô có nghe được những lời nói của anh nhưng chẳng hiểu sao cô không thể mở mắt ngồi dậy nhìn anh nói với anh câu ” em không trách anh “.

Chắc có lẽ là do cô mệt rồi, cô quá mệt rồi.

Bản thân cũng không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể chìm vào giấc ngủ sâu mà thôi..

Sáng hôm sau.
Trình An Nhã lờ đờ mở dần dậy, đập vào mắt cô là ánh sáng của ánh mặt trời chiếu vào.

Cô ngồi bật dậy giật mình mồ hôi bắt đầu chảy, cô run người lên.
– ” Chói….chói quá ” Cô lấy tay che mắt mình, tay ôm đầu.
Cứ hễ nhìn thấy ánh sáng là nhìn kĩ ức đen tối những âm thanh man rợ đáng sợ kia liền ùa về trong đầu cô.
– ” Sáng quá, đừng mà đừng mà ” Cô nhắm chặt mắt tay quơ quào làm rớt cả bình hoa trên bàn.
Cô bây giờ vô cùng hoảng loạn, cô rất sợ ánh sáng thân thể run lên bần bật.

Cô la lên vì sợ hãi, lúc này Dạ Hạo Hiên bênh ngoài vừa đến cũng nghe thấy tiếng động anh nhanh chân chạy vào phòng mở tung cửa ra, thấy cô đang hoảng sợ như thế anh liền đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi đi đến ôm cô.
– ” Nhã Nhã em làm sao vậy? Em ổn không? “
– ” Chói mắt…chói mắt quá….chói…” Giọng cô khàn đặc nước mắt tương chảy run run mà nói.
Dạ Hạo Hiên nghe vậy liền vội đứng lên đến cửa sổ kéo hết các rèm cửa lại, đi tắt luôn cả đèn điện treo tường.
– ” Vẫn còn sáng….chói quá ” Cô ôm đầu đau đớn.

Dạ Hạo Hiên càng sốt ruột, không còn gì để che đậy ánh sáng nữa.

Đối với anh căn phòng này đã tối rồi, anh đi đến ôm cô ấn đầu cô vào lòng mình vì chỉ có như này mới có thể hết ánh sáng mà thôi.
– ” Đừng sợ, anh đây rồi ” Dạ Hạo Hiên vuốt v e trấn an cô.
Trình An Nhã cô cuối cùng cũng dịu đi, con đau đầu cũng không còn nữa.

Cô nằm trong lòng anh ôm anh thật chặt hơi thở nhẹ nhàng cô từ từ nói.
– ” Em sợ ánh sáng…..Hạo Hiên mỗi lần nhìn thấy ánh sáng thì những âm thanh ghê rợn những hình ảnh tai nạn tiếng tông xe tiếng cười quái gỡ tiếng khóc….mọi thứ….mọi thứ làm em rất sợ hãi “
Hạo hiên im lặng nghe cô nói, anh nghĩ cô đã mắc chứng bệnh tâm lý rồi.

Nhẹ nhàng xoa đầu cô mà trấn an.
– ” Nhã Nhã, em đừng lo có anh đây rồi anh sẽ không để em phải chịu thiệt nữa.


– ” Ừm ” Cô nhẹ nhàng đáp, chẳng hiểu sao lại cứ muốn ôm anh như thế này ôm anh thật chặt.

Chỉ cần ở trong lòng anh thì cô lại cảm thấy an tâm nhẹ nhõm không còn sợ hãi nữa, trước kia mỗi khi gặp chuyện buồn anh đều là người đầu tiên ôm lấy cô an ủi cô dành cho cô những lời trấn an ngọt ngào nhất khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô nhắm chặt mắt úp mặt vào lồ ng ngực anh cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh, cảm nhận được bàn tay ấm áp hơi thở nam tính ở gần cô chợt cảm giác ngượng ngùng đỏ mặt muốn buông anh ra nhưng chẳng hiểu sao tay nhanh hơn não, cứ ôm chặt như thế.
Dạ Hạo Hiên chỉ im lặng ôm cô trong lòng, cả hai cứ như thế mà ngồi đến hai tiếng đồng hồ.
– ” Em nhắm mắt lại, anh lấy chăn trùm lại cho em sau đó sẽ đi lấy khăn bịt lại cho em nhé? Được không? “
– ” Vâng ” Cô ngoan ngoãn đáp lập tức nhắm chặt mắt lại, anh nhanh chóng trùm chăn lại cho cô.

Thấy cô đan run lên, anh lo lắng nha h chóng chạy đi lấy vải che mắt.
Lấy một tấm vải đen đến rồi ngồi xuống giường, anh chui vào chăn tuy là hơi tối và còn chật nữa nhưng anh không than thở gì.

Từ từ nhẹ nhàng cột lại rồi che đôi mắt lại, anh dùng vải đen mà không phải vải trắng là vì vải trắng cũng có thể bị ánh sáng xuyên vào lỡ như cô mở mắt mà thấy ánh sáng thì sẽ rất sợ hãi.

Trình An Nhã cảm thấy vậy tim liền đập thình thịch lên.
Hai nhân viên y tế bênh ngoài định vào thì nhìn qua cửa lại thấy trong chăn có hai người cứ rục rịch họ liền nhìn nhau đỏ mặt mà xì xào.
– Trời ơi họ đang làm gì vậy?
– Ngọt ngào quá đấy, nhưng ở đây cũng ăn cẩu lương à?
– Mau đi thôi, lát hãy quay lại.

__
Sau khi che mắt cho cô xong anh kéo chăn ra.
– ” Ổn rồi chứ? ” Anh hỏi.
Trình An Nhã gật nhẹ đầu.
– ” Nào anh dìu em dậy, giúp em làm vệ sinh cá nhân “
Trình An Nhã cũng không ý kiến gì ngoan ngoãn vịn lấy tay anh mà từ từ bước xuống giường, anh từ tốn mang dép vào cho cô sau đó dìu cô đi vào nhà vệ sinh.

Giúp cô đánh răng, chải tóc sau khi xong hết thì dìu cô ra ngoài để cô ngồi xuống ghế sofa.
– ” Ăn sáng nhé? “
– ” Ừm ” Cô nhẹ nhàng đáp.
Dạ Hạo Hiên mỉm cười từ tốn nhẹ nhàng ân cần đút cho cô từng thìa cháo, cẩn thận thổi thật nguội cho cô ăn.

Chẳng hiểu sao cô không nhìn thấy gì nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc, tim đập thình thịch lên cảm giác ấm áp của người đàn ông này để lại khiến cô dễ chịu.
Sau khi ăn xong thì hai cô y tá bước vào, họ kiểm tra sơ qua rồi cho cô uống thuốc.
– ” Hạ sốt rồi, ngày mai có thể xuất viện ” Cô y tá nói.
– ” Được ” Dạ Hạo Hiên gật đầu, hai y ta cũng rời đi.
Họ vào nhìn thấy cô đeo khăn che mắt cũng khá bất ngờ, rõ ràng trong bệnh án cô ấy đâu có bị thương phần mắt mà sao lại che đi như thế? Cũng hơi tò mò nhưng họ không hỏi gì nhiều chỉ làm đúng bổn phận công việc của mình rồi rời đi.
– ” Hạo Hiên….em muốn gặp bác sĩ tâm lý” Cô khều lấy tay anh mà nói.
Hạo Hiên cũng hiểu, việc cô hoảng sợ ánh sáng anh vốn đã nghi ngờ.

Còn cô thì đã có suy nghĩ đó từ lâu, lúc còn bị nhốt cô nhìn thấy ánh đèn Pin đã liền sợ hãi.

Vậy nên công thêm lần này cô càng thêm chắc chắn hơn về điều đó.
– ” Được, nhưng mà phải đợi em khỏi bệnh hoàn toàn.


– ” Vâng “
– ” Chiều nay anh có chút việc cần làm, quản gia Lý sẽ đến chăm sóc em có được không? “
– ” Được, anh đi đi ” Cô ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi cho cô ngủ xong thì anh cũng phải rời đi, trước khi đi cũng không quên dặn y tá rằng không được bật đèn hay kéo rèm cửa ra.
_____
Dạ Hạo Hiên ra đến xe có Mike chờ sẵn ở đấy.
– ” Hẹn chưa? “
– ” Rồi thưa sếp, bây giờ ta đi đến đó luôn ” Mike đáp.
– ” Được ” Nói rồi Dạ Hạo Hiên leo lên xe, tài xế cũng khởi động máy rồi chạy đi.

Căn Hộ 203
– ” Tôi đi vào vấn đề chính luôn ” Dạ Hạo Hiên nhìn đôi vợ chồng trung niên trước mặt mà nói.
– ” Được ” Người chồng gật đầu.
– ” Vụ tai nạn vài tháng trước và cái chết của hai vợ chồng Sở Gia….tôi đã đến đây thì ắc hẳn có chứng cứ….tôi muốn ông bà hợp tác đầu thú và khai ra người chủ mưu đằng sau “
Dạ Hạo Hiên nói thẳng thừng không e dè, hai vợ chồng ngồi cạnh rồi nhìn nhau suy nghĩ một chút.

Người vợ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nhìn chồng mình, ông cũng hiểu ý vợ rồi quay sang nhìn Dạ Hạo Hiên mà đáp.
– ” Chúng tôi đồng ý “
Dạ Hạo Hiên nghe xong cũng khá bất ngờ, cứ nghĩ là phải nói chuyện lâu lắm thì họ mới chấp nhận chứ.
– ” Vậy chú hãy kể lại toàn bộ mọi chuyện đi “
Dạ Hạo Hên đến đây không hề có sự chuẩn bị đặc biệt gì như lời anh nói mà chỉ là sự đánh cược, cược đúng thì sẽ tra được sự thật.

Còn cược sai đương nhiên phải quay về số không và bắt đầu lại từ đầu.

– ” Con trai chúng tôi nó bị nghiện túy cơn nghiện đã rất nặng và chúng tôi đã phát hiện trễ, lúc nó nói nó muốn quay về thăm chúng tôi thì trên đường lái xe về thì cơn nghiện phát tác mắt nó không nhìn kĩ lờ đờ thần trí không tỉnh táo mà tông xe làm thiệt hại một mạng người.

Lúc đấy nó đã bỏ chạy, vì trên đường cũng không có lấy một camera và người bị tông đấy đã đi xe đạp nên bằng chứng cũng không rõ ràng.

Một ngày sau khi tai nạn thì Hi Gia đã tìm đến chúng tôi, họ uy hiếp rằng nếu không làm theo lời họ thì con trai chúng tôi phải ở tù và chịu án tử hình.
Nếu làm theo lời họ thì họ sẽ giúp cho con trai tôi thoát nạn không bị bỏ tù mà tai nạn đó chỉ là sự cố, lúc đấy vì ích kỉ vì thương con nên chúng tôi đã đồng ý thỏa thuận cái điều kiện phi lý đó.

Sau khi làm xong thì vài ngày sau con trai tôi nó cũng bị sốc thuốc mà chết.

Vợ chồng tôi thực sự cảm thấy rất hối hận luôn sống trong ác mộng, nhưng chẳng có can đảm để đi đầu thú “
Dạ Hạo Hiên nghe xong cũng im lặng một lúc rồi anh nói.
– ” Vụ tai nạn này chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu, Trình Quân chú ấy trước giờ lái xe rất cẩn thận.

Xe chú ấy bị hư phanh nên mới trùng hợp gây ra vụ tai nạn đó, chỉ cần xe của họ đúng lúc đi qua nhau chắc chắn sẽ gây ra tai nạn.

Vụ tai nạn này là sự đánh cược “
– ” Đúng vậy, ban đầu họ có nói rằng chúng tôi sẽ làm hại hai vợ chồng Trình Gia nhưng nếu Sở Gia cũng bị tai nạn lây thì người phải chết là vợ chồng Sở Thị.

Lúc phật thuật ấy chúng tôi đã phụ trách ca mỗ cho hai vợ chồng Sở, còn cái chết của Trình phu nhân thật sự không liên quan đến chúng tôi “
Vụ tai nạn này là sự sắp đặt và là vụ đánh cược lớn của Hi Gia.

Trình Gia chắc chắn sẽ gây ra tai nạn, nếu như hai vợ chồng Sở không bị tông thì người chết chắc chắn là vợ chồng Trình.

Mọi thứ đã được đưa lên kế hoạch tỉ mỉ, họ chỉ canh đúng thời gian mà thôi.

Quả thật mưu mô độc ác, chỉ cần một trong hai gia đình Sở và Trình sụp đổ thì người được lợi nhất là Hi Gia.
– ” Phải rồi, lúc đấy chúng tôi vì lo rằng họ sẽ chơi xấu nên đã kịp ghi âm lại cuộc nói chuyện ” Ông vội lấy điện thoại đặc lên bàn mở đoạn ghi ra cho mọi người cùng nghe.
ĐOẠN GHI
– Nếu như hai người đồng ý giúp tôi sát hại một trong hai gia đình vợ chồng Trình và Sở thì con trai của ông bà sẽ không phải vô tù và bị án tử hình.

Ngày đấy nếu vợ chồng nhà Sở Thị cũng bị tai nạn thì hãy trực tiếp giết họ trong lúc phẫu thuật, còn nếu chỉ mỗi mình vợ chồng Trình thì hãy thẳng tay cho họ về với diêm vương.

Làm tốt sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh “
– ” Tôi biết rồi, ông hãy giữ lời hứa giúp con trai tôi thoát nạn “
– ” Yên tâm, chỉ cần làm xong việc thì con trai hai người sẽ an toàn “
Kết Thúc Đoạn Ghi Âm.
– ” Gửi cho tôi một bản, tôi sẽ liên lạc sau.

Tôi chỉ cần cô và chú chịu đứng ra đầu thú là được, vụ việc chỉ mới đây nên đứng ra đầu thú sẽ được khoan hồng ” Dạ Hạo Hiên nói.
– ” Được, tôi sẽ hợp tác.

Vợ chồng chúng tôi đã hối hận lắm rồi, vậy nên mong được rửa sạch tội lỗi “

Hai vợ chồng bác sĩ này đã nhiều năm cứu chữa cho nhiều bệnh nhân, cứu nhiều người thoát khỏi cái chết.

Nhưng điều họ ân hận nhất đó chính là làm ra việc hại người này, họ rất hối hận với những việc mình làm.

Hai bàn tay dính máu cứu người nhưng đó là điều công ích, mà giờ đây lại dính máu vì giết người.

Họ thật sự có lỗi với bản thân có lỗi với giáo sư có lỗi với nhiều năm ăn học của họ.

Vậy nên sau vụ việc đó họ cũng không thể tiếp tục giả ngơ như không biết gì mà ở lại làm bác sĩ.

Họ muốn trả giá cho những gì họ đã gây ra.
Hai vợ chồng đứng trước cửa nhà nắm tay nhau nhìn về phía trước, tiễn Dạ Hạo Hiên rời đi..

Hạo Hiên sau khi xử lý việc riêng của mình xong thì anh phải về công ty để làm việc.

Lần này anh về nước mục đích chính là cứu giúp Trình An Nhã nhưng song song với đấy là phải giải quyết việc ở công ty.

Ngồi trong phòng làm việc anh vừa bấm máy tính vừa viết rất chăm chú, lúc này Mike gõ cửa bước vào.
– ” Sếp, đã hoàn tất thu mua được 20 phần trăm cổ phần từ các cổ đông khác của Sở Thị.

Hiện tại thì anh là một trong những cổ đông lớn ở Sở Thị, hiện tại Sở Kiều Yến nắm trong tay 35 cổ phần vậy nên anh ta giữ chức lớn nhất trong công ty.

Chỉ cần các cổ đông khác bỏ phiếu bầu đồng ý loại bỏ Sở Kiều Yến thì anh ta sẽ rớt đài “
– ” Người sở hữu cổ phần nhiều thứ hai ở Sở Thị là ai? ” Dạ Hạo Hên vừa xem tài liệu vừa hỏi.
– ” Là Sở Kiến Quốc, chú của Sở Kiều Yến.

Anh ta là chú út trong nhà vậy nên chỉ mới 30 tuổi đã giữ chức vụ phó tổng giám đốc, là một người có thực lực và tham vọng ” Mike thành thục đáp lại.
– ” Tôi muốn gặp anh ta, cậu đi liên lạc rồi sắp xếp đi.

À phải rồi cậu đi tìm cho tôi một bác sĩ tâm lí giỏi “
– ” Vâng thưa sếp “Mike gật đầu sau đó rời khỏi phòng.
Tập Đoàn Sở Thị.
– ” Sở Tổng, các cổ đông nhỏ khác họ đã bán hết cố phần của mình cho một người khác có tên là Leon.

Hiện tại Leon vẫn chưa có thông tin gì về người này, Leon bây giờ là một trong số các cổ đông lớn.

Các cổ đông khác đang rục rịch muốn tổ chức một cuộc hội nghị bầu lại một tổng giám đốc khác.


– ” Khốn kiếp các lão già thối ” Sở Kiều Yến tức điên lên, hắn dùng tay đẩy hết đồ trên bàn xuống rơi loạn xạ.

Hắn tức đến đỏ mặt, không hiểu sao dạo này lại xui xẻo đến thế.
Làm sảy mất Trình An Nhã, Lý Hào phản bội còn việc làm ăn cứ luôn xảy ra vấn đề và tình cảm của hắn đối với Hi Hoa lại ngày một khác đi mà bây giờ lại cộng thêm việc này làm hắn rất tức giận.

Mắt đỏ lên còn hiện các tia máu, thư kí nhìn thấy cũng sợ.
Nhà hàng.
– ” Tôi nghĩ nên bãi nhiệm chức tổng giám đốc của Sở Kiều Yến đi, từ lúc ba mẹ cậu ta mất thì việc làm ăn cũng đi xuống dốc.

Căn bản là không có thực lực mà chỉ dựa vào Chủ Tịch Sở, bây giờ ông ấy không còn nên cậu ta vốn chẳng còn làm được việc gì ” Một người đàn ông mặc vest ngồi trên bàn ăn mà nói.
– ” Đúng tôi thấy ông nói có lý, Sở Kiều Yến cậu ta rất bá đạo luôn ỷ lại.

Mới đây cậu ta đã đưa ra quyết định sai làm công ty lỗ rất nhiều tiền ” Một người khác cũng lên tiếng.
– ” Vương tổng, Hà tổng hai chú bình tĩnh chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Sở Kiều Yến cậu ấy cũng chỉ nhất thời làm sai việc, hãy cho cậu ấy cơ hội sửa sai một lần ” Sở Kiến Quốc ngồi ở giữa nghe các vị cổ đông khác nói chuyện chê trách đứa cháu của mình nên anh cũng có chút trách nhiệm nên giản hòa.
– ” Tôi thấy như vầy, hiện tại Sở Kiều Yến đã không còn đủ thực lực để quản lý công ty nữa vậy nên hãy bầu ra một người mới lên đảm nhiệm chức trách lớn lao đấy mà người tôi muốn đề cử là Sở Kiến Quốc ” Vương tổng nói.
– ” Ừm, tôi cũng thấy vậy “
– ” Sở Kiến Quốc rất có thực lực, tôi nghĩ nếu cậu lên làm tổng giám đốc thì sẽ giúp công ty thu về nhiều lợi nhuận hơn chúng tôi cũng nhận được nhiều phúc lợi hơn “

– ” Chuyện này…thôi cứ bàn bạc từ từ.

Thức ăn cũng đã đưa lên mình mau dùng bữa thôi ” Sở Kiến Quốc cười nhẹ đáp lễ.
Anh là một người giỏi có thực lực, với vị trí Tổng Giám Đốc anh cũng từng nghĩ qua và mơ tưởng đến nó.

Nhưng người anh trai đã chết của anh lại để chức vụ đấy cho cháu trai của mình vậy nên anh đành buông bỏ, nhưng từ ngày anh chị dâu mất thì đứa cháu trai này làm việc ngày càng đi xuống dốc luôn làm theo í mình nên gây ra nhiều tổn thất, với cái tính háu thắng nên rất dễ bị kích động.

Anh cũng cảm thấy bất mãn với đứa cháu trai này.
__
Bệnh viện
Dạ Hạo Hiên tay cầm bịch bánh đi trên hành lang của bệnh viện tiến gần tới phòng thì nghe tiếng la hét chói tai của Trình An Nhã, anh nghe vậy liền lo lắng nhanh chân chạy vào phòng.

Thấy phòng mở điện sáng trưng còn Trình An Nhã đã không còn đeo bịt mắt còn vài nhân viên y tá xung quanh thì bối rối không biết làm gì.

Đồ vật xung quanh bị đổ vỡ lung tung.
– ” Các cô còn đứng đấy nhìn, mau tắt hết đèn đi cho tôi.

” Dạ Hạo Hiên quát lên, rồi nhanh chóng lấy sợi vải đen rơi dưới sàn đi đến ôm cô lại trấn an
– ” Hạo Hiên…Hạo Hiên ” Cô run rẩy vì sợ hãi mồ hôi chảy nhiễu nhại.
– ” không sao, có anh đây rồi Nhã Nhã em bình tĩnh nhé…đừng sợ ” Anh vỗ nhẹ vai cô trấn an rồi từ từ đeo lại bịt mắt cho cô, sau đó để cô nằm xuống giường.

Các y tá sau khi tắt đèn xong nhanh chóng thu dọn đồ đạc xung quanh sau đó liền ra ngoài đứng, khi nãy họ bị anh quát một cái liền mất hồn sợ sệt.

Họ còn ớn lạnh cái ánh mắt lạnh lùng tức giận kia của Dạ Hạo Hiên.
Dạ Hạo Hiên nắm tay cô một hồi lâu thì cô cũng ngủ thiếp đi, lúc này quản gia Lý bước vào.
– ” Trình tiểu thư không sao chứ? “
– ” Không sao, chỉ là hoảng sợ một chút thôi.

Chú chăm sóc cô ấy giúp cháu ” Nói xong Dạ Hạo Hiên rời khỏi phòng.
Nhìn đám y tá đang đứng xếp hàng vào nhau, anh bước đến hỏi.
– ” Không phải là tôi đã dặn kĩ rồi sao? Không được mở đèn không được tháo vải che mắt của cô ấy các người không nghe thấy sao? “
– ” Dạ Tổng…tôi xin lỗi, là do tôi sai.

Hôm nay có một y tá thay ca đi đưa thuốc cho Trình tiểu thư nhưng tôi quên dặn cô ấy nên….tôi thành thật xin lỗi ” Một y tá trong đấy sợ hãi nhanh chóng nhận lỗi.
– ” Tôi thành thật không biết, tôi xin lôi anh ” Y tá kia cũng hiểu mình làm sai nên vội cúi đầu xin lỗi
Dạ Hạo Hiên cũng không nói gì thêm mà bỏ đi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro