Vợ cậu muốn tán tỉnh cậu đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trâm Ngọc lại thanh toán tiền đôi hoa tai xong thì hai người mới đi đến bãi đỗ xe.

Hai người dự định cùng đi ăn cơm chiều với nhau, ai ngờ xe chạy được nửa đường thì Đông Sương bị 'mẫu thân đại nhân' triệu hoán, nên đành phải để Trâm Anh lại bên đường.
Trâm Ang cầm túi nhìn xung quanh thì phát hiện nơi này rất gần bệnh viện mà Hạ Thiên làm việc, cô lại nghĩ gân đây Hạ Thiêb đều làm vào ca sáng, lúc cô đi làm thì Hạ Phong mới về nhà, lúc cô thức dậy thì Hạ Thiên lại đi làm nên tính đi tính lại hai người đã không gặp mấy ngày.
Trâm Anh đến gần bệnh viện thì lấy di động ra, lúc đầu cô muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ Hạ Thiên đang bận nên đành phải gửi tin nhắn:

“Anh có bận không?”

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Hạ Thiên gửi tin nhắn lại nên Trâm Anh nghĩ chắc đang bận. Cô xem xét xung quanh một lát thì đi đến tiệm trà gọi một ly nước trái cây rồi đợi Hạ Thiên trả lời tin nhắn.

Khoảng ba mươi phút sau thì Hạ Thiên mới gửi tin nhắn đến:

“Tôi mới làm việc xong.”

“Anh muốn ăn cơm chiều với em không? Em đang ở ngoài bệnh viện của anh đó...” Trâm Anh nhìn xung quanh thì thấy ở đường đối diện có một tiệm cơm tây nên đánh tiếp chữ: “Ăn bò bít tết ở tiệm cơm tây.”

“Em ăn đi tại bệnh viện hay có việc đột xuất lắm, tôi sợ mới ăn được một nửa thì đã phải chạy về bệnh viện rồi.” Trong lúc đang làm việc thì Hạ Thiên rất ít khi rời bệnh viện.
Trâm Anh hút hai hớp nước trái cây, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra tiếp tục gửi tin nhắn: “Được rồi, thật ra em quên mang tiền!”

“Đợi tôi!” Lần này trả lời rất nhanh cười một cách gian trá rồi mang theo túi xách đi đến tiệm cơm tây đối diện.

Bệnh viện.

Sơn Tùng thấy Hạ Thiên cởi áo blouse trắng ra, có vẻ như muốn ra ngoài thì kinh ngạc nói: “Cậu về à?”

“Trâm Anh ở tiệm cơm tây gần đây ăn cơm nhưng quên mang tiền. Tớ đi ra tính tiền giúp cô ấy.” Hạ Thiên giải thích.

“À.”

Đột nhiên có một cô y tá chạy đến gõ cửa văn phòng nói: “Bác sĩ Hạ, khoa trưởng tìm ngài có việc!”

“Được, tôi qua ngay.” Hạ Thiên đáp ứng xong thì lập tức rối chuyện của Trâm Anh .

“Khoa trưởng tìm cậu? “Cậu còn thất thần ở đó làm gì? Mau mau đi đến văn phòng của khoa trưởng đi!”

“Tớ phải gọi điện thoại cho Trâm Anh trước đã!”

“Gọi điện thoại làm gì, đưa tiền thôi đúng không? Tớ thay cậu đi là được rồi.” Sơn Tùng nói.

Vì vậy Trâm Anh, lòng đang tràn đầy sự vui mừng, chờ được Trâm Anh.

Sơn Tùng mỗi lần nhìn thấy Trâm Anh đều cảm thấy cô gái này ngày càng xinh đẹp hơn. Hôm nay Trâm Anh lại ăn mặc một cách tươi đẹp và thoát tục làm cho hắn không thể không cảm thán sự may mắn của Hạ Thiên, không những nhặt được một cô vợ dịu dàng, hiếu thảo mà còn có khí chất tốt đẹp.

“Chắc cô biết tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi. Tôi là đồng nghiệp kiếm bạn thân của Hạ Thiên, tôi là Sơn Tùng.”

Hạ Thiên đã gặp Sơn Tùng rồi, dù sao thì lúc mẹ Hạ nằm bệnh viện thì ngày nào cô cũng đi thăm, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với anh ta cả.

“Hạ Thiên đâu rồi?”

“Hạ Thiên có việc bận nên nhờ tôi đến giúp cô thanh toán.” Sơn Tùng nói.

“Bệnh nhân”

“Không phải, do đúng lúc khoa trưởng có việc tìm cậu ta thôi.” Trâm Anh nói, “Tôi thấy cậu ấy lo lắng cho cô nên mới xung phong giúp cậu ta. Cô ăn xong chưa? Hết bao nhiêu tiền để tôi thanh toán?”

Trâm Anh chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, im lặng không nói gì.

“Chị có gọi món gì không?” Người phục vụ bỗng nhiên bước đến hỏi.

“Không cần đâu, tính tiền món tráng miệng này là được.” Trâm Anh nói xong thì đưa cho người phục vụ một tờ tiền trăm nguyên.

Sơn Tùng chớp mắt rồi nhìn tờ tiền trên mâm của người phục vụ liền ngây ngốc hỏi: “Cô... cô có mang tiền mà?”

“Bác sĩ Tùng à, lần sau tôi có hẹn chồng mình đi ăn thì chuyện tính tiền như thế này anh không cần nhiệt tình như vậy nữa nhé!”

Hạ Thiên à... Vợ cậu đang muốn tán tỉnh cậu đó, cậu có biết không thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ribi