Ký Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh bắt đầu mờ dần đi nhường chỗ cho bóng hình của một cô gái xuất hiện, nụ cười của cô ấy cứ tựa ánh nắng mơ màng của mùa xuân. Nhưng những đoạn ký ức sau đó cứ chập chờn không liền mạch riêng chỉ có một giọng nói thật ấm áp vang lên :

- Nè, nè anh có thích ngắm nhìn thế giới ngoài kia không?

Mọi thứ càng trở nên lộn xộn và mờ ảo hơn bao giờ hết rồi một hình ảnh mơ hồ hiện ra. Chàng trai lúc này đang ôm cô gái ấy trong vòng tay của mình, chàng trai ấy không ai khác chính là Vô Danh, nhưng cả người cô ấy lúc này đầy máu, khuôn mặt Vô Danh đã đẫm lệ, anh cố hét lớn:

- Đừng rời bỏ ta, ta xin nàng đấy làm ơn ở lại hãy ở lại bên ta.

Cô gái đưa cánh tay đầy máu của mình lau đi dòng lệ lên mặt Vô Danh, rồi một luồn ma thuật thuần khiết xuất hiện, nó từ từ xâm nhập vào người Vô Danh mà hắn không hề hay biết rồi cô ấy nói:

- Hãy thay em ngắm nhìn Thế Giới này nhé!

Cô gái bỏ tay xuống, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện rồi nhắm mắt ra đi. Khoảng khắc này Vô Danh như nổ tung, hắn cảm giác như mất đi tất cả, hắn hoàn toàn đổ sụp, Vô Danh gào lên trong đau đớn:

- Không !!!!!

Đoạn kí ức vụt tắt kéo hắn trở về thực tại, Vô Danh bắt đầu ôm đầu thở dốc cho đến khi giọng của một nữ nhân cất lên:

- Phong ấn Kí Ức, trước khi ra đi vẫn cố làm điều gì đó tốt cho ngươi, tình yêu có quả thật kì diệu đến thế không?

Vô Danh liếc nhìn khẩu súng của mình, đây là thứ anh nhặt được từ lúc đến với Thế Giới này, khác với hầu hết các loại vũ khí khác khẩu súng sở hữu riêng cho mình tri giác cho phép nó tự do suy nghĩ và giao tiếp với chủ nhân một cách bình thường.

Vô Danh bắt đầu trấn tĩnh lại một lúc lâu rồi nói:

- Thoả thuận của chúng ta ngươi có chắc làm được không?

Khẩu súng đáp lại với một giọng nói đầy sắt lạnh rằng:

- Chỉ cần ngươi có thể tìm lại giúp ta 12 mảnh Hồn viễn cổ đang lưu lạc khắp nơi trên cái lục địa này thì ta sẽ giúp ngươi giải Phong Ấn Kí Ức và hơn hết ta còn có thể khiến cô gái ấy sống lại.

- Làm sao ta có thể tin lời ngươi nói có là thật hay không?

- Ngươi nghĩ là ngươi có sự lựa chọn sau, ngoài ta và những vị thần ra không một ai có thể biết được cách phá vỡ phong ấn kí ức của cô gái ấy đã đặt trên người ngươi và trên hết chỉ có ta khi đủ 12 mảnh hồn mới đủ quyền năng để khiến cô ấy trở lại Nhân Giới.

Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi rút cán kiếm ra, ngay sau khi kích hoạt một lưỡi katana plasma màu đen xuất hiện, Vô Danh nói bằng chất giọng đầy lạnh giá và quyết tâm rằng:

- Ta sẽ không mắc lại sai lầm của hai mươi năm trước một lần nào nữa, nói ta biết mảnh hồn tiếp theo đang ở đâu?

Khẩu súng đáp lại:

- Hướng Bắc, ngươi cứ canh hướng đó mà đi, khi nào đến gần ta mới có thể cảm nhận chi tiết hơn.

- Vậy, ta có thể gọi ngươi là gì?

- Ngươi cứ gọi ta theo cách mà ngươi muốn.

Suy nghĩ một lúc, Vô Danh vừa đi vừa nói:

- Memoirs ngươi thấy sao?

- Một cái tên không tệ, mà ngươi không thể nghĩ ra một cái tên nào nữ tính hơn một chút à?

- Im đi Memoirs, tin ta vứt ngươi ở đây luôn không?

- Ngươi dám sao!

Vô Danh ngay lập tức rút súng và quăng vào một đám tuyết ven đường. Memoirs nói lớn:

- Ngươi nghĩ là ngươi có thể chạy trốn khỏi ta khi giao kèo chưa được hoàn thành à.

Memoirs bay lên và bám theo Vô Danh.

- Ngươi nói như kiểu ta đã trúng lời nguyền bị ngươi ám cả đời vậy.

Memoirs cười nói:

- Ngươi đoán xem.

- Này, chúng ta sẽ phải đi bộ như thế này trong bao lâu?

- Nhanh thôi, chắc tầm khoảng 2 tuần là đến.

Vô Danh hét lớn:

- Cái gì, ngươi bắt ta đi bộ hai tuần.

Memoirs bình thản đáp:

- Hoặc là cho đến khi cái áo choàng của ngươi nạp đầy năng lượng.

Thư Viện Thế Giới.

Một lão già với mái tóc và bộ râu đã bạc trắng nhưng được cắt tỉa rất gọn gàng kết hợp với một bộ vest đen khiến ông ta trở nên rất thanh lịch.

- Đây rồi!

Ông đưa tay ra, ngay lập tức một quyển sách từ tầng cao nhất của thư viện bay đến, ông nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi đã bám đầy trên mặt sách, cầm nó và xoay người bước đi về phía chiếc bàn làm việc của mình.

Rất nhanh chóng quyển sách được mở ra, những thông tin trong nó bắt đầu lơ lững trên không trung từ ngữ và hình ảnh thay phiên nhau hiện lên rất rõ ràng:

Hình ảnh một chàng trai kẻ cao lớn và cơ bắp hiện ra, xung quanh anh ta phát ra những luồn ma lực Hoả hệ nóng rát và bỏng cháy. Cả khán đài nơi anh đứng đang run chuyển bởi những tiếng reo hò của khán giả:

- Thiên Ngạo, Thiên Ngạo, Thiên Ngạo...

Chiến Thần là danh hiệu mà mọi người đặt cho anh, kẻ bất bại trên mọi đấu trường, cùng với lòng kiêu hãnh và sức mạnh của mình anh đã chinh chiến và thách đấu mọi kẻ anh gặp, hạ gục vô số kẻ thù trước khi anh bước lên đỉnh cao vinh quang ở chính Đế Quốc nơi mà anh sinh ra, việc mà không một ai bằng tuổi anh có thể nghĩ tới được chứ huống chi là làm.

Nhưng sau tất cả, Thiên Ngạo chẳng hề vui vẻ, anh nhìn xung quanh, nhìn những kẻ đã bại dưới tay mình đang nằm ngổn ngan trên mặt đất, nghe những tiếng reo hò của khán giả dành cho anh, đối với anh tất cả thật nhàm chán. Thiên Ngạo lại nhìn vào lòng bàn tay đang nóng rực của mình, anh muốn cảm nhận được sự sợ hãi, nhịp đập hối hả, kiệt sức, bất lực và hào hứng trước một kẻ rất mạnh,  thứ mà nơi này không thể cho anh.

Nắm chặt tay lại, Thiên Ngạo xoay người bước đi, anh sẽ rời khỏi Đế Quốc này và đi ra thế giới ngoài kia thách thức những kẻ xứng tầm rồi hạ gục chúng cho đến khi anh trở thành kẻ mạnh nhất thì thôi. Những hình ảnh kết thúc bằng bóng lưng của Thiên Ngạo đang tiến về phía mặt trời mọc kia như anh đang chứng tỏ rằng Thiên Ngạo sẽ bao giờ ngừng bước cho đến khi trở thành kẻ mạnh nhất giữa trời và đất.

Người đàn ông mỉm cười và lật sang một trang mới, một cái tên khác hiện ra khiến người đàn ông ồ lên kinh ngạc.

- Hạ Vũ sao? Thật không ngờ.

Một cô gái khoác lên mình một bộ bạch y trắng tinh khôi đang đứng trên một chiếc bè trúc trôi từ từ theo dòng nước. Những làn gió nhẹ nhàng,hương thơm thoang thoảng khiến bất kỳ ai đứng gần cô ấy điều cảm ấy an nhiên tự tại một thứ cảm giác yên bình đến lạ thường hệt như cái tên của cô ấy, cơn mưa rào mùa hạ. Những hình ảnh mờ dần đi, quyển sách cũng đã lật tới những trang cuối cùng.

Người đàn ông thở dài nói:

- Vận Mệnh sẽ thay đổi, hai con người sẽ đứng giữa dòng chảy của Định Mệnh, họ sẽ ngăn cản nó hay mặc kệ để nó cuốn trôi đây?

Bỗng nhiên những trang sách cuối cùng bừng sáng, hàng loạt những hình ảnh hiện lên khiến người đàn ông kinh ngạc.

Một chiếc mặt nạ với một nụ cười hiền hậu xuất hiện nhưng sâu bên trong nụ cười ấy là những nỗi đau, thất vọng và cả sự điên loạn, một thứ gì đó rất đáng sợ sắp đến. Chưa dừng ở đó một khẩu súng xuất hiện mang trong mình vẻ u ám nhưng có cả vẻ rực rỡ hiếm có, một khẩu súng mang trong mình sinh mệnh và cả cái chết, vừa có sự sáng tạo và hủy diệt, trật tự và hỗn mang tất cả những thứ này khiến ông lão kinh hãi, ông nói lớn:

- Không thể nào, không thể như thế, đây chắc chắn là một sự nhầm lẫn.

Những hình ảnh về sự tái sinh, cái chết, sự sáng tạo và hủy diệt không ngừng hiện lên, ông lão lúc này bắt đầu trầm tĩnh lại:

- Thứ như thế này thật sự tồn tại sau, nhưng tại sao nó lại có mặt ở đây, thật kỳ lạ.

Bỏ mặc những hình ảnh đó, ông đứng dậy, bắt đầu lục tìm những thông tin về khẩu súng, những kệ sách nhanh chóng di chuyển, những quyển sách bay khắp nơi cả thư viện khổng lồ bắt đầu vận hành để tìm kiếm thông tin về nó. Nhưng trong lúc này trang sách đã hiện tới hình ảnh sau cùng, bóng hình một cô gái hiện ra, trang sách ấy cũng từ từ kết băng rồi vỡ vụn và tan biến vào hư vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro