Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân định sáng mai đi thăm mộ chị Xuyến, má cô nghe nói cũng muốn đi chung. Mới gà gáy bà Hiên đã xuống bếp nấu nướng, bà nấu toàn những món Xuyến thích, xong xuôi bỏ vào cái giỏ để mang đi. Xuân ngồi trước gương, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt. Đã mấy hôm Xuân thức trắng đêm suy nghĩ về cái chết của chị Xuyến, dường như có một sự thôi thúc mãnh liệt buộc cô phải tìm ra đáp án. Xuân chải tóc, mái tóc dài óng mượt, cô lấy cái khăn lụa bó lên một nửa, kiểu dáng tân thời này hay thấy mấy cô tгên tỉnh thường làm. Xuân mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, vừa sang trọng vừa nhẹ nhàng, cộng thêm vẻ mặt buồn man mác của Xuân, khiến người khác xiêu lòng.

Nhà bà Lý sáng nay nhộn nhịp lắm, ba má Quyên đi bàn chuyện làm ăn, sẵn tiện ghé qua thăm con gái. Nhà Quyên giàu có nên bà Lý đón tiếp chu đáo, còn mời ở lại dùng cơm trưa. Con Mận gõ cửa phòng Quyên đến mỏi tay cũng không thấy động tĩnh gì, nó thấy hơi lạ bền đi gọi cậu Mẫn.

– Cậu ơi, phòng mợ Ba khóa cửa, con gọi mãi nhưng mợ không đáp. Hôm nay có ba má mợ sang chơi đó cậu.

– Để cậu qua xem thử.

Cậu Mẫn cho người phá tung cάпh cửa thì thấy Quyên bất động nằm tгên giường. Cô ta muốn làm gì đây, cậu lạnh lùng đến bên giường, nụ cười khinh bỉ hiện lên tгên khuôn mặt vô cảm của cậu Mẫn, cậu bảo con Mận.

– Em đi gọi thầy thuốc sang khám cho mợ Ba, sẵn tiện báo với ba má mợ rằng con gái họ tự tử không thành.

– Tự tử sao cậu?

Con Mận trố mắt nhìn Quyên, cô ta nằm im
re như cá lên thớt, có khi nào chết  rồi không. Con Mận rùng mình hỏi lại cậu Mẫn, nó không vội đi gọi thầy thuốc.

– Tự tử không thành là sao vậy cậu, ý là mợ Ba chưa chết hả?

– Ừ, người như cô ta không dám chết thật đâu.

– Cậu vừa nhìn qua đã biết mợ chưa chết , hay thế.

– Có ai muốn chết lại rạch cổ tay một đường nhỏ cạn. Trực tiếp rạch sâu một nhát là hoàn thành tâm nguyện đi đầu thai thôi.

Con Mận để ý thấy tay Quyên run run, á à thì ra cô ta vẫn còn tỉnh để nghe hai người nói chuyện. Nó cố ý đi thật chậm để cô ta chết thật cho biết, hết chiêu lấy lòng mọi người rồi nên mới lấy mạng sống ra đặt cược. Ba má Quyên hốt hoảng khi nghe tin con gái tự tử , bà Lý càng lo hơn, nhỡ may cô ta chết thì biết nói thế nào.

Đến nhà bà Lý, Xuân dìu má xuống xe, thằng Lương ҳάch cái giỏ đồ ăn cùng cả sấp vàng mã đi sau. Cô vào cổng thì nghe thấy tiếng con Mận hí hửng.

– Cô Xuân và bà sang chơi hả?

– Ừ, nhà đang có khách hả Mận.

– Dạ, là ba má mợ Ba đó cô. Em kể cô nghe chuyện này.

Con Mận ngó nghiêng xung quanh rồi nói nhỏ.

– Mợ Ba cắt cổ tay tự tử, cả nhà đang rối ghê lắm. Em mới đi gọi thầy thuốc về, nghe cậu Ba bảo không chết được đâu.

Xuân nhớ đáng điệu bộ khinh người của Quyên, một người như cô ta đang yên đang lành sao lại tự tử. Nhà bà Lý có hai người con dâu, một người vừa mất, một người tự tử liệu có điềm gở gì chăng? Bà Hiên giục Xuân.

– Chúng ta thăm mộ chị con rồi về, đừng xen vào những chuyện không liên quan.

– Dạ.

Bà Lý đang bận rộn nên không ra tiếp khách, hai má con Xuân tự ra vườn mít. Vợ còn chưa rõ sống chết mà cậu Mẫn thì không thấy đâu. Ba má Quyên phát bực hỏi bà Lý.

– Cậu Ba đang ở nhà đúng không, sao để con Quyên nằm một mà không quan tâm thế, bà nói đi.

Bà Lý ấp úng.

– À thì… Sáng nay thằng Mẫn có việc nên ra ngoài rồi, nó không biết con Quyên xảy ra chuyện.

– Tôi thấy xe cậu Ba vẫn còn đậu trong sân, bà đang định qua mặt hai vợ chồng tôi đúng không.

– Ba… má… hai người đừng giận.

Quyên đã tỉnh, cô ta thều thào yếu ớt.

– Sao con dại dột vậy, nếu ở đây ai ức hϊếp con thì cứ nói. Tội gì phải tự tử hở con.

– Là do con suy nghĩ chưa thấu đáo, hễ tí lại giở tính tiểu thư nên muốn được mọi người quan tâm. Ba má đừng trách cậu Ba.

Nghe con gáι nói vậy nên ba má Quyên mới tạm thời bỏ qua chuyện này. Bà Lý nhìn con dâu bằng cặp mắt không mấy thiện cảm, không thể giữ cô ta ở lại đây mà trả về thì chẳng có lý do thỏa đáng. Bà ta đang suy nghĩ phải làm thế nào để vẹn toàn đôi đường, tránh làm mất mặt gia đình.

Đi được một đoạn, bà Hiên nhìn vườn mít rộng lớn chẳng có một bóng người thì thắc mắc.

– Họ chôn chị con ở đâu, sao đi mãi chẳng thấy tới?

– Phía trước vài mét nữa đó má.

– Má thấy nơi này âm u sao đó, không thấy ai coi ngó gì cả.

Bà Hiên vừa dứt lời thì Nghĩa lù lù xuất hiện, tay cầm cái cuốc lấm lem đất, cả ba đều giật thót.

– Mấy người đến thăm mợ Xuyến đúng không?

– Vâng.

Nghĩa hỏi xong thì bỏ đi, thằng Lương hiếu kì hỏi Xuân.

– Đó là ai vậy cô, làm em giật cả mình.

– Anh ta hình như sống ở đây thì phải.

Ba người cuối cùng cũng tới nơi, đám cỏ xanh um phủ đầy ngôi mộ, xung quanh còn trồng mấy bụi hoa nhỏ. Xuân nhớ đến bộ dạng của người đàn ông khi nãy, những cây hoa này là do anh ta trồng sao. Mộ Xuyến sạch sẽ lắm, có người mới thắp nhang vẫn còn đang cháy. Bà Hiên đem thức ăn bày biện ra, mắt dần đẫm lệ.

– Má và con Xuân đến thăm con đây Xuyến ơi.

Thằng Lương vừa đốt giấy tiền vàng mà vừa thút thít theo bà chủ. Xuân đem nhang đốt lên đưa cho má, cô quay người ra sau, chợt thấy Nghĩa đứng ngay gốc cây mít nhìn bọn họ. Ánh mắt sâu hoắm không nhìn rõ tâm tư, anh ta thấy Xuân nhìn mình bèn vội bỏ đi. Bà Hiên ngồi trước mộ Xuyến tự nói chuyện một mình, giống như con gáι đang ngồi cạnh bà vậy. Xuân để thằng Lương đứng trông má, cô đi theo hướng người đàn ông kia vừa đi khuất. Anh ta kì lạ lắm, cứ bí ẩn thế nào ấy, Xuân thấy khó chịu nên quyết đi theo tìm anh ta. Nghĩa đi rất nhanh, đôi chân đất thoăn thoắt như chạy. Xuân gọi lại.

– Này anh kia, chờ tôi với.

Nghe tiếng Xuân anh ta càng đi nhanh hơn, cô khẩn trương đuổi theo. Bỗng một bàn tay giữ Xuân lại.

– Em đi đâu thế?

Xuân giật mình thì ra là cậu Mẫn , cô nhìn lại thì người đàn ông kia đã biến đâu mất rồi.

– Em… Em thấy có con gì đó chạy qua nên hiếu kì đuổi theo thôi.

– Em đến sao không vào nhà, tôi nghe con Mận nói mới biết.

– Em thấy nhà cậu đang có khách nên không tiện.

Cậu Mẫn trầm ngâm, cậu đoán Xuân cũng biết chuyện rồi. Xuân sực nhớ ra điều gì, cô lấy trong túi chiếc hộp đưa cậu.

– Chiếc vòng tay này quý giá lắm, em không nhận đâu.

Đây là món quà hôm trước cậu Mẫn tặng Xuân, cô mở ra xem rồi cất lại, hôm nay mang qua trả. Cậu Mẫn nhíu mày nói.

– Xuân nhận đi cho tôi vui nhé!

– Cậu cứ tặng quà thế này làm em…

– Làm em thế nào?

Cậu Mẫn hỏi tới, Xuân cúi đầu che giấu cảm xúc tгên mặt, cậu Mẫn tưởng cô e thẹn nên vui lắm.

– Mỗi khi nhìn chiếc đồng hồ em lại nhớ đến cậu, còn chiếc vòng tay này nữa, không biết cậu tặng em là có ý gì.

– Tôi yêu Xuân.

Cậu Mẫn không nhịn được nữa mà trực tiếp thổ lộ với Xuân. Cậu hồi hộp lắm, bao nhiêu khí thế ngày thường biến đâu mất hết, Đứng trước người con gái mình thích cậu lúng túng cả lên. Xuân ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu Mẫn.

– Cậu… Cậu yêu em hả?

– Đúng vậy, tôi yêu em lâu lắm rồi. Tôi thấy mình hèn quá, đã cưới vợ rồi mà vẫn nói yêu em.

Trong làng này không thiếu người năm thê bảy thϊếp, huống chi được cậu Ba Mẫn để ý cả khối cô mơ gả không kịp đấy chứ. Xuân chưa vội trả lời, cô muốn xem trong câu cậu Mẫn nói có bao nhiêu phần trăm là thật. Mặt cậu hơi đỏ, ánh mắt cậu chân thành lắm. Xuân khẽ đưa tay ra.

– Vậy cậu đeo ʋòпg tay này cho em đi.

– Em cũng yêu tôi phải không?

Xuân gật đầu làm cậu cười tươi như hoa, vội vàng đem chiếc vòng bằng cẩm thạch đeo vào tay Xuân. Cậu nắm lấy lưu luyến không buông.

– Tôi sẽ nói má sang nhà thưa chuyện với gia đình em.

– Có vội quá không cậu, em nghe nói sáng nay mợ Ba…

– Đó là cô ta tự chọn.

Cậu Mẫn nói một câu dứt khoát nghe có hơi tuyệt tình, Xuân nhìn cậu đăm chiêu.

– Em đang nghĩ gì vậy, tôi với Quyên tuy tгên danh nghĩa là vợ chồng nhưng tôi chưa bao giờ động đến cô ta. Tôi thề đấy!

– Là thật sao?

– Ừ.

Cậu cưới vợ một năm rồi mà vẫn chưa vượt quá giới hạn với Quyên ư? Người như cô ta lại dễ dàng để yên chuyện này sao? Xuân thấy lạ lắm, cậu Mẫn một mực bảo tháng sau chọn ngày tốt qua nhà Xuân thưa chuyện. Bà Hiên thấy con gái đi cùng cậu Mẫn thì hơi lo, ra về bà còn dặn Xuân nên ít qua lại với cậu.

Chờ ba má Quyên về, bà Lý mới ngồi xuống ba mặt một lời với cô ta.

– Cô làm vậy là sao, định chết trong nhà tôi hả?

– Con biết lỗi rồi má ơi, má nói cậu Ba đừng đuổi con về nhé.

– Tôi đã cho qua mấy lần rồi, tại cô không có liêm sỉ cứ tìm đến chỗ thằng Hai. Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra thôi, cô tưởng mình giỏi lắm hả.

Bà Lý quạt mạnh đến nỗi cái quạt giấy tгêภ tay muốn rách luôn, bà ta đang tức lắm. Quyên vẫn bộ dạng ăn năn hối lỗi cầu xin bà Lý.

– Con hứa không bao giờ đến tìm cậu Hai nữa, má cho con ở lại nhé.

– Cô hứa rồi đấy, tôi sẽ khuyên thằng Mẫn , thất hứa thì đừng có trách.

– Dạ.

Bà Lý không nán lại lâu, ngồi một lát rồi lên nhà trên xem lại giấy tờ, cái vụ ᵭòi nợ hôm trước vẫn chưa xử lý xong. Có Trí Mẫn ở nhà nên bà ta không đòi lộ liễu quá, chỉ kêu Nghĩa đi cảnh cáo trước. Quyên lấy cái khăn choàng lên người, cô ta đang căng óc ra nghĩ, không có việc trùng hợp bị cậu Ba bắt gặp cô ta qua kho thóc được. Có đứa nào muốn phá hỏng chuyện tốt của cô ta. Quyên nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có mỗi con Mận là khả nghi nhất. Cô ta nghiến răng ken két.

– Mày sẽ biết tay tao nhá con Mận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro