Chương 14: Cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ tường nghĩ rằng nếu mình có một người bố hẳn sẽ rất tuyệt vời. Ấy là lúc bé cậu mong có bố để đi đá bóng và thả diều như chúng bạn. Hồi ấy khái niệm về bố của cậu chỉ gói gọn ở người sẽ trở cậu đi học, sẽ mua chè cho cậu ăn, sẽ dắt cậu đi thả diều. Vì nhìn bố nhà hàng xóm cũng hay làm vậy. Sau này có lần cậu thấy bố nhà hàng xóm uống rượu say đánh đập hai mẹ con họ. Định nghĩa về bố trong cậu phức tạp hơn mấy phần, nhưng dù sao cũng chẳng có bố nên phức tạp hay không phức tạp chỉ bằng thừa.

Tới lúc người yêu mới của mẹ đến, tự dưng Kỳ lại nghẫm nghĩ tiếp định nghĩa về bố. Chiêm nghiệm về mấy gia đình xung quanh, Kỳ kết luận bố cậu không cần tài giỏi hay xuất chúng, chỉ cần yêu thương gia đình là được. Khi chú kia mới tới làm quen, Kỳ chẳng chấm điểm hết cái này đến cái nọ như người khác. Cậu chỉ xem chú quan tâm mẹ con cậu thế nào.

Ừ thì chú ấy nhược tiểu ngờ nghệch thật, giao tiếp có vụng về, ăn mặc có nhôm nhoam thật, nhưng chú quan tâm hai mẹ con cậu. Đến cái hôm tới nhà nói chia tay với mẹ, chú vẫn để ý khắp nơi xem có cái gì hỏng hóc rồi loay hoay đem sửa. Như thể chăm chút hai người kỹ càng lần cuối trước khi nói lời tạm biệt. Giờ nghĩ lại thấy người đàn ông này vừa đáng thương mà vừa đáng ghét. Cứ mỗi lần nhớ tới thời gian ông ghé qua cuộc đời hai mẹ con cậu, Kỳ lại cười, cười thành tiếng nhưng trong lòng cứ rưng rưng, một dạng khóc không được mà cười cũng chẳng yên. Dường như cậu đã suýt có một cái gì đẹp đẽ liên quan đến gia đình rồi lại vuột mất.

Bây giờ, chẳng biết trời thương hay trời đọa, Kỳ lần nữa nắm một tia hy vọng nhỏ về người bố đã sinh ra mình. Tuấn – nếu mọi việc chính xác thì bố cậu sẽ có tên như thế. Nhưng cậu chẳng thấy vui vẻ chút nào, cảm giác trong lòng hỗn độn như có một đàn cá thi nhau ngoi lên đớp nước để lại những vòng sóng tròn tròn cứ nối nhau không thôi.

Kỳ cầm xấp giấy tờ chứng minh nhàu nhĩ, chậm chạp lết ra chỗ thang máy công ty, bấm lên lầu 12.

Cậu đứng thất thần nhìn bảng hiện thị ở cổng thang máy. Nó đang hiện dấu hiệu xuống dần. Kỳ thấy hơi thở run run như đang chuẩn bị vào phòng phẫu thuật, hoang mang và sợ hãi. Cậu nắm chặt sợi giây chuyền mẹ để lại cùng những bằng chứng ít ỏi có thể chứng minh hai người liên quan, giữ chặt trong tay như níu chắc tấm lá chắn chuẩn bị xông ra chiên trường. Cậu không có nhiều bằng chứng, chỉ có thể hỏi thật xem ông có liên quan đên mình không. Nếu ông nói không thì cũng đành chịu, lại thôi coi như chưa biết gì.

"Ting"

Tiếng của thang máy bật mở làm Kỳ giật mình. Cậu lùi lại.

Rồi nhớ ra mình nên vào đó và bấm tầng 12, cậu rụt rè tiến thêm bước nữa. Nhưng chân Kỳ đông cứng lại ngay, nó có vẻ không dám đi. Cậu nhìn chăm chăm vào những khuôn mặt đang đợi chờ bên trong rồi chầm chậm lắc đầu. Bộ não vẫn nói rằng nên đi nhưng chân cậu không muốn bước. Kỳ thấy mình lạ thật, lẽ ra cậu nên vui mừng hào hứng vì có cơ hội tìm lại bố hay ít nhất nghe một lời giải thích từ ông, nhưng cậu không thấy vui, trong lòng nặng trĩu như bị một khối đá to ép lên lồng ngực. Cậu tiếp tục đứng đó tới khi cửa thang máy mở vài lần và những người xung quanh bắt đầu chú ý đến sự kỳ cục này, cậu mới lặng lẽ về phòng làm việc.

Kỳ mất ngủ cả đêm vì nghĩ ngợi, nghĩ kỹ thế rồi mà vẫn chùn bước, chắc cũng thôi luôn ý định tiến lên. Thực sự cậu không mong người đàn ông đó là bố mình, cậu đã chờ mong nhiều hơn. Dù Kỳ luôn biết người đã bỏ rơi mẹ con cậu thì cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng cậu vẫn mong ông ta có nỗi khổ gì đó. Mà trông chú Tuấn sống sung túc đầy đủ thế, tiền có, con cái có, quyền lực cũng có. Vậy thì có nỗi khổ gì? Biết đâu ông không muốn đi tìm cậu cũng nên.

Kỳ ngồi đực bên bàn làn việc, mân mê cây bút chì nằm queo cạnh chiếc máy tính. Rồi lại chợt nghĩ, xét cho cùng bao nhiêu năm ông ấy không đi tìm nên chắc gì đã muốn nhận cậu. Ông ấy giàu có, ông ấy phong lưu, loại người ấy thì biết đâu có cả đống con rơi bên ngoài, chắc gì đã cần thêm một thằng gay lọ như Kỳ.

Mà có nhận thì đã sao? Hơn hai chục năm qua cũng chẳng thay đổi được gì, cậu chẳng biết có thêm một người bố liệu có hạnh phúc hơn không hay lại toàn rắc rối. Kỳ không xuất sắc, không tài năng, lại còn đồng tính. Biết đâu lúc gặp ông ấy thấy thất vọng thì sao, vậy thì buồn lắm.

Hay lỡ đâu, ông ấy giống như trước kia, giàn xếp Kỳ theo ý ông muốn để đạt được mưu toan. Chắc gì ông ta đã yêu thương cậu, chắc gì đã mừng mừng tủi tủi chào đón con trai thất lạc, nên Kỳ không muốn hy vọng nhiều. Thôi thì mọi thứ sao hãy cứ để nó vậy, cứ để tất cả bình thường như bây giờ. Cậu nhắm mắt coi như không biết gì, giấu nhẹm ít bằng chứng nhỏ nhoi đang có. Quyết định coi như chưa phát hiện ra gì, lẳng lặng sống tiếp.

***

Suốt cả tháng trời Kỳ vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện đó. Quyết định là một chuyện nhưng hậu quyết định thường để lại những day dứt kéo theo. Thành ra cả tháng trời ngày nào Kỳ cũng đờ đẫn lùi sâu vào suy nghĩ. Đến nỗi Thạc và mẹ phải lo lắng nhìn cậu, nhưng Kỳ nghĩ cái lo lắng ấy chưa chắc đã do mình gây ra, mà hiện giờ cậu cũng không thực sự có tâm trí để bận tâm. Cậu trốn xa Thạc một chút, tránh xa khỏi mẹ một chút, né nhìn con số 12 ở thang máy một chút. Một vòng quay đều đều suốt cả tháng trời.

Con số 12, nó để lại trong Kỳ khá nhiều ám ảnh về đủ thứ truyện đã qua, nên gần đây cậu hay có những giấc mơ xấu về nó. Nào là truyện chú Tuấn, truyện Quỳnh, truyện Thạc, truyện về một nơi chẳng mấy vui vẻ gì hiện lên cùng số 12 quay mòng mòng. Đến nỗi cứ nhìn thấy số 12 cậu lại thấy lờm lợm như đứa bị say se.

Lần đầu tiên Kỳ lên tầng 12 là hồi Thạc sắp sửa mở công ty mới. Cậu thấy anh chạy đi vay vốn ngân hàng một khoản rất to đâm ra sợ hãi thay anh. Kỳ đột nhiên muốn giúp đỡ Thạc, cậu đánh liều tới hỏi vay chú Tuấn, nói dối là thử kinh doanh, nhưng tất nhiên ông từ chối. Vì chơi cờ và kinh doanh nói giống thì có mà khác cũng lại nhiều. Kỳ có thể từng là quân cờ giúp ích cho chú Tuấn, không có nghĩa ông sẽ đầu tư vào một vụ làm ăn chưa rõ lãi lời. Nên lần vay mượn đó xem như thất bại. Chỉ tình cờ trong bữa ăn bàn về chuyện cho vay, Kỳ mới biết chú Tuấn có nhiều đặc điểm đáng ngờ, trong lòng cậu xuất hiện một linh cảm gì đó. Và những ký ức xưa cũng đột ngột ùa về.

Mọi chuyện là tình cờ, Kỳ mời ông ra quán ăn gần công ty, gọi đại những món có vẻ đắt giá để lấy lòng. Nhưng đang ăn chú Tuấn gục xuống bàn có biểu hiện khó thở và bị choáng. Người chú xuất hiện ban đỏ cùng dấu hiệu ngứa ngáy. Ông bảo cậu lấy thuốc dị ứng trong cặp, uống xong một hồi tình hình dịu đi, bấy giờ Kỳ mới biết ông bị dị ứng cua. Quả thật có một món ăn Kỳ không đụng đến, vì cậu biết có nước sốt chiết suất từ cua, Kỳ bị dị ứng cua. Cậu không biết chú Tuấn cũng thế nên ông không nhắc. Có lẽ nó là định mệnh rồi, vì không có lần đó Kỳ cũng chẳng biết về vết sẹo sau gáy của ông.

Rồi cả những lời đồn, lắm khi là giả mà có lúc lại thật. Nên khi nghe một lời đồn ta vẫn lờ mờ đứng ở ranh giới giữa tin và không. Người ta đồn Quỳnh là con gái nuôi của chú Tuấn. Trong một lần đi làm từ thiện tại trại mồ côi nọ, ông gặp Quỳnh, con bé xinh xắn dễ thương lại có nét giống với tình đầu của chú Tuấn nên ông có cảm tình, quyết định nhận về làm con.

Vợ chú Tuấn bấy giờ còn sống, bà từng lồng lộn lên mấy lần, ghen bóng ghen gió với tình cũ của chú nên cũng chẳng thương mến Quỳnh. Mãi sau này bà chán nên chia tay ông, dắt cậu con cả sang bên Mỹ sống. Thiên hạ vẫn đồn thế chứ chẳng biết đúng sai thế nào, nhưng tự dưng lại khiến Kỳ liên tưởng ra vài chuyện. Thạc từng nói rằng ánh mắt nụ cười Kỳ rất giống Quỳnh, vóc dáng hai người lại từa tựa nhau. Hồi nhỏ ai cũng khen Kỳ giống mẹ, nên có chăng chú Tuấn có liên quan đến Kỳ. Nhưng cậu quyết định không hỏi rõ và đào bới mọi thứ lên. Cậu im lặng nuốt những nghi ngờ này xuống đáy lòng.

Nhưng tránh trời chẳng qua cái số, ông trời cao tay hơn đẩy cậu vào một nước cờ, nửa phần do cậu tự nguyện còn nửa kia do trời thêu dệt nên. Đó là cũng lần tiếp theo cậu phải lên lầu 12, một lần đi mang đầy định mệnh.

___Hết chương 14___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro