Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm, chiếc máy bay cắm thẳng xuống dòng sông lạnh. Một lực vô cùng mạnh đập thẳng vào chiếc máy bay, đèn chớp tắt hệt như những bộ phim kinh dị.

Như một con quái vật khổng lồ đang xé xuống dòng nước lạnh. Cửa thoát hiểm đang òng ọc nước tràn vào. Xối tuôn như một trận lũ quét.

Quả là một chuyến bay nhớ đời.

Taehyung nhảy khỏi buồng lái mà xuống khoang hành khách. Miệng gào to:" Di tản. Nhớ lấy áo phao!!!"

Dòng người xô đẩy nhau như muốn giành tấm vé được sống sót, chen lấn nhau để ào ra cửa thoát hiểm.

Tiếp viên trưởng gào:" cửa đuôi không dùng được!!! mọi người di chuyển đến hai cửa ra vào ở hai bên cánh! Mặc áo phao vào ngay"

Từng người ào đến tháo gỡ 2 cánh cửa thoát hiểm, người thì nhảy xuống bơi vào bờ, người thì đến phao thoát hiểm chờ cứu viện, người thì di chuyển đứng trên 2 cánh máy bay. Ở 2 bên máy bay đang chi chít là người.

Những chuyến tàu, thuyền, máy bay trực thăng lũ lượt đến gần để cứu giúp những người gặp nạn.
.
.
.
"Jungkook! Ra khỏi buồng lái ngay!!!"

"Em cần phải lấy giấy tờ huyng à!!!"

"Nhanh lên, xăng đang tràn ra. Máy bay đang chìm."

"Đợi em một chút!!!"

"Con mẹ nó,nhanh lên. Em muốn Jimin đến hốt xác em à?! Nhanh!!!"

Sau khi cả 2 rời khỏi máy bay, Jungkook và Taehyung liền tách chiếc phao cứu hộ ra khỏi chiếc máy bay để tránh trường hợp xăng dầu phát nổ.

Cuối cùng, 150 hành khách và 5 phi hành đoàn đều an toàn thoát nạn.
.
.
.

Do quá buồn chán nên Jimin liền lết xác qua bệnh viện của Seokjin.

"Sao em đến đây?!"

"Thì chồng em đi làm rồi. Em được nghĩ dưỡng thai nên chán quá đến đây. Sao, không ưa em hả!"

"Coi nó nói kìa. Nó đến phòng khám tôi rồi nó coi như nhà mình mà xong xỏng cãi lại tôi. Em mau tích đức không mai mốt con em nó dữ giống em thì khổ."

"Xía, kệ em. Con em nó dữ mà nó đẹp giống em và Kook là được hết. Đẹp là có quyền!"

"Thôi thôi ông ơi. Cho tôi làm việc."

" Mà anh giận Taehyung của em à?"

"Ai của em! Nói lại xem nào."

"Của anh,của anh hết! Sao, anh giận nó hả"

" Cũng không hẳn là giận, anh chỉ không thích cái cách suy nghĩ của em ấy thôi."

"Suy nghĩ thế nào."

"Muốn có con và kết hôn."

"Anh già quá nên có tư tưởng cổ hủ hả Seokjin. Có con thì cưới thôi. Taehyung nó muốn làm bố, nhưng khổ nỗi cứ đi trap người ta với lại làm kĩ lắm nên chẳng đứa nào dính bầu."

"Anh không muốn cưới, càng không muốn có con."

"Chậc, rồi tới một ngày anh sẽ tự dâng mình lên nó mà thôi!"

"Ê Park Jimin, em nói cái...".

" Đây là bản tin nóng của ngày hôm nay. Được biết chiếc máy bay mang số hiệu Cactus 1549 bay từ khởi hành từ  sân bay LaGuardia ở thành phố New York đến sân bay quốc tế Seattle-Tacoma phục vụ Seattle và Tacoma,Washington.

Trong lúc vượt lên cao 3.200 feet trong khoảng thời gian 2 phút sau khi cất cánh, chiếc máy bay hai động cơ Airbus A320 được tin là bị một đàn chim đâm vào cả hai động cơ khiến cả hai cánh quạt nén ngưng trệ và vì thế làm mất một phần hay toàn bộ lực đẩy của cả hai động cơ. 

Hiện nay, máy bay đang lao xuống với vận tốc rất nhanh ở các tòa nhà và có khả năng va chạm với cầu George Washington.

Thông tin sẽ được cập nhật trong ít phút nữa."

Vừa nghe xong tin ấy, Jimin ngã quỵ xuống thở dốc, tay đập liên tục vào ngực để lấy hơi thở.

Chưa kịp để Seokjin làm gì, cậu mặc kệ chiếc bụng bầu của mình mà chạy như bay sang tòa nhà gần đó. Đó là trung tâm chính của cục hàng không Seoul.

"Đã liên lạc được với cục hàng không bên New York hay chưa!!!!" Jimin rống lên.

"Đã liên lạc rồi. Đài kiểm soát không lưu sau đó đã hướng dẫn máy bay đáp xuống sân bay Teterboro có địa điểm gần nhất.Nhưng họ...họ bảo máy bay sẽ hạ cánh ở sông Hudson do cơ trưởng không đồng ý...."

"Điên thật chứ!!! Cái thằng Taehyung nó mới vừa phê cần hay sao mà dám làm vậy. Hạ cánh trên sông!!! Có điên không vậy, trong khi có sân bay gần đó đang trống!!!"

"Cậu bình tĩnh...".

"Bình tĩnh nổi cái đéo gì?! Chồng của tôi, ba của con tôi là cơ phó trên đó mà anh dám kêu tôi bình tĩnh!

Tai nạn hàng không, ai cũng biết tỉ lệ tử vong là rất cao mà. Chỉ cần một va chạm nhỏ nữa thôi thì không thấy xác luôn đó! Cái điều này ai cũng biết mà!!!"

Sau một hồi, bảng tin lại tiếp tục phát"
Kỳ diệu thay, cả 155 người trên chuyến bay đều bình an vô sự. Tất cả đều đã được cứu hộ bao gồm tất cả 150 hành khách và cả 5 phi hành đoàn.

Được biết máy bay đáp ở nhiệt độ nước 2 độ C và gió lạnh âm 20,5 độ C nên các hành khách và phi hành đoàn đều đã được đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Chúng tôi sẽ đến bảng tin kế tiếp..."

Vừa nghe xong tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Jimin liền lấy điện thoại của mình để gọi nhưng có vẻ không bắt được máy nên nó cứ đi qua đi lại trông buồn cười chết được.

Seokjin thở dài nắm tay nó mà đi nhanh ra ngoài, đẩy nó lên xe mà chẳng nói lời nào.

"Anh làm gì vậy?!"

"Đến Mỹ!"

"Anh điên à, không đem vali sao?"

"Không cần. Anh chỉ muốn đến Mỹ!!"

Jimin liền cười mà nắm tay anh nhỏ nhẹ:" Ngoan, về lấy vali, passport các thứ mình mới đi được chứ. Vả lại mới có tai nạn nên đường hàng không chắc sẽ đình trệ mà. Điều đó chẳng phải anh rõ hơn em hay sao Seokjin?"

"Anh..."

"Em biết anh lo cho Taehyung. Anh không thể hiện ra giống em nhưng anh lại thông qua hành động. Ngoan, bình tĩnh nào, không có gì xảy ra hết!"

Rồi Seokjin gục lên vai Jimin mà khóc, trong khi thằng bé cứ nhẹ nhàng vỗ về anh.

Về nhà,Jimin vơ vội quần áo mà đứng trước cửa nhà đợi Seokjin.

Sau đó, anh đến đón Jimin và rồi cả 2 đều im lặng. Thật sự Jimin rất muốn khóc lắm,khi cậu an ủi anh bằng đôi mắt đỏ ngầu . Nhưng biết làm sao được, cậu cần phải cứng rắn vì đang có một sinh linh bé nhỏ đang dựa dẫm vào nữa mà.
______________________________________

Ngàn lần xin lỗi mn vì t bị đảo lộn tình tiết vì quên nội dung của Shmily🥲

Bên kia tui cho tai nạn trước gòi KM cưới sau và có vài tình tiết nhỏ nữa mà tui bỏ qua bà nó gòi=(((

Hoi thì xem hoan hỉ đừng bắt lỗi nhe🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro