rượu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày kề cuối cùng ở belobog, jarilo vi.

ba vị khách trẻ tuổi sau một quãng thời gian rong ruổi ở nơi đất khách quê người nhuốm cái vẻ phồn hoa giá lạnh này cuối cùng cũng phải kết thúc cuộc hành trình của mình trên miền đất tuyết phủ, chuẩn bị cho bước nhảy ngân hà đến với cuộc viễn chinh tiếp theo. có thể nói, đối với họ, quãng thời gian ở nơi này sẽ lưu lại trong ký ức tuổi xuân thời khi tất cả vẫn còn tồn đọng trong đam mê cháy bỏng của tuổi trẻ, bởi lẽ sau cùng chúng nó vẫn chỉ là những cô cậu thanh thiếu niên bước những bước chân đầu tiên gặp gỡ thế giới thật sự. còn đối với người dân ở belobog hay jarilo vi, họ sắp phải ngửa mũ chào tạm biệt những vị cứu tinh của mình, bởi lẽ giờ đây hiểm họa stellaron đã bị đẩy lùi thì tự sinh tự diệt sau đó tùy thuộc vào khả năng của họ.

dan heng, đối mặt với sự chia ly đã gần ngay mũi giày, nó lại cảm thấy bản thân có gì đó để luyến lưu. kỳ lạ thật, vốn kiểu người điềm nhiên thuận theo thời thế nương theo thế cờ như nó sẽ không dễ dàng sinh ra cảm giác thích thú trào phúng với một địa điểm nhất định, có lẽ vẫn còn một chiếc móc câu vô hình mắc vào vạt áo của nó khiến nó chưa thể rời đi được. dan heng đứng trước gương, thâu trọn hình ảnh bản thân vừa quen thuộc cũng vừa lạ lẫm kia phản chiếu, sâu trong đôi mắt ấy là một nội tâm rối bời khó đoán, nó cảm thấy rằng cảm xúc dư thừa của mình có lẽ sẽ trở thành trở ngại cho chuyến đi của nó cũng như mọi người. thiết nghĩ nó nên tìm gì đó để phát tiết.

trời ráng chiều, hòn lửa lấp ló sau áng mây mù dày đặc váng lên những góc cạnh mềm mại của chúng một màu như mỡ gà. dọc theo con đường ở đại lộ của belobog gần trung tâm hành chính, những bước chân vô định vẫn thôi thúc nó bước đi dẫu chẳng biết điểm dừng, đèn đường đã thắp lên to tỏ áng sáng mờ ảo soi khuất cái bóng trải dài của nó dưới chân. hình như bronya từng nói với nó về sự tồn tại của một quán rượu nhỏ trong thành phố, nằm ở rìa thành. nghe nói sau khi hiểm họa stellaron bị bài trừ, quán rượu nhỏ này đã thuận cơ đi lên như diều gặp gió, vậy nên cứ lâu lâu tản bộ lại nghe thấy mấy tên thiết vệ rủ rê nhau đi nhấp vài ly sau giờ trực. chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều, vốn rượu luôn là thứ khiến người ta nguôi ngoai vương vấn, dan heng chĩa mũi giày mà đi thẳng.

chiều về, những con dân ở belobog cũng được khoác lên cái vẻ rộn rã sôi động khác với thông thường, chắc là do ai cũng có tổ ấm để mau chóng trở về. lội ngược dòng người, khóe mắt nó hiển hiện một đường nét thân quen.

đứng trước gian nhà có cho mình một vẻ đẹp cổ kính của tây âu, bảng tên chào mời chạm khắc trên ván gỗ uốn lượn treo trước cửa, từ bên trong thoảng ra một mùi hương dễ chịu của lúa lên men và xông thảo dược. không giống một quán rượu lắm, hoặc ít ra là khác với ấn tượng của nó so với một quán rượu xô bồ nổi loạn mà nó từng quen. dan heng đẩy cửa bước vào, ôm trọn lấy nó là bầu không khí ấm áp không chỉ từ hai chiếc lò sưởi tản nhiệt bố trí hai bên cạnh, mà còn là cái không gian ướm màu vàng ấm như nắng tỏa từ những chiếc đèn tròn treo trần. có lẽ nó thích cảm giác này.

lựa chọn cho mình một vị trí ngồi không mấy nổi bật trong những hàng ghế trước quầy pha chế, chào đón nó là nụ cười ẩn sau hàng ria mép của ông chủ quán. một ly sake trắng được đẩy ra trước mặt nó, xộc lên một mùi cồn không hăng, nhưng hình như nó chưa mở miệng order gì cả.

"sake trắng chỉ là bước mở đầu thôi, cậu cứ tự nhiên. tôi mời." - giọng nói ồm ồm, thấy cái vẻ câu nệ của nó ông ta dùng đầu ngón tay đẩy ly nước lại gần hơn. chất lỏng bên trong lúc lắc trượt quanh thành ly, chắc là cái này cũng lạnh. nhưng nó tới đây để làm gì chứ, không phải để kiêng dè những thứ nhỏ nhặt thế này, dan heng cầm lấy chiếc ly thủy tinh thấp hớp trọn. nó cảm thấy được một ánh mắt hài lòng hướng đến nó.

rượu ở belobog khá đặc biệt, để bảo quản được lâu trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt họ buộc phải có một phương thức đặc chế cho chính nó và ủ trong không gian lạnh, chính vì vậy sự đặc biệt mới mẻ của nó thường sẽ thu hút những kiểu khách từ phương xa đến như dan heng. nhưng điểm chung của nó thì đều là rượu có nồng độ cồn cao, ví như nàng tiên xanh absinthe. mà dan heng, trông rõ ra được là nó có nỗi ưu phiền, bởi chỉ cần bước tới nơi này thì chắc chắn có lý do để buông thả. nó cũng chỉ giống như vô vàn con người trốn tránh thời gian khác, có chăng cái khác cũng chỉ tên là dan heng.

"câu chuyện tuyết phủ."

chỉ sau mấy tiếng lách cách lọt vào tai, bày ra trước mắt nó là một ly rượu mới toanh. bên trên váng một lớp bọt trắng như tuyết, bên dưới là chất lỏng đặc quánh màu ngọc bích tỏa ra một sức hút dị thường. dan heng hơi vân vê chân ly đế bè, ngón giữa vô thức trượt quanh vòng tròn đẫm hơi sương. dường như chưa kịp thưởng thức gì, nó đã quên mất vì sao bản thân muộn phiền. đưa miệng ly lên gần mũi, mùi lúa lên men thoang thoảng cùng dư vị ngọt như mía đường, không hắc, chỉ đọng lại trong khoang mũi một hương thơm lạ lẫm. kì thật, dan heng không phải loại người sẽ dễ dàng sa đà vào mấy thứ mai thúy dạng lỏng này bởi nó còn mang trên mình trọng trách "bảo hộ", ấy thế nhưng hôm nay nó lại phá lệ mà để bản thân bị hớp hồn bởi sự quyến rũ của tác phẩm nghệ thuật trên tay. chất lỏng chảy vào khoang miệng, tựa như có mật rót, xộc lên mũi nó một mùi hương khác lạ với tưởng tượng. đúng là belobog, dường như lúc nào cũng tiềm ẩn những thứ không tưởng.

cạch.

tiếng ồn kinh động đến nó, còn ông chủ quán thì cứ hoan hỷ chào mừng như cái cách ông làm với nó. mà bóng hình từ ngoài cửa bước vào ấy vậy mà lại là gepard landau - đội trưởng đội thiết vệ bờm bạc mà nó nghe phong phanh ấn tượng là không phù hợp để xuất hiện ở những nơi suồng sã như thế này lắm. nhưng khoảng khắc ánh mắt nó và hắn giao nhau, nó nhớ ra vì sao bản thân lại vướng bận với nơi này.

gepard landau.

mái tóc vàng chóe, đôi mắt xanh như búp bê sắc lạnh như gió đông bấc thành belobog, bộ giáp trắng sáng choang phản chiếu ánh lửa tâm hồn. dan heng hơi quay người về phía bàn, trông vẻ như muốn né tránh cái nhìn vào mắt, thường nó sẽ không để ra quá nhiều sơ hở trong tâm lý như thế này. nhưng đã lâu rồi, hoặc có lẽ là cũng không lâu trước đó, vẫn y như ban đầu, cái cảm giác rạo rực khi nó lần đầu thấy gepard vẫn như lần cuối là bây giờ. kỳ quặc thật cái cách họ nói chuyện với nhau. kỳ quặc thật cái cách cả hai trao nhau những ánh nhìn. kỳ quặc thật cách họ cụng ly như những người bạn thân hữu. kỳ quặc thật cách nó ấy vậy mà lại rơi vào lưới tình một cách vộn vã, giờ phải rời xa. chắc là người ta không biết đâu, dẫu sao nó cũng giỏi giấu đồ, và ai lại quan tâm tâm tình của một kẻ xã giao kiểu bước qua đời nhau như thế này chứ.

chẳng biết nó đã uống mấy ly như thế rồi nữa, cũng không rõ cả hai khi ấy đã nói những gì, nhưng nhanh lắm, có lẽ tửu lượng của người ngoại quốc không phù hợp với rượu mạnh đặc chế của belobog thế này. tệ thật, nó đáng ra phải bảo vệ mọi người, giờ lại dễ dàng bị đốn gục bởi rượu chè theo cách đáng châm biếm nhất. nhưng nó không quan tâm, hình như gepard đã ôm nó vào lòng.

người vác trọng trách bảo hộ giờ đây đã được bao bọc lấy bởi kẻ mang "bảo hộ" thật sự?

cơ thể nó lõa lồ, cảm giác vừa lạnh trên da thịt vừa nóng trong tâm khảm. có lẽ gò má nó đã đỏ hây lên, khuôn miệng mở hờ không tự chủ ngăn được những tiếng thở gấp xen lẫn tạp âm rên rỉ gầm gừ từ trong cuống họng thở ra. nó túm chặt lấy vạt chăn bông mềm, giày vò nó đến mức nhăn nhúm trong khi hai chóp bầu ngực ửng hồng không ngừng truyền đến cảm giác ẩm ướt nhộn nhạo. hai bên đùi nó bị tách rộng, cản bởi một hình bóng ai ở giữa khiến nó không thể dùng sức mà ngăn cản dị vật kỳ quặc mon men đến bẹn. một sự hoan ái trào phúng, đầu óc nó khi ấy trống trơn, cơ thể rã rời phó mặc cho người trước mắt toàn quyền kiểm soát. dan heng ngẩng cao cằm theo điệu miết mượt mà từ rãnh xương quai xanh lên chấm yết hầu trên cổ, men theo xương quai hàm của nó rồi nâng niu lấy một bên má để nó vô thức dụi vào như một chú mèo. chiếc gối kê dưới lưng thuận đường khiến vòng eo nó cong lên một đường vòng hoàn mỹ, phô bày ra cái dáng vẻ dâm dục gợi cảm hiếm thấy của chàng thiếu niên trẻ điềm đạm nước da trắng ngần. rãnh ngực rồi rãnh rốn. tất cả đều bị lia đến trong một đường lướt thẳng tuột, nhấn nhá ngẫu hứng ở những vị trí bất kì không ai đoán trước khiến cơ thể nó giật nảy lên nhè nhẹ. hơi thở gấp gáp có lẽ là phả trúng vật cản nào đó, ướm lại sự ấm nóng ngược lên gương mặt nó. khuôn môi đóng mở bị xâm chiếm lấy thô bạo, khoang miệng bị người ta càn quét liên tọi đến từng ngóc ngách, nấn ná lại ở hai chiếc răng nanh ẩn chắc là đem lại cảm giác cấn như dằm đâm. nước bọt len theo khóe miệng chảy lan sang hai gò má, cũng giống như khóe mắt hơi ướt nước.

mép lồn nhỏ bị tách mở bằng hai ngón tay da trần, dan heng hơi mất bình tĩnh, nó toan định đưa tay cản lại thì bị người ta dễ dàng trấn áp. cửa lỗ đóng mở loạn nhịp theo hơi thở hốt hoảng của nó nom như co giật, một cảm giác như bị xâm phạm tràn đến khắp cơ thể nó thôi thúc cơ thể phản ứng lại như một cách đáp trả, nhưng đổi lại chỉ là mấy cái ngón tay cấu víu nhẹ như gãi ngứa. khe miệng hoa của nó bị người ta miết lên, tì cấn lên hạt le đẩy sự nhạy bén với khoái cảm lên gấp bội. miệng nhỏ bắt đầu rỉ nước, ứng phó với cái ma sát khô khốc giữa hai da thịt lạ lẫm, giảm đi đôi phần nỗi đau cho chủ nhân của mình nhưng chẳng ngờ lại trở thành cơ hội cho người ta lộng hành. dan heng quắp hai bên đùi lại, bày tỏ sự chống trả dù cho đã bị chặn cứng ở ngay giữa. ngớt khỏi nụ hôn dài, nó tham lam húp lấy mấy ngụm khí trời, khuôn ngực phập phồng hổn hển. tuy thế, hai bên chân của nó lại bị người ta vừa phối hợp cơ thể vừa lấy tay dang rộng hơn. ánh mắt chăm chăm như lửa đốt hướng về thân dưới được nó cảm nhận rõ rệt, gò máy hây đỏ như cà chín.

một ngón tay len vào.

"eek."

cơn đau do cơ vòng giãn ra kéo đến lũ lượt truyền báo động đỏ lên đại não, giác quan như tập trung trọn bộ vào bên dưới với mong muốn dự đoán những dường đi nước bước kế tiếp của thứ dị vật vừa tiến vào vô tình khiến sự kích thích bành trướng. tiếng lép nhép vang vọng trong không gian thinh lặng cùng nhịp thở không đều đặn, bởi ngón tay nọ chẳng muốn nằm im, nó ngọ nguậy bên trong như con đỉa đói muốn khai phá vùng đất mới. dịch thủy tiếp tục chảy ra, tạo cơ hội cho nó trượt vào sâu hơn nữa. mồ hôi túa thẫm trên trán và thái dương nhanh chóng trở thành mồ hôi lạnh, kể cả sau lưng cũng ướm lấy ga trải giường trắng hếu.

hai ngón tay len vào.

"ack!"

cơn đau vừa ngơi một chút đã tiếp tục nổi dậy, chiếc mền bông đáng thương bị vò nhúm lại, lồn nó cảm giác như muốn rách ra. thành lỗ trong ẩm ướt mềm mại không ngừng co giật, tựa như muốn dùng toàn lực đẩy hiện vật kia ra ngoài, nhưng tác dụng lại chỉ khiến nó như bị hút vào thêm. loại hình tấn công dồn dập thế này dan heng mới diện kiến lần đầu tiên, lại còn là vào đúng hiểm địa trên cơ thể nó. đầu óc nó như rơi vào cực lạc không lối thoát, miệng xinh của nó giờ không những bị thậm thụt, mà còn bị phối hợp tách mở có vần điệu. được yêu thương chiều chuộng theo kiểu này còn quá đỗi mới lạ với nó.

chìm nghỉm trong cơn đê mê khoái lạc, tự tung mình lên đỉnh vọng thiên không. nó chẳng nhớ ra bản thân đêm ấy đã tiếp tục như thế nào, chỉ biết vào sáng hôm sau khi mặt trời ló rạng sau những áng mây mù xuyên qua cửa sổ, nó kịp hé mắt nhìn người rời đi.

một góc áo choàng xanh.

dm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro