Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc du dương vang lên trong không gian tràn ngập ánh sáng và hoa tươi. Khắp nơi là những dải ruy băng trắng cùng những bó hoa hồng đỏ thắm, tạo nên một khung cảnh lung linh như trong mơ. Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, những ánh mắt lấp lánh niềm vui khi cùng hướng về phía lễ đường, nơi Mark và Fourth sánh bước bên nhau.

Gemini ngồi im lặng ở một hàng ghế phía sau, đôi mắt chăm chú dõi theo từng bước đi của họ. Trái tim anh như bị ai đó siết chặt, từng nhịp đập đều nhói đau không thể thở nổi. Mọi thứ trước mắt anh diễn ra như một bộ phim chậm rãi, mỗi chi tiết đều khắc sâu vào tâm trí anh một cách rõ ràng đến tàn nhẫn.

Mark và Fourth, trong bộ lễ phục trắng tinh khôi, nắm tay nhau bước vào lễ đường. Mỗi bước đi của họ đều vững chãi, toát lên sự tự tin và hạnh phúc. Fourth mỉm cười, nụ cười mà Gemini từng say đắm, giờ đây chỉ dành riêng cho Mark. Em trông thật lộng lẫy, thật rạng rỡ, như thể em đang sống trong khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời mình.

Gemini không thể rời mắt khỏi họ, dù lòng anh đang đau đớn đến tột cùng. Anh chỉ có thể ngồi đó, lặng lẽ chứng kiến từng cử chỉ yêu thương, từng ánh mắt trìu mến mà Mark và Fourth dành cho nhau. Tiếng nhạc vang lên càng lúc càng du dương, như một bản hòa ca cho hạnh phúc của họ, nhưng với Gemini, đó chỉ là những giai điệu đắng cay.

Mark nhẹ nhàng đưa tay ra, Fourth đặt bàn tay mình vào tay hắn  ta, rồi cả hai cùng nhau bước lên lễ đài. Tiếng vỗ tay reo hò từ mọi người xung quanh vang lên, nhưng với Gemini, âm thanh đó chỉ là những tiếng vang xa xôi, mờ nhạt. Anh cảm thấy như mình đang bị tách khỏi thế giới này, trở thành một người lạ lẫm, một người ngoài cuộc không có quyền can thiệp.

Khi Mark và Fourth đứng trước mặt vị linh mục, Gemini nhìn thấy trong ánh mắt họ một tình yêu mãnh liệt, một sự gắn kết mà anh chưa từng có với em. Vị linh mục bắt đầu đọc những lời chúc phúc, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, nhưng với Gemini, đó chỉ là những tiếng vọng trống rỗng, không thể chạm đến trái tim đã chết của anh.

Mark quay sang nhìn Fourth, ánh mắt hắn ta tràn đầy tình yêu và sự cam kết.

"Fourth, từ giây phút này trở đi, anh hứa sẽ luôn ở bên em, yêu thương em, chăm sóc và bảo vệ em. Anh sẽ không bao giờ để em cô đơn hay buồn bã. Em là tất cả với anh, và anh sẽ làm mọi điều để giữ em bên mình mãi mãi."

Fourth khẽ gật đầu, ánh mắt em dịu dàng và lấp lánh hạnh phúc.

"Mark, em cũng hứa sẽ yêu anh, tôn trọng anh và cùng anh bước đi trên con đường này. Với anh, em tìm thấy sự bình yên, niềm vui, và cả tình yêu đích thực. Em không cần gì hơn, chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ mãi mãi hạnh phúc."

Gemini nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt Fourth khi em nói những lời ấy, ánh sáng mà anh biết mình không bao giờ có thể khơi dậy trong em nữa. Anh cảm thấy một cơn đau xé lòng, như thể tất cả hy vọng, tất cả những giấc mơ mà anh từng có đều tan biến trước mắt mình. Trong khoảnh khắc ấy, Gemini nhận ra rằng anh đã mất em mãi mãi.

Mark nhẹ nhàng nâng tấm màng che mặt của Fourth lên, và trước mặt tất cả mọi người, họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, tràn đầy tình yêu và hứa hẹn. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò chúc mừng vang lên khắp nơi, nhưng với Gemini, mọi thứ dường như trở nên mờ nhạt và xa vời. Anh chỉ có thể ngồi đó, bất động, cảm nhận nỗi đau đang ăn mòn từng chút một trong anh.

Mark và Fourth quay người lại, cùng nhau bước xuống lễ đài, tay trong tay, nụ cười hạnh phúc vẫn rạng ngời trên môi. Họ bước qua Gemini, không nhìn anh, không nhận ra sự tồn tại của anh. Đối với họ, Gemini chỉ là một vị khách, một người lạ trong ngày vui của họ.

Gemini cảm thấy mình như bị bỏ lại phía sau, bị cuốn trôi trong biển người đang reo hò vui mừng. Anh lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Mark và Fourth, từng bước đi của họ như đang dần xóa nhòa anh khỏi ký ức. Anh biết rằng mình không còn là gì trong cuộc đời của em, rằng em đã tìm thấy hạnh phúc mà anh không thể mang lại. Cảm giác đau đớn ấy lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh như bị đóng băng, không thể thoát ra.

Khi Mark và Fourth bước ra khỏi lễ đường, hòa mình vào dòng người chúc mừng, Gemini vẫn ngồi đó, lặng lẽ và cô đơn. Anh không thể rời mắt khỏi họ, không thể ngăn mình khỏi những suy nghĩ đau đớn. Anh biết rằng từ nay về sau, anh sẽ mãi mãi là kẻ đứng ngoài, chứng kiến hạnh phúc của em từ xa, trong khi lòng anh trống rỗng và tăm tối.

Gemini vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt dõi theo từng bước đi của Fourth và Mark. Tiếng nhạc và tiếng cười nói vang lên xung quanh nhưng với anh, tất cả như bị phủ một lớp sương mờ nhạt. Trong trái tim anh, nỗi đau vẫn đang gặm nhấm, khiến từng nhịp thở trở nên khó khăn.

Fourth và Mark tay trong tay bước đến, nét mặt rạng rỡ hạnh phúc. Em nắm chặt tay Mark, dường như không muốn rời xa hắn ta dù chỉ một giây. Khi họ dừng lại trước mặt Gemini, nụ cười của em vẫn tỏa sáng, nhưng giờ đây, trong mắt em, Gemini chỉ là một người bạn, một vị khách trong buổi tiệc cưới. Không còn dấu vết của sự yêu thương từng hiện hữu giữa họ, không còn sự ấm áp mà Gemini từng biết rõ.

Fourth giơ ly rượu lên, nụ cười xã giao trên môi.

"Gemini, cảm ơn anh đã đến dự lễ cưới của tụi em. Em rất trân trọng tình bạn của chúng ta."

Giọng em nhẹ nhàng, lịch sự, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Cảm giác như một khoảng cách vô hình đã dựng lên giữa họ, biến những kỷ niệm xưa cũ thành thứ gì đó xa xôi, không còn quan trọng. Gemini cố gắng mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười của anh chỉ như một mảnh vỡ, không thể che giấu nỗi đau đang cuộn trào trong lòng.

Anh nâng ly rượu của mình lên, ánh mắt chạm vào mắt em, nhưng giờ đây, ánh mắt đó chỉ chứa đựng nỗi cô đơn tột cùng.

"Chúc mừng em, Fourth. Anh... chúc hai người hạnh phúc."

Lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng, cảm giác như từng từ một đang bị bóp nghẹt bởi nỗi đau không thể diễn tả. Fourth mỉm cười, không hề nhận ra sự đau đớn trong ánh mắt của Gemini. Em khẽ gật đầu rồi quay sang Mark, đôi mắt tràn đầy yêu thương khi họ cụng ly cùng nhau.

Gemini chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo khi em và Mark bước đi, bàn tay họ vẫn đan chặt vào nhau. Fourth không quay lại nhìn anh thêm lần nào, như thể anh chỉ là một vị khách bình thường trong buổi tiệc. Từng bước chân của họ dần xa khỏi anh, cuốn theo mọi ký ức, mọi hy vọng mà anh từng giữ chặt.

Khi bóng dáng của Fourth khuất sau đám đông, Gemini vẫn ngồi đó, cảm nhận nỗi đau thấm dần vào từng tế bào. Anh nhận ra rằng, em giờ đây đã hoàn toàn thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà anh không còn là một phần của nó. Trái tim anh như bị xé toạc, từng mảnh vỡ rơi rụng trong lặng lẽ, chỉ còn lại sự trống rỗng và tuyệt vọng.

Gemini khẽ nhắm mắt lại, cố gắng xua tan hình ảnh của em khỏi tâm trí, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ và không bao giờ nguôi. Anh biết rằng mình sẽ mãi mãi mang theo nỗi nhớ em, dù em đã hoàn toàn rời xa anh, trở thành một ký ức đau đớn trong lòng.

___CÒN TIẾP___


Hay là mình kết ở đây luôn he cũng happy wedding nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro