Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gemini bừng tỉnh, hổn hển thở dốc như thể vừa thoát ra từ một cơn ác mộng kinh hoàng. Trái tim anh đập loạn nhịp, cảm giác hoảng loạn còn chưa kịp tan biến. Anh quay đầu sang bên cạnh, nơi em vẫn nằm, hơi thở đều đều của em nhẹ nhàng trong đêm tối. Ánh trăng mờ nhạt len qua khe cửa sổ, rọi lên khuôn mặt em, khiến mọi thứ trong lòng Gemini chùng xuống. Em vẫn ở đây, em chưa rời xa anh, và đó mới là thực tại.

Anh dè dặt đưa tay ôm em chặt hơn, như thể sợ rằng chỉ cần buông lỏng, em sẽ biến mất khỏi vòng tay anh như trong giấc mơ đáng sợ kia. Nhưng sự nhẹ nhõm vì em vẫn ở đây không thể ngăn được những giọt nước mắt trào ra. Nỗi sợ hãi, cảm giác bất lực và đau đớn trong giấc mơ vẫn còn quá thật, ám ảnh anh không buông. Gemini cố cắn chặt môi, ngăn những tiếng nấc đang chực trào ra, nhưng cơ thể anh vẫn run lên từng đợt.

Fourth cảm nhận được sự run rẩy từ anh, khiến em lờ mờ mở mắt ra trong đêm tối. Giọng em khẽ khàng, mang theo sự lo lắng.

"Gem, anh sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

Nhưng Gemini không đáp, chỉ im lặng, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào gối và cả lên má của em. Cảm giác mặn đắng ấy khiến em bất giác cảm thấy lo lắng hơn, khi nhận ra sự bất ổn trong lòng anh. Ánh trăng le lói chiếu vào, hắt lên không gian một thứ ánh sáng chập chờn, làm nổi bật sự tĩnh lặng đầy bất an giữa hai người.

Em khẽ xoay người, đối diện với Gemini, đôi mắt nheo lại cố gắng nhìn rõ khuôn mặt anh trong bóng tối.

"Gem, anh khóc à?"

Em thì thầm, giọng nói đầy sự lo lắng và nhẹ nhàng, không muốn anh phải chịu đựng nỗi đau nào một mình.

Gemini vẫn im lặng, chỉ có những giọt nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn. Sự run rẩy trong lòng ngực anh càng rõ ràng hơn, làm em cảm nhận được nỗi đau mà anh đang gánh chịu. Fourth khẽ đưa tay lên, lau nhẹ giọt nước mắt trên má mình, rồi ôm lấy Gemini, vỗ về anh trong sự yên bình mà em có thể mang lại.

"Em ở đây mà, Gem. Em không đi đâu cả. Đừng lo gì nữa, có em ở đây với anh"

Fourth thì thầm, giọng nói ấm áp và dịu dàng, như một làn gió nhẹ thổi qua giữa cơn bão tố trong lòng Gemini.

Trong khoảnh khắc ấy, dù không nói ra, nhưng cảm giác em đang ở bên, đang an ủi và vỗ về, khiến nỗi đau trong Gemini dần dần dịu lại. Dù giấc mơ có tàn nhẫn đến đâu, thì hiện thực này vẫn là sự thật. Em vẫn ở đây, trong vòng tay anh, không rời xa, không biến mất. Và trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ còn lại sự yên bình của hai người, khi em nắm lấy tay anh, trao cho anh một chút an ủi trong khoảnh khắc đau lòng ấy.

Gemini dù đã nghe những lời an ủi từ em, nhưng trong lòng anh vẫn còn nguyên nỗi lo sợ. Ánh mắt anh vẫn mang một nét bối rối, bất an, như thể nỗi ám ảnh từ cơn ác mộng kia chưa hoàn toàn tan biến. Fourth nhận ra điều đó, nhẹ nhàng bật đèn ngủ lên, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, xua tan phần nào bóng tối đang vây quanh hai người.

"Gem, anh gối đầu lên đùi em đi"

Fourth dịu dàng đề nghị, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

"Em sẽ xoa đầu cho anh, chắc tại trước khi ngủ không được em xoa đầu nên mới gặp ác mộng đó."

Gemini khẽ thút thít, đôi mắt anh đỏ hoe vì nước mắt chưa khô hẳn. Dù vẫn còn hơi ngần ngại, anh từ từ nhích người lại gần hơn, cuối cùng đặt đầu mình lên đùi em. Cảm giác được nằm trong vòng tay bảo vệ của em, được em vuốt ve an ủi, khiến anh dần dần cảm thấy an lòng hơn, nhưng nỗi lo sợ vẫn còn đó, không hoàn toàn biến mất.

Fourth nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Gemini, những ngón tay mềm mại lướt qua tóc anh, từng chút một vỗ về, giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn. Em khẽ mỉm cười, tay kia đưa ra, nhẹ nhàng nói.

"Tay em đây, anh nghịch đi cho bớt sợ."

Gemini im lặng nhìn bàn tay của em, ánh mắt anh phản chiếu sự ngạc nhiên xen lẫn sự bối rối. Anh ngước lên nhìn em, rồi lại cúi đầu xuống, giọng khẽ khàng, gần như thì thầm.

  "F-Fot... anh... có thể... nghịch tay... em... sao?"

Fourth nghe vậy, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.

"Được chứ, Gem. Anh có thể làm bất kỳ điều gì anh muốn với em mà."

Gemini cố gắng nhìn vào mắt Fourth, khó khăn hỏi lại.

"Thật... không?"

Fourth gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

"Thật mà, Gem. Em muốn anh làm những điều anh thích với em."

Gemini khẽ gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong mắt. Anh cố gắng nói tiếp, nhưng từng từ phát ra như đang kéo nặng từ sâu trong lòng ngực.

"Nhưng... em... không ngủ... được... vì anh... Anh... làm... em thức giấc...em sẽ...ghét anh"

Fourth khẽ lắc đầu, đưa tay chạm nhẹ lên má anh.

"Gem, sao em có thể ghét anh được chứ? Em chỉ muốn ở bên anh thôi."

Gemini nhìn em, lòng anh nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn chút lo lắng.

"Anh... không muốn... làm em... mệt mỏi... vì anh..."

Mỗi từ anh thốt ra đều nặng nề, nhưng ánh mắt Fourth lại đầy sự cảm thông, khiến anh cảm thấy ấm áp hơn.

Fourth mỉm cười, nhẹ nhàng siết chặt tay anh. "Gem, đừng lo lắng. Em muốn ở bên anh, dù là bất kỳ lúc nào."

______

Fourth ngồi trên giường, dịu dàng xoa đầu Gemini, trong khi anh gối đầu lên đùi em. Sự ấm áp từ bàn tay em khiến Gemini cảm thấy dễ chịu, bớt căng thẳng đi phần nào. Một lúc sau, Fourth khẽ cất tiếng, giọng em nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm:

"Hôm nay anh bị sao thế? Có chuyện gì anh cứ tâm sự với em mà."

Gemini ngập ngừng, ánh mắt anh rời xa, như thể đang lạc vào một nơi xa xăm nào đó.

"Anh... không sao..."

Giọng anh đứt quãng, nặng nề, như muốn che giấu điều gì đó nhưng lại không thể hoàn toàn thuyết phục chính mình.

Fourth nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó bất thường.

"Lạ quá, Gem. Hổm nay anh ngủ đâu có gặp ác mộng đến bật khóc như vậy chứ..."

Em nói nhỏ, mắt không rời khỏi khuôn mặt đầy lo lắng của anh.

Không đợi Gemini trả lời, Fourth khom người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh. Cảm giác ấm áp, quen thuộc ấy như muốn xoa dịu những lo âu trong lòng anh. Khi em rời môi, em dịu dàng nói.

"Gem ngoan, kể em nghe anh đã mơ thấy gì nào."

Gemini im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh dường như lạc vào khoảng không. Cuối cùng, anh quyết định lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn đượm nỗi buồn và sự mơ hồ.

"Anh... mơ thấy... em... rời bỏ... anh..."

Dù đã cố gắng nói ra, nhưng Gemini vẫn không nhắc đến những chi tiết khác trong cơn ác mộng kia—về sự hiện diện của Mark, và cái lễ cưới chết tiệt đã khiến anh rơi vào tình trạng hoảng loạn như vậy. Anh chỉ tập trung vào nỗi sợ lớn nhất của mình, sự mất mát mà anh không thể chấp nhận được.

Fourth nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự cảm thông.

"Gem, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh đâu. Dù là trong mơ hay thực tế, em vẫn luôn ở bên anh."

Em thì thầm, nhẹ nhàng ôm lấy Gemini, cố gắng truyền thêm sức mạnh và sự an ủi cho anh.




_____CÒN TIẾP______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro