Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fourth cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của đêm khuya, khi em vuốt ve mái tóc của Gemini, lòng tràn đầy yêu thương và xót xa. Gemini đã vùi mặt vào bụng em, hơi thở đều đặn và yên bình, như thể mọi lo lắng đã tạm rời xa anh trong khoảnh khắc này. Fourth không khỏi mỉm cười khi nhìn anh, trong lòng em cảm thấy ấm áp và yêu thương nhiều hơn bao giờ hết.

Em nhận ra rằng, trong lúc này, mình là nguồn an ủi duy nhất của Gemini. Với bàn tay nhẹ nhàng, em điều chỉnh tư thế lại cho anh, cố gắng để anh có thể nằm thoải mái hơn. Nhưng ngay khi em chỉ mới nhúc nhích đôi chút, Gemini bất chợt mở mắt, đôi mắt mờ mịt ấy nhìn em chầm chậm, và giọng nói của anh vang lên, đầy sự lo lắng và cầu xin.

"Đừng... bỏ... anh mà..."

Tim Fourth như bị ai bóp nghẹt khi nghe những lời nói ấy. Ánh mắt Gemini đầy sự sợ hãi, khiến em cảm nhận được sự bất an sâu sắc trong anh. Em đau lòng, nhưng cố gắng giữ giọng nói thật nhẹ nhàng, như một dòng nước êm dịu đang làm dịu đi những tổn thương trong anh.

"Gem, em không đi đâu cả. Em chỉ đang chỉnh lại tư thế cho cả hai dễ ngủ hơn thôi. Mình vẫn còn sớm mà, chỉ mới hơn ba giờ sáng thôi. Anh hãy nghỉ ngơi thêm nhé."

Gemini nhìn Fourth, đôi mắt anh vẫn đượm nỗi lo, nhưng lời nói của em như một làn gió mát thổi tan đi phần nào nỗi sợ hãi trong lòng anh. Anh từ từ nằm yên trở lại, nhưng vẫn không rời ánh mắt khỏi em, như thể anh cần chắc chắn rằng em sẽ không biến mất khi anh nhắm mắt.

Fourth hiểu điều đó, nên em không ngần ngại, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, vòng tay ôm chặt lấy anh. Sự tiếp xúc gần gũi này làm cho cả hai đều cảm thấy ấm áp và an toàn hơn. Em cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể Gemini dần dần tan biến khi anh cảm nhận được sự hiện diện của em.

Gemini khẽ thở ra, đôi mắt anh dần dần nhắm lại, nhưng anh vẫn không quên thì thầm.

"Đừng... bỏ... anh..."

Fourth mỉm cười, nụ cười của em như một lời khẳng định ngọt ngào. Em đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, từng cử chỉ của em đều tràn đầy yêu thương và sự an ủi.

"Gem, em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu. Anh không cần phải lo lắng gì cả. Em ở đây với anh, mãi mãi."

Như để minh chứng cho lời nói của mình, Fourth khẽ nghiêng người, đôi môi em tìm đến môi Gemini. Nụ hôn này không chỉ là một sự chạm nhẹ nhàng, mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn đang cần đến nhau. Ban đầu, môi em chạm vào môi anh một cách dịu dàng, chậm rãi như sợ làm anh hoảng sợ. Nhưng rồi, cảm nhận được sự đáp lại từ Gemini, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn.

Gemini từ từ mở lòng, đón nhận sự ấm áp và yêu thương mà Fourth mang lại. Đôi môi em mềm mại, nhẹ nhàng dẫn dắt anh vào một cảm giác an yên và hạnh phúc. Nụ hôn của Fourth giống như một lời khẳng định đầy ngọt ngào rằng em sẽ luôn ở bên cạnh anh, bất chấp mọi cơn ác mộng hay nỗi sợ hãi nào. Cảm giác ngọt ngào từ môi em lan tỏa khắp cơ thể Gemini, khiến anh dần dần quên đi mọi nỗi lo âu, chỉ còn lại cảm giác an toàn và yên bình trong vòng tay của em.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Fourth vẫn giữ khoảng cách gần gũi với Gemini, đôi môi em chỉ cách môi anh một chút, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Em nhìn sâu vào mắt anh, ánh mắt đầy yêu thương và sự dịu dàng.

"Gem của em, ngủ ngoan nhé."

Nghe thấy những lời nói ngọt ngào ấy, Gemini khẽ nhíu mày, sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh.

"Gem của ai...?"

Anh hỏi lại, giọng đầy sự ngờ vực, như thể anh không tin vào điều mình vừa nghe.

Fourth mỉm cười, một nụ cười ấm áp và yêu thương, em nhìn sâu vào mắt Gemini, như muốn khắc sâu vào tâm trí anh câu trả lời của mình.

"Gem của em đó."

Gemini thoáng chần chừ, rồi anh lại hỏi, lần này giọng nói của anh mang theo sự e dè và một chút lo lắng.

"Vậy... em... là của ai...?"

Fourth hiểu rằng cơn ác mộng vừa qua vẫn đang ám ảnh anh, rằng anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự chắc chắn của tình yêu này. Nhưng em không chút do dự, nắm lấy tay Gemini và siết nhẹ, giọng nói đầy quyết tâm và yêu thương.

"Em là của GemGem ạ."

Câu trả lời của em như một liều thuốc chữa lành, xua tan mọi nỗi sợ hãi trong lòng Gemini. Lần đầu tiên kể từ tối qua, anh nở ra một nụ cười thật sự, nụ cười mà em đã chờ đợi suốt từ lúc anh tỉnh dậy giữa cơn ác mộng. Nụ cười ấy không lớn, nhưng đủ để làm tan biến mọi lo âu và căng thẳng trong lòng anh.

Gemini kéo em lại gần hơn, vòng tay anh siết chặt em trong lòng, như thể anh sợ rằng nếu buông lỏng, em sẽ biến mất. Nhưng lần này, anh không còn sợ hãi nữa, vì anh biết rằng em ở đây, trong vòng tay anh, và sẽ không bao giờ rời xa.

Cả hai nằm yên trong vòng tay nhau, cảm nhận nhịp tim của đối phương, để rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Nụ cười vẫn còn vương trên môi Gemini, và lần này, không còn những cơn ác mộng nào quấy rầy anh nữa. Buổi sáng đến với sự bình yên và hạnh phúc, khi cả hai vẫn còn trong vòng tay của nhau, đón chào ánh bình minh mới cùng nhau.

_________

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng tràn vào căn phòng qua những khe cửa sổ nhỏ, làm bừng sáng không gian xung quanh. Chiếc đồng hồ trên tường chỉ đúng tám giờ sáng, nhưng bên trong căn phòng, Gemini và Fourth vẫn đang say giấc, ôm nhau thật chặt như thể không muốn buông rời. Hơi ấm từ cơ thể họ hòa quyện, tạo nên một cảm giác an yên đến lạ kỳ.

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa, phá tan sự tĩnh lặng.

"Fourth ơi, dậy chưa em?"

Gemini ngay lập tức giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mệt mỏi nhưng nhanh chóng cảnh giác. Anh ngồi bật dậy, cơ thể cứng nhắc như bản năng bảo vệ Fourth. Còn Fourth thì vẫn còn say ngủ, mi mắt nặng trĩu từ từ hé mở. Trong khoảnh khắc, em đưa tay lên để dụi mắt, nhưng trước khi kịp làm điều đó, Gemini đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay em, ngăn lại bằng một giọng trầm ấm nhưng có chút lo lắng.

"Đừng... dụi mắt... sẽ đau đấy."

Fourth ngơ ngác nhìn Gemini, rồi khẽ mỉm cười khi nhận ra sự quan tâm của anh. Nhưng trước khi em kịp nói gì, giọng nói ngoài cửa lại vang lên, lần này gần hơn và rõ ràng hơn.

"Fourth à, em dậy chưa? Anh là Mark đây."

Fourth liền ngồi dậy, xoay người đối diện với cửa, rồi cất giọng trả lời.

"Tôi dậy rồi, anh đợi một lát."

Giọng của em vang vọng trong căn phòng, ngọt ngào và đầy sự thức tỉnh. Quay lại nhìn Gemini, em thì thầm.

"Nếu anh còn buồn ngủ thì cứ nằm xuống ngủ tiếp đi. Em sẽ ra xem có chuyện gì, rồi sẽ vào ôm anh ngủ tiếp."

Gemini, vẫn còn chút căng thẳng, lắc đầu. Đôi mắt anh chứa đựng một sự kiên định mạnh mẽ.

"Không... anh muốn... đi cùng em."

Fourth nhìn vào đôi mắt ấy, cảm nhận được sự quyết tâm và lo lắng từ anh. Em không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười dịu dàng. Bàn tay em nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, như để truyền đạt rằng em hiểu và trân trọng sự bảo vệ đó. Cả hai cùng nhau bước về phía cửa, mỗi bước đi như được tiếp thêm sức mạnh từ người kia, chuẩn bị đối diện với những gì đang chờ đợi bên ngoài.

Khi họ đến gần cửa, Fourth quay sang Gemini, trao cho anh một cái nhìn đầy tin cậy và yêu thương.

"Gem, không sao đâu"

Em thì thầm, như để trấn an anh. Gemini khẽ gật đầu, dù lòng vẫn còn lo lắng nhưng anh không muốn để em thấy điều đó. Đứng trước cửa, cả hai cùng hít một hơi thật sâu trước khi mở ra để gặp Mark.

_____CÒN TIẾP_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro