Chap 18: Kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôiii!"

Ko Neung cảm thấy bực bội đến mức chẳng muốn là gì cả. Cậu thậm chí còn không thể ngủ mặc dù ngủ là việc dễ nhất đối với Ko Neung.

Sau đó Ko Neung đi xuống cầu than đến phòng khách và thấy mẹ cậu đang xem phim. Mẹ cậu nhận thấy có điều gì đó không đúng với con trai của mình vì con trai bà đang làm vẻ mặt giận dỗi và hiếm khi cậu lại đến và xem phim với bà trễ như vậy.

"Mẹ, ba đi ngủ rồi ạ?"

"Ông ấy ngủ rồi, ba con chỉ xem tin tức, ông ấy không xem phim như này."

"Là vậy sao?"

Mẹ Ko Neung để điều khiển TV xuống và nhìn vào con trai mình.

"Mẹ có thể tiếp tục xem phim của mẹ."

"Sao vậy? hửm?."

"Không có gì ạ."

"Là một chàng trai trẻ khiến cho tâm trí con khó hiểu?"

"Con là chàng trai trẻ đúng không ạ?"

"Đúng?"

Mẹ Ko Neung đặt một chiếc đệm lên đùi của bà ấy và kêu Ko Neung nằm ngủ trên nó. Sau đó Ko Neung nằm trên chiếc đệm với mẹ cậu đang xoa nhẹ đầu và chạm nhẹ vào tai của cậu.

"Anh thích em."

"Anh...thật sự thích em?"

"Anh đã luôn yêu em."

"Anh..."

"Anh muốn tặng em bó hoa này cùng với trái tim của mình."

"Mẹ đang xem gì vậy? con muốn nôn."

"Đó là phim bộ."

"Không phải tán tỉnh quá ngọt ngào sao ạ?"

"Con tốt hơn hết đừng để mẹ biết được con sẽ tán tỉnh với một cô gái ngọt ngào như vậy nha."

"Không đời nào."

"Mẹ."

"Hm?"

"Ba tán tỉnh với mẹ như nào vậy?"

"Ah, con thật sự có một cô gái trong tim rồi."

"Khônggggg. Con chỉ muốn hỏi. Tại sao mẹ luôn phải liên quan đến con? Mẹ muốn con có người yêu đúng không?"

"Con có thể có nhưng không được sử dụng ma thuật đen vào bất kỳ cô gái nào."

"M...Mẹ! Không không, con không nghe mẹ nữa. Mẹ đang nói cái gì vậy?"

"Cũng bình thường như bao người khác thôi, thích thì ra ngoài ăn uống, xem phim và ca hát."

"Bạn bè cũng có thể làm điều như vậy, nó khác với đi chơi với bạn bè như nào ạ?"

"Đúng là một chàng trai trẻ."

"Mẹ, đừng nhéo má con như vậy, nó đau."

"Chắc chắn là khắc rồi. Nếu không thì đâu thể gọi là người đặc biệt."

"Đặc biệt như nào ạ?"

"Đi chơi, ăn vặt và xem phim, macwh dù chúng ta có thể làm với bạn nhưng nó không giống như khi chúng ta làm cùng người mình thích. Có một thứ gì đó rất đặc biệt."

"Như nào ạ?"

"Eh! Tại sao mẹ chưa từng nghe con hỏi về bài tập về nhà giống như vậy nha?"

"Mẹ đừng trêu con!"

"Con đó, nhóc hư hỏng này!"

Ko Neung không chờ nghe mẹ cậu trả lời nữa và quay trở lại phòng ngủ. Vì cậu không tể ở đây nữa, sau dó cậu mở cửa sổ và ngồi khoang chân trên mái nhà bên ngoài nhà cậu trong khi nhìn vào của ngôi nhà bên cạnh.

Ko Neung vẫn đang nhìn vào ánh sáng phst ra từ căn phòng kia. Cậu có thể đoán rằng chủ nhân của căn phòng đó đang làm là không gì khác ngoài việc đọc sách.

---------------------------------------------------------------------------------

Bây giờ họ đã học lớp 11, sẽ không lâu nữa họ sẽ hoàn thành cấp 3 sớm. Vì sẽ có kỳ thi tuyển sinh vào đại học, Ko Song chăm chỉ đọc sách để cậu ta có thể sẵn sàng cho lớp 12 và cậu ta sẽ không bị căng thẳng về điều đó.

Đột nhiên có cuộc gọi đến. Cái tên xuất hiện trên màn hình khiến Ko Song ngay lập tức dừng đọc sách và nhấc máy vì sợ người gọi sẽ hờn dỗi và kết thúc cuộc gọi.

"Alo?"

"Này."

"Hm?"

"Mày đang làm gì vậy?"

Tôi thật ngốc mà! Tại sao lại hỏi mặc dù biết rằng cậu ta đang làm gì chứ?

"Đọc sách."

"Lại nữa?"

"Có gì không?"

"Tao không thể gọi nếu không có gì?"

"Cậu có thể."

"..."

"Tôi luôn đợi cuộc gọi từ cậu."

Điều này khiến Ko Neung không nói nên lời vì quá ngạc nhiên. Sau cái ngày họ nhìn nhau, dường như bầu không khí giữa họ đã thay đổi. Cậu luôn nhìn Ko Song khi Ko Song đi, đứng, ăn và uống nước. Ko Neung không biết lý do gì khiến cậu quan tâm Ko Song hơn trước. Họ đã biết nhau từ rất lâu rồi, tại sao dạo gần đây cậu luôn cảm thấy căng thẳng?

"Alo?"

"Điện thoại tao sắp hết tiền rồi."

"Som, có vấn đề gì không?"

"Điều gì khiến mày nghĩ tao có vấn đề?"

"Thì..."

"Thì sao?"

"Không có gì. Thật tốt khi cậu không có vấn đề gì. Bây giờ trễ rồi. Nếu cậu không đọc sách, cậu nên đi ngủ."

"..."

"Vậy tôi cúp máy nha."

"Đợi đã."

"..."

"Tao muốn ăn cam."

"Bây giờ?"

"Tao muốn ăn cam."

Chỉ vậy, Ko Neung cúp máy và lại đi xuống cầu thang. Mẹ Ko Neung thắc mắc tại sao con trai mình chưa đi ngủ vào giờ này. Ko Neung nối với mẹ rằng cậu sẽ ra ngoài nói chuyện với Ko Song.Thời tiết vào buổi tối đang trở lạnh. Đã trễ nên các ngồi nhà quanh đây đều đã tắt đèn, trong ki Ko Neung vẫn đi tới đi lui trước nhà để đợi Ko Song.

Không lâu sau Ko Song xuất hiện với một túi cam. Ko Song dừng lại trước cậu và đưa chiếc túi nhựa.

"Đừng quên đánh răng sau khi ăn đó."

"Tao chỉ cần súc miệng."

"Cậu cũng phải đánh răng nữa."

"Tao biết rồiiiii."

Ko Song thở dài và nhìn vào bạn mình đang ôm túi cam vào lúc 11 giờ đêm. Ko Neung gọi cậu ta để cậu ta mang cam đến cho mình. Cậu ta thậm chí không thể từ chối vì Ko Neung cúp máy sau khi nói điều đó, nên cậu đã rời khỏi phòng và nhặt cam một cách cẩn trọng. Nếu cam không chua và ngọt, Ko Neung sẽ không ăn nó và đó là lúc cậu ấy trở thành ác quỷ.

Ko Song cảm thấy rằng Ko Neung thật kỳ lạ hôm nay, đột nhiên cậu ấy gọi cậu mang cam đến. Ko Song bắt đầu nghĩ rằng Ko Neung phải có vấn đề gì đó trong tâm trí cậu ấy.

"Mày nhìn gì vậy?"

"Cậu thật sự không có vấn đề gì?"

"Tại sao mày lại nghĩ vậy?"

"Thì..."

"Thì sao?"

"Không sao, không có gì là tốt rồi."

"..."

"Cậu có thể kể với tôi mọi thứ và tôi sẽ lắng nghe cậu."

"..."

"Tôi lo lắng cho cậu, cậu biết chứ?"

Nghe vậy tay Ko Neung đang ôm túi cam bắt đầu siết chặt và cắn môi của mình. Ko Neung không biết tại sao, cậu chỉ có thể hắng giọng.

"Giờ thì vào trong đi. Cậu sẽ bị muỗi cắn đó."

"Tao cũng muốn ăn vào ngày mai."

"Ừm, tôi sẽ mang chúng cho cậu."

"Cho tao xem bài tập về nhà vào ngày mai nữa."

"Ừm, tôi sẽ dạy cậu nếu cậu không hiểu."

"Ngày mai...Cùng ăn thịt nướng trước khi đi học."

"Chắc rồi."

"Ngày mai..."

"Som."

"..."

"Tôi sẽ làm mọi thứ cho cậu."

"..."

"Cậu ổn với nó chứ?"

Ko Neung mím môi và nhìn Ko Song vài lần trước khi chạy vào nhà. Ko Neung đi thẳng lên phòng và để túi cam trên sàn trước khi làm rối tung mái tóc của mình.

Đó là Ko Song, mọt sách, 4 măt, cậu ta là bạn tôi. Không có gì mới. Chúng tôi đã biết nhau nhiều năm. Chúng tôi ngủ cùng nhau, chơi cùng nhau, ăn cùng nhau và ngồi cùng nhau. Cậu ta thường cõng tôi trên lưng. Có chuyện gì với tôi hôm nay vậy? Tại sao tôi lại hành động như chỉ vừa quen cậu ta?

"Có chuyện gì với mình vậyyyyy?!"

Tôi không quen với điều này. Tại sao tôi lại không quen với việc Ko Song nhìn tôi như vậy? Chuyện này xảy ra khi nào?

---------------------------------------------------------------------------

"Này, mày nói gì vậy Ko? Tại sao lại lãng tránh?"

"Tao không có."

"Tâm trí mày để đâu rồi?"

"Không có gì. Ao! thằng Gar đừng có ôm tao! Nó làm tao khó chịu."

"Ho~ Tao chưa bao giờ nói gì khi mày làm vậy với tao."

Augar nhận ra thật khó để hiểu chuyện gì đang xảy trong tâm trí Ko Neung những ngày này. Sau đó Ko Neung lại nhìn xuống mặt đất với tâm trí trống rỗng. Augar muốn xoa đầu cậu nhưng Ko Neung đột nhiên quay lại khiến tay cậu đóng băng trên đầu Ko Neung.

"Mày đang làm gì đó?"

"Vậy nè."

"Ao! thằng Gar!"

Thay vào đó Augar vò tóc Ko Neung. Ko Neung sau đó chạy theo sau Augar. Ngay sao đó August, Achi và Ko Song đang đi lên lầu vào lớp học thì họ thấy cả hai người đang đánh nhau.Thật không may, Ko Neung trượt chân và chuẩn bị có một cú ngã lớn. Cậu nhắm chặt mắt sợ hãi, trong khi mọi người la lớn tên cậu. Mắt của August và Achi mở to vì sốc và sợ rằng sẽ có gì đó tệ xảy ra với bạn mình.

"Som, cậu ổn chứ?"

Thật may mắn, Ko Song đã kịp thời đỡ cậu, trong khi Augar nhìn họ với gương mặt tái nhợt trước khi nhìn thấy cách Ko Song nhẹ nhàng ôm lấy Ko Neung trong vòng tay.

"Som."

"Tao...Tao đã nói mày đưng gọi tao như vậy ở trường."

Ko Neung vội vàng bỏ đi mà không cảm ơn Ko Song đã giúp đỡ mình. August và Achi vẫn đang hoang mang với việc vừa xảy ra, nhưng sau đó họ đi theo Ko Neung. Chỉ còn lại Augar và Ko Song.

Ko Song không nói gì và rời đi để lại Augar một mình. Tay Augar siết chặt khi nghĩ về người bạn nhỏ bé của mình rời đi...cậu ấy rời đi với đôi tai đỏ như thế. Dù cậu muốn chấp nhận sư thaath nhưng cậu không thể không khó chịu với những gì mình nhìn thấy trước đó.Augar bước vào lớp học và nhìn Ko Neung và Ko Song đang ngồi cạnh nhau trong khi August đang nhnhifsong sinh của mình.

"Tao đã nói mày chuẩn bị trước rồi."

"Im đi."

"Đừng đánh nhau đó."

"..."

"Cậu ấy sẽ buồn."

Augar nhắm mắt, tránh nhìn cả hai Ko. Sau đó cậu ấy tạo ra một tiếng động lớn khi đặt cuốn sách lên bàn, làm cho mọi người nhìn vào cậu ấy, kể cả Ko Song.

Ko Neung nhìn vào bạn mình vì chợt thấy kỳ lạ. Ko Neung nghĩ rằng Augar có thể cảm thấy cậu ấy có lỗi vì đã trêu chọc cậu quá nhiều và khiến gặp sắp ngã nên Ko neung quyết định la lên.

"Này! Tao không có giận mày, thằng Gar! Đầu tao vẫn chưa chạm sàn."

"Hả?"

Mọi người trong phòng, kể cả cặp song sinh, bối rối với những gì Ko Neung hét lên vừa nãy.

"Cảm ơn mày đã giúp tao. Nếu không đầu ta chắc đã chảy máu. Sau đó thằng Gar sẽ cảm thấy có lỗi hơn như vậy."

"..."

"Ko Song. Ko Song."

"Ừm."

"Tụi bây bị sao vậy? người kia vừa cảm thấy khá hơn và bây giờ là mày?"

"Không, không có gì."

"Ko Song..."

"Giáo viên tới kìa. Tập trung đi."

Ko Neung định nói về gì đó nhưng giáo viên của họ đã đến, nên cậu phải ngậm miệng. Trong suốt buổi giảng, Ko Neung luôn nhìn Ko Song. Cậu không biết Ko Song đang nghĩ gì trong đầu cậu ta ngay lúc này. Thật khó để đọc được suy nghĩ của cậu ta với gương mặt chết chóc đó.

Có chuyện gì với hai người họ hôm nay vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro