Chap 19: Nhận thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng Ko Neung không thể ngủ như bình thường. Cậu, Ko Song và Achi phải tới nhà cặ song sinh để làm bài tập nhóm.

"Xin chàoooooo~ Có đồ ăn vặt cho tao không?"

"Nếu tao nói không có?"

"Thì mày sẽ phải chết."

"Ao! Thật đáng sợ."

"Thằng Gar!"

"Tao đã chuẩn bị sẵn cho mày rồi."

Augar chào đón Ko Neung ngay khi cậu đến và mang cặp của bạn minh trước khi bạn cậu chạy quanh nhà và suýt làm đổ lọ keo.

"Mày ngồi yên đi, đừng làm phiền tao! Tao cứ nghĩ đã phải làm lại hết đó, mày thật sự làm tao sốc đó."

"Huhu...Đừng có la tao August. Tao đã nói với mày là tao không cố ý mà."

"Bực mình! Đi ra và ngồi ở đó cắt giấy đi."

"Hừ!"

"Lại đây và ngồi với tao."

Augar vỗ vào chỗ bên cạnh mình và chuẩn bị sẵn một khay đồ ăn vặt cho Ko Neung. Ko Neung ngồi và cắt giấy như đã được bảo trong khi đợi hai người bạn của cậu, Ko Song và Achi. Ko Neung và Ko Song không đến cùng nhau vì Ko Song nói rằng cậu ta có một số việc vặt cần làm, nên cậu ta không thể đi với Ko Neung và nói Ko Neung đi trước. Vì cậu ta đến sau nên cậu ta cũng được giao mua một số đồ cho bài tập nhóm.

Không lâu sau hai người họ đến, Ko Song và Achi đến với một túi bự các thứ họ cần trong danh sách.

"Cammmmm."

Ko Neung hỏi xin cam ngay khi thấy Ko Song bước vào nhà. Ko Song lắc nhẹ đầu và đưa túi cam cho Ko Neung. Augar nhìn hai người họ trong yên lặng và tiếp tục cắt giấy trên tay. Ngồi giữa Ko Song và Augar là Ko Neung người vẫn đang ăn và nói suốt.

"Úi!"

"Ko!"

"Eh! Thả tao ra, không có gì."

"Mày có bị đau không?"

"Ao, Augar! Tao đã bị ngã từ trên cây xuống bao nhiêu lần rồi? Chỉ có nhiêu đây, không làm gì được tao đâu."

Ko Neung cười Augar trước khi rút tay khỏi Augar và tập trung vào làm việc nhóm.

"Ko Song, đưa tao cái đó điiiiiii."

"Cái nào?"

"Cái đó."

"Cái nào?"

"Ôi! Mày thật chậm chạp!"

Sau đó Ko Neung dựa vào gần Ko Song để lấy thứ cậu muốn. Bỏi vì tay của cậu ngắn nên cậu dựa vào Ko Song cho đến khi gần như ngã vào lòng bạn mình với một tay giữ vai bạn mình để giữ cho cậu ổn định.

Sau đó Ko Neung nhận ra mình gần với bạn mình như nào, cậu nhanh chóng đẩy Ko Song ra và quay lại chỗ ngồi. Ko Neung, người nãy giờ vẫn luôn nói chuyện, bây giờ lại ngồi cuối đầu xuống và mím môi với đôi tay run rẩy. Hình ảnh Ko Song nhìn cậu trong vài giây cứ lởn vỡn trong đầu cậu, nó khiến mặt vài tai cậu nóng bừng.

Cậu ta có thể ngừng đeo kính không? Tôi trở nên cảm thấy lạ từ khi cậu ta đeo chúng.Phản ứng của Ko Neung đều nằm trong mắt mọi người. Ko Song không có biểu hiện gì bất thường và tiếp tục làm công việc của mình, trong khi August dừng tay và tự động chuyển ánh mắt sang song sinh của mình và thở dài khi thấy mặt Augar trở nên tối sầm.

Giống như là....giờ nó đã hiểu ra mọi chuyện.

--------------------------------------------------------

"Nó thế nào?"

Achi người đang cầm quả bóng trên tay trong giờ thể dụng, giật mình khi cậu cảm thấy có một lực nhẹ trên vai mình.

"Cậu có muốn đến và chơi với chúng tôi? Cậu dự định ôm quả bóng như vậy cho đến hết giờ?"

"Tôi ổn..."

"Haizzz! Mấy đứa mọt sách này."

Ko Neung thở dài khi Achi nhẹ nhàng trả lời cậu. Achi mới gia nhập nhóm của họ nên vẫn còn một bước tường mỏng ngăn cách mặc dù họ đã ăn và ở cùng nhau. Ko Neung luôn mong muốn thân thiết với Achi hơn vì họ sẽ hoàn thành cấp 3 sớm thôi. Cậu không muốn trở thành người xa lạ từng học với Achi.

Đối với lớp 11 học sinh được dạy chơi bóng rổ. Bây giờ giáo viên vừa dạy xong các cú đánh bóng nên thầy đang cho học sinh tập luyện trước khi đánh thử. Như mong đợi, Ko Neung và cặp song sinh dễ dàng vượt qua bài kiểm tra, nhưng bài kiểm tra lại không dễ dàng cho những đứa trẻ mọt sách như Ko Song và Achi.

Biết rằng vẫn còn thời gian trước khi giờ học kết thúc, Ko Neung và Augar quyết định chơi bóng rổ trong góc trong khi đợi bạn của họ. Trong khi đang chơi với Augar, Ko Neung thấy ai đó đi ngang qua cậu nên Ko Neung nhanh chóng chạy theo cậu ta. Ko Song người chỉ vừa vượt qua bài kiểm tra và đinh đem quả bóng trở lại vị trí của nó, thì bị Ko Neung kéo và ép chơi bóng rổ với cậu nhưng Ko Song cố gắng từ chối. Luôn là như vậy, cậu ta vẫn chiu thua Ko Neung và bây giờ đang đứng dưới vành bóng rổ.

Sau đó Augar đi đến chỗ Ko Song và mời cậu ta chơi cùng, đề nghị Ko Song sẽ là người ném và cậu ấy là người cản phá. Vì biết Ko Song không giỏi thể thao nên Ko Neung quyết định ở cùng team với cậu ta, chơi trò chơi theo kiểu 2:1.

"Ồ!"

Ko neung ném bóng cho Ko Song ghi bàn nhưng Ko Song không thể dễ dàng tránh được Augar, vì Augar là một trong những cầu thử trong đội bóng rổ của trường. Cuối cùng quả bóng trong tay Ko Song bị cướp đi với vẻ chế giễu hiện trên gương mặt của Augar.

"Mày không thể nhượng bộ bạn mày một chút sao?"

"Cái gì? Tao đã để mày chơi 2:1 rồi."

"Trời ạ! Vậy thì lại đây, thay vì chặn cậu ta."

Ko Neung đổi vị trí bằng cách để Augar là người ném và hai Ko là người cản phá. Trò chơi bắt đầu bằng việc Augar trêu chọc Ko Neung, người đang cố ngăn cản cậu ấy ghi bàn bằng cách đi sang trái và phải cho đến khi điều đó khiến Ko Neung hết hơi.

Ngay sau đó Augar đổi hướng và tấn công Ko Song. Ko Song, người không biết cách xử lý và chỉ nhớ giật bóng từ Augar, di chuyển sang trái và phải. Dù sao cậu ta cũng không hy vọng thắng dược Augar nhưng ai biết thay vị để Ko Song có cơ hội cướp bóng, Augar lại chạy và va mạnh vào Ko Song cho đến khi Ko Song ngã xuống sàn khiến mọi người bàng hoàng với những gì vừa xảy ra. Các bạn cùng lớp, những người đang xem trận đấu của họ trước đó đang bối rối vì có vẻ như Augar định dùng hết sức va vào Ko Song mặc dù đó là bạn của cậu ấy.

Augar sau đó đứng hình vì sốc khi thấy Ko Song đang nằm trên sàn. Ko Neung chạy đến đỡ Ko Song đứng dậy và hỏi xem Ko Song có bị thương ở đâu không với vẻ mặt lo lắng. Thấy Ko Neung hoảng sợ, Ko Song lắc đầu đáp lại.

"Tôi không sao. Nó không đau lắm."

"Augar mày chơi mạnh quá, dù sao mày cũng biết cậu ta đánh không lại mày mà."

"..."

Augar không nói gì chỉ nhìn Ko Neung hỏi Ko Song đầy quan tâm. Augar có thể thấy sự quan tâm của Ko Neung được thể hiện qua biểu cảm đó, ánh mắt đó và hành động đó trước khi ánh mắt cậu chạm mắt Ko Song.

"Không sao đâu, tôi không giận."

Ko Song đi đến chỗ Augar và nói cho cậu ấy biết cảm giác của mình. Đúng là cậu ta không giận Augar mặc dù trong thâm tâm cậu ta biết cảm giác của Augar với cậu ta. Cậu ta chỉ thất vọng vì Augar đã chọn thể hiện nó theo cách này.

Ko Song im lặng nhìn Augar trước khi hít một hơi và vứt bỏ những cảm xúc đó. Cậu ta quyết định không nghĩ về điều đó vì cậu ta sợ rằng mọi người kể cả Ko Neung sẽ nghĩ rằng họ có quan hệ không tốt.

"Thầy sẽ tập hợp chúng ta sớm thôi. Tôi sẽ ngồi đó đợi cậu. Nếu cậu muốn chơi tiếp thì hãy cẩn thận vì sàn nhà trơn."

Chỉ vậy thôi, Ko Song rời đi để lại Augar đứng đó và nhìn vào quả bóng trên tay trước khi di chuyển ánh mắt sang Ko Neung, người hiện đang chạy theo Ko Song.

August chỉ biết thở dài và siết nhẹ vai Augar.

"Bình Tĩnh."

"..."

"Ko Song cũng là bạn của mày."

"Ừm."

"Đừng quên nói lời xin lỗi với cậu ấy."

"Ừm."

"Không sao đâu. Tao tin rằng Ko Song không giận mày như những gì cậu ấy nói."

Sau đó, cặp song sinh theo những người bạn khác của họ đến chỗ tập hợp. Augar mím môi đứng bên cạnh Ko Song.

"Tao xin lỗi."

"Không sao đâu."

"Mày đau chứ?"

"Không."

Dù là bạn nhiều năm nhưng Augar và Ko Song không thân thiết vì giữa họ có một bức tường mỏng. Cuộc trò chuyện của họ kết thúc tại đây vì Augar không biết phải tiếp tục như thế nào sau câu trả lời của Ko Song. Augar rất buồn vì đã không kiềm chế được cảm xúc và làm đau bạn của mình.

Tiết học kết thúc, học sinh được nghỉ giải lao nhưng Augar vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích. Thấy vậy Ko Song vỗ vai bạn mình.

"Đi nào."

"..."

"Cảm ơn vì đã chỉ dạy tôi."

Ko Song sau đó bỏ đi cùng những người bạn khác. Augar nghe thấy tiếng cười của Ko Neung khi chơi đùa với August và Achi. Tuy nhiên, Augar nhận thấy rằng có sự khác biệt trong mắt Ko Neung khi cậu ấy nhìn Ko Song so với khi cậu nhìn những người bạn khác.

Augar nhận ra và hiểu nó ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro