Chap 20: Chuyến dã ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhìn đi, cặp của tao đầy đồ ăn vặt luôn."

"Vậy túi của mày lớn là vì đồ ăn vặt?"

"Rồi sao?"

"Ừa, ăn đi."

Ko Neung hào hứng và chuẩn bị đồ ăn nhẹ khi họ đang thực hiện chuyến đi thực địa đến Trung Tâm Bảo Tồn Rừng Ngập Mặn gần biển. Vì nó khá xa nên học xinh được yêu cầu đến trường trước bình minh. Tuy nhiên chỉ có Ko Neung và cặp song sinh vì Ko Song và Achi cùng với những đứa trẻ mọt sách khác đang bận rộn với các cuộc thi học thuật khác từ hôm qua. Xe bus khởi hành vào buổi sáng trước cả khi họ đến, thay vào đó các học sinh được yêu cầu đi theo bạn bè của mình bằng xe van.

Ko Neung ngồi khoanh tay bên cửa sổ khi điện thoại của cậu đổ chuông. Mắt Ko Neung tự động sáng lên ngay khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên điện thoại và nhấc máy ngay lập tức.

"Ha lổ, mày đang ở đâu?"

"Cậu đến chưa?"

"Tao không biết. Ở đây chỉ có rừng thôi."

"Theo như lịch trình cậu sẽ đến nơi lúc 10 giờ sáng."

"Tao nghĩ vậy, nhưng xe van sẽ theo kịp tụi tao không?"

"Tôi nghĩ sẽ kịp."

"Tao mang theo nhiều đồ ăn vặt lắm. Khi quay lại hãy lên xe bus và ngồi với tụi tao. Tao sẽ giữ một ít đồ ăn vặt cho mày, đừng quên mang theo Achi."

"Krub."

Ko Neung tiếp tục tìm thứ gì đó nói chuyện với Ko Song thêm vài phút trước khi cúp máy vì cậu sợ rằng hóa đơn điện thoại của Ko Song sẽ hết. Ko Neung không thể ngồi yên vì cảm thây buồn chán khi chờ đợi để đến nơi.

Một lúc sau, xe bus đã đến Trung Tâm Bảo Tồn và các học sinh được hướng dẫn đứng xếp hàng. Ko Neung cố gắng tìm chiếc xe van của những đứa trẻ thông minh nhưng nó vẫn chưa đến, vì vậy họ được yêu cầu đi trước.

Sau khi quan sát xung quanh xong, học sinh tập trung thành một hàng trước khi đi đến Rừng ngập mặn. Ko Neung rất vui khi thấy bạn bè của mình vẫy tay chào họ và nói họ tham gia vào hàng của cậu.

"Tụi bây cuối cùng cũng tới."

"Cậu đã vào đó rồi à?"

"Ừ, nhưng có một khu vực vẫn chưa được xây dựng xong nên không có gì để xem cả."

Các học sinh được yêu cầu chia thành các nhóm và họ sẽ được hướng dẫn bởi các nhân viên làm việc ở đó. Bây giờ là 11 giờ sáng và Ko Neung vẫn còn rât nhiều năng lượng mặc dù thời tiết nóng hơn bình thường. Ko Neung liên tục nói chuyện với Ko Song đang đi bên cạnh cậu còn Ko Song luôn nhìn Ko Neung, người có vẻ hào hứng khi kể cho cậu ta nghe về điều này điều kia.Tuy nhiên nhìn vào đằng sau họ, Achi có vẻ như sắp cạn kiệt năng lượng. Achi trông khống có vẻ vui vẻ vì cậu ấy không thể ngủ đủ giấc sau cuộc thi. Cậu ấy không có thời gian chuẩn bị cho chuyến đi thực tế này, vì vậu cậu ấy không có mũ, không có áo khoác, không có kem chống nắng và bây giờ cậu ấy vẫn mặc đồng phục học sinh.

"Ah!"

"Mặc nó đi."

"Au...Augar."

"Cầm nó."

"Không sao đâu. Cảm ơn cậu rất nhiều."

"Cứ mặc đi."

Augar đội mũ lên đầu Achi mà không đợi người kia cãi lại. Augar sợ rằng da của Ach sẽ bị bỏng nếu ở ngoài nắng quá lâu vì Achi có làn da trắng.

"C...Cảm ơn."

Cả đoàn đang lặng lẽ bước đi trước khi Ko nghịch ngợm nhìn xung quanh và thấy biển.

"Ho~ biển kìa! Ko Song, nhìn kìa!"

"Ừm."

"Mày có thể chụp ảnh tao không?"

Ko Song nhận được thoại từ bạn mình và để cậu ấy tạo dáng trước khi nhấn nút chụp ảnh. Cậu bé nghịch ngợm của băng nhóm trông hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác ngày hôm nay. Khi một nhân viên giải thích cho họ về khu rừng, Ko Neung luôn lắng nghe và giơ tay để hỏi điều cậu tò mò, khiên mọi người yêu mến cậu.

Sau khi chuyến đi rừng kết thúc, trời đã gần trưa và giáo viên quyết định để học sinh muốn làm gì làm trong khu vực. Một số học sinh đang chơi nước và một số đang ở dưới những chiếc ô để đón gió biển.

Băng nhóm của Ko Neung chắc chắn không phải là loại thứ hai. Ko Neung măng theo rất nhiều quần áo nên cậu vẫn còn quần áo dự phòng cho Ko Song và Achi và buộc hỏ phải thay để có teher chơi dưới nước.

Ko Neung thả mình chạy trong nước cùng với cặp song sinh. Điều này khiến họ nhớ lại khi họ thường chơi với nhau lúc còn nhỏ. Họ liên tục té nước vào nhau, chạy trên bãi biển và cười đùa vui vẻ.

Ko Neung nhảy lên lưng mọi người và thậm chí còn trèo lên lưng Ko Song. Ko Neung rất vui vì có thể dành thời gian với bạn bè như thế này.Một lúc sau, Ko Neung chạy lên bờ và nhìn xuống chân mình. Cậu bĩu môi và nói với Ko Song rằng cậu bị đứt chân. Thấy vậy Ko Song ra khỏi nước và đi đến chỗ Ko Neung đang nhìn vào chân cậu. May mà không sâu chỉ bị xước nhẹ thôi.

"Đủ chưa? Chơi lâu quá sẽ không khỏe đâu."

"Chúng ta phải tận dụng tối đa, hiếm khi có một chuyến đi với bạn bè như thế này, đúng không?"

Ko Neung hỏi những người bạn khác của mình và cặp song sing mỉm cười khi trả lời. Achi giờ mắt đã đỏ hoe, cũng thừa nhận rằng cậu ấy rất vui khi vui chơi với nhau. Cậu ấy muốn cảm ơn Ko Neung vì đã kéo tay cậu ấy và thay dổi thế giới nhỏ bé của cậu ấy để có bạn bè và khiến cậu ấy hạnh phúc như thế này.

"Đến đây."

Cổ tay của Ko Song một lần nữa bị Ko Neung nắm lấy và những người bạn khá cũng theo họ ra biển. Mặc dù caauj bị xước ở chân nhưng điều đó không thể ngăn cản sự bướng bỉnh của cậu.

-----------------------------------------------------------------------

Cả nhóm bây giờ đang đứng xung quanh người dì bán đồ lưu niệm như vòng tay và móc khóa.

"À, cầm lấy. Tao cho mỗi người một cái."

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Ko Neung khi Ko Neung tiêu tiền của mình vào việc này. Ngay cả Ko Song và Augar cũng muốn giúp trả tiền nhưng Ko Neung không đồng ý và bảo mỗi người lấy một cái. Cuối cùng, mỗi người có một chiếc vòng tay.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo, họ quay trở lại xe bus và ngồi phía sau với Achi ở bên cạnh. Augar và August ở giữa, sau đó là Ko Song và Ko Neung bên cửa sổ.

Khi chiếc xe bus từ từ rời bến, Ko Neung chỉnh lại tư thế và ngả vào lòng Ko Song để ngủ. Ko Neung cười khúc khích khi đưa tay lên nhìn chiếc vòng và mỉm cười hài lòng.

"Hôm nay tao có rất nhiều niềm vui."

Ko Song lắng nghe Ko Neung và phải đồng ý với những gì cậu nói. Ko Neung hôm nay trông rất hạnh phúc.

"Chúng ta hãy đi một chuyến nữa vào lần tới khi chúng ta có cơ hội."

"Bằng cách nào? đi bằng xe hơi?"

August người đang ngồi khoanh tay và hỏi khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Đúng."

"Mẹ mày có cho không? Một đứa bướng bỉnh như mày mỗi lần ra khỏi nhà luôn khiến mẹ lo lắng cho mày."

"Tao chỉ cần nói với mẹ rằng tao sẽ đi với các bạn, sau đó mẹ sẽ không lo lắng nữa."

August lắc đầu trước khi để Ko Neung nói chuyện và ngủ trên đùi Ko Song. Đối với nô lệ yêu thích của mình, cậu ta luôn làm công việc hàng ngày của mình đó là xoa đầu Ko Neung và vuốt ve tai của cậu.

"Ko Song."

"Ừm."

"Hôm nay tao rất vui. Tao muốn có một chuyến đi với các bạn một lần nữa. Đi đâu cũng được."

"Ừm chúng ta hãy lập kế hoạch."

"Hãy hứa với tao rằng chúng ta sẽ đi cùng nhau khi có cơ hội."

"Ừm, tôi sẽ cố gắng."

"Không cần cố gắng. Mày phải nhớ mệnh lệnh của tao rằng mày phải đi và không có NHƯNG."

Ko Neung chỉ tay vào người mà cậu đang ngủ trên đùi trước khi véo nhẹ vào mũi Ko Song. Trong vài giây đó một nụ cười dần nở trên khuôn mặt của Ko Song và giống như thế giới ngừng quay vào thời điểm đó. Những ngón tay của Ko Neung vẫn đặt trên mũi của Ko Song. Hơi thở nóng hổi của Ko Song phả vào tay Ko Neung khiến cậu bất chợt cảm thấy yếu ớt và Ko Neung chỉ có thể ngủ khi nhìn vào đôi mắt đó cuat người đang nhìn xuống mình.

"Ừm."

"..."

"Tôi hứa."

Chiếc xe bus rung lắc khiến tay Ko Neung trượt xuống chạm vào đôi môi mềm mại của Ko Song. Ko Neung thu tay lại và mở to mắt khi nằm trên đùi Ko Song.Đúng lúc xe bus dừng đổ xăng nên Ko Neung dổi tư thế ngồi cho đàng hoàng.

"H...Họ dừng lại để đổ xăng. Đi vệ sinh thôi."

Ko Neung lớn tiếng gọi August đang ngủ, nhưng chính Augar mới là người cau mày với cậu."Đừng nói to như vậy. Cậu ấy đang ngủ."

Achi đang ngủ yên trong lòng Augar với chiếc áo khoác yêu thích của Augar phủ lên người. Ko Neung nhìn vào mặt Achi và nhận thấy mặt cậu ấy đang đỏ bừng. Ko Neung sau đó chạm vào người Achi để kiểm tra và nhận ra rằng Achi đang không khỏe.

"Này! Cậu ấy chắc đang sốt."

"Mày có thể nói với giáo viên của chúng ta và mang thuốc đến cho cậu ấy không?"

"Chắc chắn rồi, cậu ấy có sao không?...Vậy thì hãy chăm sóc cậu ấy nha Augar."

Ko Neung cảm thấy có lỗi khi nhìn Achi và nghĩ rằng chính vì mình và bạn mình bị ốm. Ko Neung nói với giáo viên của họ trước khi ra khỏi xe bus. Thấy Ko Neung có vẻ mặt buồn bã, Ko Song đi theo và xoa đầu cậu.

"Chính tao kêu cậu ấy chơi nước. Đó là lý do tại sao bây giờ cậu ấy bị bệnh."

"Không ai muốn điều này xảy ra. Đừng tự trách mình."

"..."

"Achi không giận cậu. Cậu ấy cũng rất vui."

"Thật không? Mày nói điều này không phải để an ủi tao đúng không?"

"Ừm, tin tôi."

"Mày biết đó...Achi mới gia nhập nhóm của chúng ta hồi lớp và tao đã cố gắng tiếp cận cậu ấy nhưng cậu ấy không hề thân thiết với tao."

"Cậu sẽ thân thiết sau này."

"Thật chứ?"

"Ừm."

Sau khi nghe điều này từ Ko Song, Ko neung cảm thấy tốt hơn. Ko Song di chuyển bàn tay của mình để nhéo nhẹ má của Ko Neung cho đến khi khuôn mặt hờn dỗi của Ko Neung biến mất và trở lại thành khuôn mặt đáng yêu.

"Mọi người đều muốn trở thành bạn bè của cậu, Som."

"Chỉ có người nói tôi hỗn loạn, ồn ào và bướng bỉnh. Mày đã bao giờ cảm thấy rằng mày không muốn làm bạn với tao chưa?"

"Nếu tôi đã từng cảm thấy như vậy tôi sẽ không ở đây với cậu cho đến ngày hôm nay."

"..."

"Mọi người đều thích cậu, Som."

"..."

"Tôi cũng vậy."

"Ko Song."

"Tôi thích cậu."

"..."

"Tôi thích cậu rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro